Chương 42: Thỏa thuận

Chương 42 : Thỏa Thuận

Thiên ngồi trong đóa hoa sen, hắn cảm nhận được thực lực bản thân đang dần tăng lên không ngừng từ Kết Đan Sơ Kì sắp sửa bước sang Kết Đan Trung Kì.

Phía trên hầm nơi Lãnh Huyết và Dược Hoàng đang giao chiến, lúc này Dược Hoàng đang ôm cách tay gãy be bét máu lùi lại rồi rít lên tưc giận : " Chỉ là một tên nhóc mà thôi, sao lại có thực lực mạnh như vậy?"

Lãnh Huyết bò dậy khỏi đống đổ nát phía đối diện, Tử Khí quanh người hắn dần dần cạn kiệt và tiêu tán nhưng hắn vẫn chĩa mũi đao về phía trước nói giọng lạnh lùng : " Chủ của Đấu Dược Hội lại che đậy một sinh vật ghê tởm ngay bên dưới chính điện, mà nghe nói nó là con gái ngươi? Đẻ ra một quái vật thì nên gọi ngươi là gì?"

" CÂM MỒM NGAY THẰNG CHÓ!" Dược Hoàng gầm lên, trong lòng hắn lúc này chỉ một mục tiêu duy nhất là gϊếŧ chết Lãnh Huyết để không ai biết về bí mật này, hắn cũng không dám gọi viện trợ vì không ai ngoài hắn và béo gầy biết đến sự thực của nơi này, nếu gọi viện trợ thì coi như bí mật hắn chôn giấu 17 năm coi như vô nghĩa.

Dược Hoàng vận sức mạnh vào cánh tay bị gãy rồi gọi trong đan điều ra một viên ngọc màu vàng lấp lánh, thực lực của hắn tăng lên đáng kinh ngạc. Viên ngọc kia chính là Nguyên Đan tích tụ thành hình trong đan điền của cường giả Địa Nguyên Cảnh, đây chính là con bày tẩy của cường giả Địa Nguyên cảnh kết hợp với Pháp Thân sẽ tạo ra sức chiến đấu vượt cấp trong một khoảng thời gian ngắn.

Dược Hoàng cả người bốc lên kình phong dữ dội làm cho cả căn hầm rung chuyển, với Nguyên Đan lơ lửng trước bụng cùng Pháp Thân hộ thể hắn lao một bước thần tốc về phía Lãnh Huyết với nắm tay siết chặt kèm theo những ngọn lửa nóng rực. Một chiêu này tung ra thì đến Địa Nguyên Viên Mãn sử dụng Pháp Thân cũng phải trọng thương.

Xoẹt!

Một tiếng động chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh, đòn đánh của Dược Hoàng đánh thẳng vào bức tường phía sau khiến nó vỡ nát còn Lãnh Huyết thì biến mất không một chút dấu vết.

Dược Hoàng chợt nhớ ra còn một kẻ bịt mặt nữa là Thiên đã bị đánh bay vào sâu trong hầm thì liền lao tới vị trí đống xương trắng lúc nãy và không thấy gì ở thời điểm hiện tại ngoài một cách cửa trên mặt đất. hắn liền đấm nát cánh cửa rồi lao xuống, bên dưới là đóa hoa sen đang khép chặt lơ lửng như cũ còn Thiên thì không thấy đâu. Bông hoa này đã ở đây từ rất lâu trước khi cả Đấu Giá Hội được xây dựng cho nên ngay cả Dược Hoàng cũng không biết rõ về nó mà chỉ biết nó không thể bị di chuyển bằng bất kì hình thức nào, hắn cũng không nghĩ Thiên có thể trốn được bên trong đó nên không kiểm tra mà đoán Thiên với Lãnh Huyết là đồng bọn nên cả hai đều biết mất cùng lúc.

Sau khi thu dọn mớ hỗn độn do đánh nhau để lại, Dược Hoàng đích thân cho con gái ăn, hóa ra quái vật kia thực sự là con gái của hắn. Quái vật tuy có thân hình gớm ghiếc nhưng trong thâm tâm vẫn là một cô gái yếu đuối nên không hề có khả năng tấn công hay phòng thủ mà chỉ biết sợ hãi và lẩn trốn. Dược Hoàng không thấy con gái đâu liền đi tìm thì thấy nó đang trốn sau đống đổ nát và run rẩy, nhìn cảnh tượng như vậy hắn rất thương tâm.

