Chương 4: Cơ hội

Bình chọn vào dịp ghỉ hè, Thẩm Khê thường bị đưa đến mấy lớp học bổ túc, việc đổi môi trường sống nếp sinh hoạt kia vẫn không có nhiều thay đổi. Vốn dĩ mẹ Thẩm nói qua với Thẩm Hủy việc để Thẩm Khê đến giúp đỡ chăm sóc con nhỏ nhưng thực ra từ sớm con trai của Thẩm Hủy đã được mẹ Tống đón về chăm sóc.

Hàng ngày, nếu không trở về, Thẩm Hủy cùng Tống Tử Hoành sẽ đến Tống gia thăm con trai Tử Huy. Mẹ Tống vốn thương con dâu mang thai lần hai vất vả, chủ động xin ra trận giúp cưu mang cháu trai, hứa đến Thẩm Hủy sinh con xong, mới đem Tống Tử Huy đưa về.

Nhưng từ trước đến nay, bình thường Tử Huy cũng đều là do một tay mẹ Tống chăm sóc, hai vợ chồng bận rộn công việc nên việc đưa đón con Tử Huy đi học đều do mẹ Tống đảm nhiệm. Tống Tử Hoành cùng Thẩm Hủy tan tầm mới đến nhà mẹ Tống đón con về nhà.

Nếu ở nhà, phần lớn thời gian Tống Tử Hoành ở trong thư phòng viết báo cáo nghiên cứu, nhưng loại việc này rất ít diễn ra vì cơ bản hắn đều sẽ đi viện nghiên cứu làm.

Thẩm Khê từ trong miệng Thẩm Hủy biết được Tống Tử Hoành đang trang thủ hoàn thành công việc trước khi vợ sinh con để nghỉ phép, cho nên Thẩm Khê cũng không có nhiều cơ hội cùng hắn tiếp xúc. Nhưng nửa tháng sau khi Thẩm Khê tới ở Tống gia, ngoài ý muốn nghênh đón một cơ hội. Đừng nhìn Tống Tử Hoành diện mạo ôn tồn lễ độ, vậy mà sở thích lớn nhất lại chính là đi dã ngoại cắm trại.

Tống Tử Hoành có kế hoạch cắm trại rất bài bản, có hẳn một team cùng sở thích. Ước chừng ngày mai sẽ đến hải đảo thuộc ngoại ô cạnh thành phố kế bên cắm trại.

Thẩm Khê nghe nói, sắc mặt cực kỳ hâm mộ ngồi xổm nhìn Tống Tử Hoành thu thập dụng cụ thiết yếu, hắn động một bước, Thẩm Khê cũng đi theo động một bước, giống như cái đuổi nhỏ. Nửa tháng qua ở chung một mái nhà , mối quan hệ anh rể - em vợ giữa Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành cũng không tồi. Nhớ lại thời điểm Thẩm Hủy bảo Tống Tử Hoành đi tắm rửa liêng nhìn Thẩm Khê cười nói:

"Khê Khê, có muốn cùng anh rể em đi chơi 2 ngày không ? "

Bản thân đang mang, từ ngày em gái đến ở cùng đã nửa tháng cũng chưa có dịp đưa Thẩm Khê ra ngoài chơi đùa, Thẩm Hủy trong lòng có chút áy náy.Thẩm Khê - Chương 4: Cơ hộiThẩm Hủy cũng không cho rằng mẹ cô đưa Thẩm Khê đến đây sống là để giúp đỡ mình, cần người giúp việc ư?! Trước giờ cô cũng đã từng thuê vài người, nhưng dù sao mẹ Thẩm cũng đã nói thì thân làm con Thẩm Hủy cũng không tiện phản đối, dù sao chiếu cố em gái cũng là việc chị gái nên làm.

Về phía Thẩm Khê, sau khi nghe chị gái nói xong, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhưng thực mau tắt, lắc đầu

"Em muốn ở lại giúp đỡ chị hơn "

"Em thật cho rằng em ở lại đây là có thê giúp đỡ chị sao?"

Thẩm Hủy nhìn bộ dáng em gái biểu tình khát vọng, nhấp miệng cười nói.

" Chị đã sớm tìm được người giúp việc, em cứ ngoan ngoãn cùng anh rể em đi chơi."

"

Thật ư?"

Thẩm Khê nhảy cỡn lên, muốn hoan hô, đột nhiên ý thức được vẫn chưa hỏi qua ý kiến Tống Tử Hoành, quay đầu nhìn về phía hắn.

"Để anh suy nghĩ lại "

Tống Tử Hoành tính ra lớn hơn Thẩm Khê 14 tuổi, ở trong mắt hắn cô em vợ này như là " con cháu" trong nhà, cố ý trêu cợt nói.

"Chị..."

Thẩm Khê chớp chớp mắt to cầu cứu

Thẩm Hủy giúp đỡ. Thẩm Hủy xua xua tay, thong thả ung dung rời đi, "Chuyện này là của em, em nên tự mình giải quyết."

Thẩm Khê mếu máo, ngồi xổm ở trước mặt Tống Tử Hoành làm nũng.

" Anh rể, em hứa sẽ thực ngoan, bảo đảm tới đó không chạy loạn, anh sai em làm gì, bảo em đi đâu em liền làm đó..."

"Hơn nữa, hơn nữa, em còn từng học qua bơi lội, nếu nhỡ như anh rớt xuống biển, em còn có thể cứu anh, anh xem, cánh tay em đều là cơ bắp..."

"Anh rể, em trước giờ chưa từng được đến hải đảo..."

Thẩm Khê cầu xin nửa ngày, Tống Tử Hoành mới mở miệng.

" Đi thì đi."

"Yeahhh!"

Thẩm Khê hưng phấn ôm lấy Tống Tử Hoành đang ngồi ở trên sàn nhà, đôi tay ôm hắn cổ, nửa người trên ghé vào trên lưng hắn.. Phần lưng Tống Tử Hoành ấm áp một mảnh, nữ nhân khung xương thật nhỏ, ghé vào trên lưng hoàn hảo không cảm nhận được

xương cốt, một khối mềm như bông,

"Được rồi, đi xuống. Anh thử cần câu một chút, nếu ổn lúc đó anh sẽ dẫn em đi câu cá"

Tống Tử Hoành dùng khuỷu tay đẩy đẩy Thẩm Khê, ý bảo cô trèo xuống. Thẩm Khê - Chương 4: Cơ hội