Chương 1: Trúc mã trúc mã

“Thái tử điện hạ, người đến muộn thời gian một nén nhang.” Sắc mặt Chu lão tiên sinh râu tóc hoa râm lộ ra vẻ không vui, xụ mặt nói.

Lão tiên sinh Chu Mông vốn là lão tử của Thái Tử điện hạ cũng chính là thầy của Hoàng đế bệ hạ, rất có nề nếp, quy củ nghiêm khắc, các Hoàng tử thường ngày kiêu ngạo ương bướng, nghịch ngợm gây sự vừa nhìn thấy ông thì cả đám đều ngoan như chim cút.

Riêng Thái tử điện hạ lại không sợ ông.

Tiểu Thái tử năm ấy bốn tuổi, hất khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, cợt nhả nói, “Không phải chỉ là thời gian một nén nhang thôi hả, sáng nay ta dậy có hơi muộn.”

Chu lão tiên sinh mặt không cảm xúc nhìn hắn một cái, “Thái Tử điện hạ, không có quy củ thì sao thành phép tắc được, lễ không thể bỏ.”

Thấy hắn vẫn một bộ không chịu nghiêm chỉnh, Chu lão tiên sinh thầm thở dài một hơi, bất kham đại nhậm*, “Thái Tử điện hạ, sách hôm qua đã thuộc chưa?”

(*Không chịu nổi trách nhiệm to lớn.)

Con ngươi Tiết Gia xoay chuyển một lượt, ngó tiểu thư đồng Tô Dật Chi nhỏ hơn mình một tuổi một cái, vênh váo tự đắc nói, “Thuộc rồi.”

“Thôi vị nhượng quốc, Hữu Ngu Đào Đường, Điếu dân phạt tội, Chu Phát Ân Thang*. Câu tiếp theo là gì?”

(*Hai dòng cuối bài 3 Long Sư hoả đế trong Thiên Tự văn. Thiên Tự văn là một trong những cuốn sách dạy vỡ lòng của người xưa thuộc cấp “Tiểu học”. Thiên Tự Văn được Chu Hưng Tự (thời Nam triều (420 – 589)) biên soạn.

Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng

Thủy chế văn tự, nãi phục y thường

Thôi vị nhượng quốc, Hữu Ngu Đào Đường

Điếu dân phạt tội, Chu Phát Ân Thang

*Tạm dịch nghĩa:

Nhường ngai vàng cho hiền nhân thì có Vua Nghiêu, Vua Thuấn.

Làm yên lòng bách tính, thảo phạt bạo quân, có Cơ Phát nhà Chu, Thành Thang nhà Ân.

Có thể xem thêm ở đây.)

“Tọa triều vấn đạo, thùy củng bình chương, ái dục lê… Lê thủ, thần phục Nhung Khương*.”

(*Bài 4 – Tọa triều vấn đạo trong Thiên Tự văn.)

“Sau đó?” Sắc mặt Chu lão phu tử khá hơn chút.

Khuôn mặt Thái tử điện hạ đau khổ, sao vẫn còn nữa vậy, thừa dịp lúc lão phu tử nhắm mắt, liều mạng ngoảnh về sau đưa mắt ra hiệu.

“Hà nhĩ nhất thể, suất tân quy vương.” Tô Dật Chi cúi đầu nhỏ giọng nói, cái đầu nho nhỏ đầu cũng sắp vùi luôn vào trong quần áo.

“Hà nhĩ…” Thái Tử điện hạ nghe không rõ lắm, liều chết kéo tay áo tiểu thư đồng.

“Nhất thể.” Tiểu thư đồng cúi đầu càng thấp hơn.

“Hà nhĩ nhất thể…” Lúc Thái Tử điện hạ đang muốn quay đầu lại, Chu lão tiên sinh đã quát to một tiếng, tức đến râu cũng run, “Thái Tử điện hạ người thuộc sách như vậy hả.”

“Bất kham đại nhậm, bất kham đại nhậm.” Chu lão tiên sinh cả giận nói, “Đánh.”

Thái Tử điện hạ ném sách, xoa eo nói, “Ông dám đánh ta, ta là Thái Tử.”

Chu lão tiên sinh mặt không biểu cảm lôi thước ra, “Tô Dật Chi.”

Tiểu thư đồng ngoan ngoãn vươn lòng bàn tay trắng nõn ra, thân mình nhỏ run đến không ổn, một thước đánh xuống, trên lòng bàn tay trắng nõn lập tức nổi lên một vệt đỏ màu máu.

Mắt thấy Chu lão tiên sinh lại giơ cao thước lên lần nữa, Thái Tử điện hạ kéo tiểu thư đồng nhà mình qua, dang hai tay như con gà mái che chở cho con, “Không được đánh y.”

Mặt Chu lão tiên sinh không cảm xúc nhìn hắn một cái, “Không đánh được Thái Tử điện hạ cành vàng lá ngọc, phạm lỗi sai tất nhiên sẽ do thư đồng bên ngài chịu phạt.”

Thái Tử điện hạ ỉu xìu, “Ta thuộc là được chứ gì?”

“Thôi vị lập quốc, hữu Ngu Đào Đường, điếu dân phạt tội, Chu phát Ân thang. Toạ triều vấn đạo, thùy củng bình chương, ái dục lê thủ, thần phục Nhung Khương. Hà nhĩ nhất thể, suất tân quy vương…” Thái Tử điện hạ thành thành thật thật cầm sách, bắt đầu chuỗi ngày lịch sử bị trấn áp của hắn.