Lãnh Huyết được một làn khói tím bao phủ rồi rơi bịch xuống nền đất, hắn đứng dậy thì phát hiện mình đã ở bên ngoài con đường nhỏ dẫn vào Đấu Giá Hội.

" Chết tiệt! Lần này thất bại rồi." Lãnh Huyết cắn răng nói.

Giọng nói của một nữ nhân vang nên trong đầu Lãnh Huyết, không phải trong người hắn có một linh hồn mà là một chút sức mạnh của sư phủ yểm lên người hắn, ban nãy khi chiến đấu làn khói tím cũng là mượn từ sức mạnh này chứ bản thân Lãnh Huyết không hề có Tử Khí nồng đậm đến như vậy : " Rời khỏi Đấu Dược Giới đi, tới một nơi nhiều quái vật hơn cho ngươi gϊếŧ."

***

Vài tiếng sau khi ngồi tu luyện trong đài hoa sen, những cánh hoa từ từ mở ra để lộ Thiên đang ngồi xếp bằng với phong thái cực kì ung dung. Hắn từ từ mở mắt và đưa tay cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể đang cuộn trào rồi vui mừng nói : " Đã đột phá Kết Đan Trung Kì rồi, món bảo bối này thật sự lợi hại."

Rồi hắn xuống khỏi đài sen và tiếc nuối nói : " Thứ tốt như vậy lại để mốc meo mèo mửa ở đây, phải chi đem được nó về."

Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Thiên đặt Giới Chỉ trên tay chạm vào cánh hoa và nó tự động thu nhỏ lại và chui vào Giới Chỉ khiến Thiên há hốc mồm, Giới Chỉ cũng chỉ là một cái balo không gian chứ không hề có năng lực đặc biệt nào, muốn thu được thứ gì đó vào trong Giới Chỉ thì chỉ có thể là tự bản thân làm việc đó, Thiên không ngờ hắn có thể thu được một thứ tốt đẹp như vậy. Thời gian không cho phép Thiên ở đây mơ tưởng, hắn lẻn ra ngoài và chui lên trở về phòng mình thì trời cũng gần sáng.

Hôm nay Thiên điều chế một loại đan dược có mùi khác xa với loại đan yêu cầu, thấy vậy ba người kia bèn hỏi : " Ê ngươi không được dùng nguyên liệu để luyện đan linh tinh đâu."

Thiên nhún vai : " Ta đâu có luyện linh tinh." Sau đó hắn tiếp tục luyện rồi cho ra một viên đan có màu hoàn toàn khác so với những viên khác. Thấy nó 3 người kia kinh hô : " Nhị Phẩm đan cao cấp? ngươi luyện được?"

" Tất nhiên rồi!" Thiên đắc ý vỗ ngực sau đó đưa công thức ra cho 3 người kia và nói : " Từ giờ chúng ta đổi sang loại đan dược này, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều."

3 người kia kinh nghi : " Ngươi biết trong hầm có gì sao?"

Thiên không ngần ngại gật đầu : " Biết! một thứ mà các ngươi sẽ không muốn biết nếu muốn giữ mạng sống, nếu không tin có thể đi hỏi chủ hội."

Nghe thế thì cả 3 đều kiêng kị, Dược Hoàng muốn che giấu thứ gì thì chỉ cần hở ra là hắn sẽ gϊếŧ những kẻ biết về bí mật đó nên đâu ai ngu mà đi hỏi thẳng. Nhưng 3 người sẽ không làm theo lời của Thiên và vẫn luyện ra những loại đan thông thường, Thiên cũng chẳng bận tâm nên cứ vứt công thức đấy cho ai cần rồi luyện ra loại đan mới của hắn.

Thời gian trôi qua hơn một tuần, Dược Hoàng đích thân là người cho con gái ăn và hôm nay hắn kiểm tra đan dược và phát hiện một số viên đan khác màu khác mùi. Với danh Tứ Phẩm dược của bản thân thì hắn có thể nhận ra đây là loại đan giúp bồi bổ thể chất cùng khả năng điều hòa kinh mạch vô cùng lợi hại. Tuy nhiên hắn chưa nhìn ra công thức của loại đan này và cũng thu gom tất cả những viên tương tự lại đem để riêng nghiên cứu dần.

Ngồi trong phòng luyện dược của riêng mình, Dược Hoàng quan sát thật kĩ viên đan kì lạ kia rồi một tia sáng hy vọng lóe lên trong đầu, hắn thầm nghĩ : " Hay...vậy mà bao năm nay mình không hề nghĩ ra." Nhưng rồi hắn lại sực nhớ ra một điều, người luyện ra đan dược này ắt hẳn phải biết là đan dược này dùng vào mục đích gì. Dược Hoàng mặt xám xịt lại, hắn tức tốc lao như vũ bão tới phòng luyện dược của nhóm Thiên.

Rầm!

Dược Hoàng đạp tung cửa rồi lao vào, trong phòng lúc này có 3 người đang ngơ ngác nhìn hành động bất ngờ của Dược Hoàng nhưng không kịp làm gì thì 2 người đã bị hắn bẻ cổ chết tại chỗ. người thứ 3 kia cũng bị Dược Hoàng bóp cổ nhấc lên dò hỏi : " Đan Lâm đâu?"

Từ bên ngoài, Thiên bước vào với một viên đan dược tỏa ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt. Dược Hoàng liền bẻ cổ kẻ kia rồi lướt tới trước mặt định vã Thiên thành cám thì hắn thấy viên đan phát sáng trên tay Thiên rồi trợn mắt kinh ngạc : " Tam Phẩm đan dược? Ngươi luyện được?"

Thiên đáp : " Ngài muốn cứu con gái ra khỏi tình trạng hiện tại? Ta sẽ giúp."

Dược Hoàng là người tỉnh táo, hắn không ngờ Thiên có thiên phú luyện đan bậc này và càng không ngờ rằng hắn biết về thứ bên dưới căn hầm. Dược Hoàng lên tiếng : " Ngươi làm ta bất ngờ, ngươi biết ta sẽ gϊếŧ tất cả ai biết về bí mật của ta nhưng vẫn không sợ hãi, điều đó chứng tỏ một điều, ngươi có cách."

Thiên thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài hắn tỏ ra bình thường nhưng bên trong thì suýt đái ra quần. Cả tuần này Thiên đã bù đầu vào việc luyện ra Tam Phẩm đan và nghĩ cách để cùng Dược Hoàng ngồi chung một chiếc thuyền, hắn nghĩ ra cách dùng Tam Phẩm đan để dụ dỗ Dược Hoàng tin hắn, và may cho cái mạng chó của Thiên là Dược Hoàng đủ thông minh để nhận ra việc này chứ nếu không thì Thiên có 10 cái mạng thì hôm nay cũng sẽ bị bẻ cổ như 3 người kia.

Thiên theo Dược Hoàng vào hầm, vừa đi vừa nói : " Loại đan kia ắt hẳn do ngươi luyện ra?"

Thiên gật đầu, hắn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn hiện lên nỗi sợ rằng tên hói này có thể vã hắn bất cứ lúc nào : " Đúng vậy, thứ lỗi vì đã đột nhập vào đây khi chưa được sự cho phép của ngài."

Dược Hoàng hơi tò mò : " Sao ngươi vào được?" Nắm tay hắn siết lại và sẵn sàng đập vỡ đầu nếu Thiên không đưa ra được một lý do thuyết phục.

Thiên đáp : " Tối cái hôm mà cả Đấu Dược Hội rung lên, ta tưởng xảy ra chuyện gì nên chạy đi tìm nguyên nhân và phát hiện của hầm mở và ta mới xuống xem thì phát hiện ngài đang giao chiến với ai đó, rồi ta nhìn thấy một thứ như quái vật được ngài gọi là con gái. Sau đó ta hiểu ra mọi chuyện rằng ngài dùng những người như bọn ta ngày ngày luyện đan để giúp con gái ngài mau chóng thoát khỏi hình dạng kia."

Nghe từng lời của Thiên, Dược Hoàng thả lỏng tay rồi đôi mắt hiện nên một nỗi buồn sâu thẳm : " Ngươi phát hiện ra lâu tới vậy mà không để lộ ra bên ngoài?"

Thiên gãi đầu với vẻ mặt lương thiện : " Tại sao ta phải làm vậy? Ta là một luyện dược sư, mục đích của ta mà luyện ra đan dược để giúp người chứ không muốn hại người. Ta muốn giúp ngài và con của ngài sớm trở lại như trước kia."

Dược Hoàng không thể tin hoàn toàn, hắn dò hỏi thêm : " Sao ngươi lại muốn giúp ta? Chúng ta không hề quen biết từ trước."

" Vì ta cũng muốn nhờ ngài một việc."

Thiên vừa nói vừa lấy ra trong Giới Chỉ một khúc xương nhỏ lấp lánh rồi đưa ra trước mặt Dược Hoàng, trước ánh mắt tò mò của tên trọc này hắn nói : " Ta không biết đây là thứ gì, nhưng dựa vào danh Tứ Phẩm luyện dược của ngài thì ta nghĩ ngài biết."

Dược Hoàng vừa nhìn khúc xương vừa nói : " Bạch Cốt! là xương cốt của rất nhiều người đã chết khi bị yêu khí cực mạnh xâm nhập vào mà thành. Nếu có nhiều xương hơn để tạo ra nhiều Bạch Cốt thì sẽ thành Yêu, Bạch Cốt Tinh."

"Bạch Cốt Tinh?" Thiên nhắc lại với ánh mắt kinh hãi, không ngờ lại có thể loại thành Yêu mà lại biếи ŧɦái như vậy. Mà hắn cũng không biết đống xương trắng hôm đó là do yêu khí từ tay hắn tỏa ra mà hóa thành Bạch Cốt hay là nó vẫn sẽ hóa thành Bạch Cốt và Thiên bị đánh văng vào đó chỉ là đúng thời điểm nó thành Bạch Cốt.

Dược Hoàng gật đầu và nhắc nhở : " Ta không biết ngươi làm sao mà biến đám xương trong hầm thành Bạch Cốt nhưng ta nhắc nhở ngươi một điều, Yêu khí trong ngươi đang bắt đầu rò rỉ ra bên ngoài, lúc ngươi mới tới ta chưa có cảm nhận gì nhưng nhìn ngươi hiện tại ắt hẳn là Kết Đan Trung kì, sức mạnh ngươi càng tăng thì yêu khí càng rò rỉ mạnh, tới lúc ngươi không kiểm soát được thì Thần Tiên sẽ truy sát ngươi, đừng hỏi vì sao bởi một khi Yêu Khí giải phóng mà lọt vào tầm ngắm của bất kì ai trên Thiên Giới thì ngươi có 100 cái mạng cũng không đủ."

Thiên lạnh cả tóc gáy, hắn không biết việc này. Dược Hoàng nhìn vào đôi mắt chứa đầy nghi vấn của Thiên rồi nói tiếp : " Ngươi đang tính hỏi sao các Yêu Quái khác không bị Thần Tiêu truy sát mà sẽ là ngươi đúng không? Đơn giản thôi, Yêu Quái dù mạnh hay yếu bọn chúng đều có thể điều khiển yêu khí trong người. Còn ngươi, Yêu khí của ngươi chắc chắn từ một Yêu Quái cực mạnh ban cho và ngươi không thể kiểm soát."

Thiên gật gù trước những lời nói có phần đúng với thể trạng cánh tay của hắn.

Dược Hoàng đưa ra thỏa thuận : " Vậy đi, ngươi giúp ta điều chế đan dược cho con gái ta, ta giúp ngươi điều chế đan dược giúp kìm hãm sự rò rỉ của yêu khí."

Thiên không do dự, hắn không muốn Thần Tiên xuống vã vào cái đầu của hắn : " Ta đồng ý."

Nghĩ gì đó, Dược Hoàng chợt hỏi : " Mà đóa hoa dưới hầm kia là ngươi mang đi à?"

" Hề hề...xin lỗi, ta lỡ tay."

Dược Hoàng giật mình, trong giây lát hắn cứng họng hai mắt trợn chừng không nói được gì. Bông Hoa đó, không ai có thể khiến nó nhúc nhích vậy mà một tên nhóc thậm chí còn vô cùng xa lạ lại có thể dễ dàng đem đi, hắn là thứ quái gì vậy?

Hết Chương 42!