Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ

4.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngây ngô gặp nhau, nam nhân lạnh lùng, thông báo không kịp; Sai trường hợp gặp lại, nữ nhân lạnh nhạt, không kịp theo đuổi. Bạch Thư Dư, lên Đài Bắc vì giúp nãi nãi bệnh nặng xoay sở tiền thuốc men. N …
Xem Thêm

Đi tàu hoả tốc hành từ nam đến bắc, Bạch Thư Dư chịu đựng tốc độ chậm chạp vừa đứng lại vừa dừng, sau khi bị giày vò bảy giờ xe cuối cùng đến trạm cuối Đài Bắc.

Xuống xe, sau khi rời khỏi sân đầy tiếng người ồn ào, Bạch Thư Dư bước ra trạm xe. Trước mắt vừa tiếp xúc với thành phố xa lạ, Bạch Thư Dư trong ánh mắt lộ ra bất an.

Con đường đông nghịt khiến nàng mê võng* không biết phải đến chỗ nào tìm kiếm biểu tỷ mất liên lạc đã lâu.

(* mê võng: mê mang không rõ)

Nói về biểu tỷ Tăng Tử Tuyên, Bạch Thư Dư không khỏi nghĩ đến bà cố nội đang bệnh nặng ở quê bình đông.

Nàng và biểu tỷ đều là bà cố nội một tay vất vả nuôi lớn, đến nay hồi tưởng cuộc sống luôn luôn túng thiếu, theo năm tháng phát triển, bà nội thân thể ngày càng già yếu (nguyên văn: ngày càng lụn bại), nhiều năm ốm đau nằm trên giường mấy năm nay bệnh tình càng nặng thêm, bà bệnh nguy kịch hấp hối trên giường bệnh phảng phất sống lâu một giây đều là một thỉnh cầu xa xỉ.

Điều này làm cho bạch sách dư luôn luôn làm bạn bên cạnh bà nội đau lòng không thôi, bởi vì không đủ sức lo chi phí chữa bệnh rất lớn, chỉ có thể nhìn bà nội càng ngày càng suy yếu hơn. Cuối cùng nàng quyết định lên bắc tìm kiếm biểu tỷ rời nhà nhiều năm, hy vọng biểu tỷ có thể cho nàng mượn một ít tiền để chữa bệnh cho bà nội.

Bạch Thư Dư và biểu tỷ Tăng Tử Tuyên kém năm tuổi, số phận lại rất khác nhau, năm ấy biểu tỷ mười tám tuổi bỏ gia đình nghèo khó một mình lên bắc, ngoại trừ năm thứ nhất có liên lạc qua, mấy năm này hầu như là không hề tin tức.

Nếu như có thể, Bạch Thư Dư một chút cũng không muốn lên đài bắc xin biểu tỷ giúp đỡ. Chuyến đến bắc này, Bạch Thư Dư chỉ dùng vận khí tới bởi vì địa chỉ biểu tỷ lưu lại mấy năm trước, những năm gần đây các nàng chưa từng liên lạc nói không chừng biểu tỷ đã sớm dọn nhà.

Bạch Thư Dư hầu như dùng hết tiền trên người, đón xe taxi đến phong thư có lưu địa chỉ.

Thật vất vả tới nơi ở của biểu tỷ, Bạch Thư Dư trước cửa sắt dừng lại bước chân.

Nàng hết sức hít sâu một hơi, trong đầu tưởng tượng ra vô số kế tiếp sẽ có khả năng, có thể nàng sẽ bị biểu tỷ nhục mạ, cười nhạo, nàng khá hiểu rõ biểu tỷ đối với mình chán ghét sâu đậm, cũng có thể biểu tỷ từ lâu không ở chỗ này.

Nhưng vì bà nội, cố lấy dũng khí, Bạch Thư Dư ấn xuống chuông điện.

Tiếng chuông điện vang một cái, hai cái… Không ai mở cửa, biểu tỷ sẽ không đã không ở chỗ này chứ? Bạch Thư Dư trong lòng cảm thấy có chút chán nản.

“Ngươi lại không mang chìa khoá!” Một nữ nhân kéo cửa sắt, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, trong miệng nói lảm nhảm không ngừng.

“Xin chào, ta tìm Tăng Tử Tuyên.” Bạch Thư Dư sau khi đối nàng lễ phép gật đầu nói.

Cô ta từ trên xuống dưới quan sát nàng một hồi, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

” Xin hỏi…Cô ấy có phải hay không đã không ở chỗ này?” Bạch Thư Dư bị nhìn chăm chú có chút không thoải mái tiếp tục lại hỏi.

” Có.” Cô ta mới mở miệng.

” Ta là biểu muội của cô ấy, xin hỏi cô ấy có nhà không?” Bạch Thư Dư bị khói thuốc trong miệng cô ta sặc có chút khó chịu nhưng nàng cố sức biểu hiện tự nhiên hơn.

” Không có ở nhà.” Cô ta không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều, cho dù nàng là người thân của Tăng Tử Tuyên cũng thế.

” Như vậy… Xin hỏi ta có thể vào trong chờ nàng không?” Bạch Thư Dư sau khi nuốt nuốt nước miếng, thỉnh cầu hỏi.

Cô ta lại nhìn chăm chú nàng một hồi, không mở miệng cũng không nhúc nhích.

” Nếu như bất tiện, ta ở cổng chờ chị ấy được rồi.” Bạch Thư Dư không muốn phiền cô ta, nhượng bộ nói.

Lúc này, cô ta đột nhiên mở cửa ra, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi vào phòng của nàng chờ.”

Vì vậy Bạch Thư Dư đi vào khu nhà trọ cũ, trong phòng hầu như không có vật dụng gì, xem ra phòng ở là nữ nhân này và biểu tỷ cùng thuê.

” Phòng kia là phòng của tử tuyên, ngươi có thể vào trong chờ nàng, nhưng tối nay nàng không nhất định sẽ trở về.” Sau khi bỏ lại những lời đó, cô ta xoay người đi về phòng của mình, không hề để ý tới Bạch Thư Dư.

Bạch Thư Dư mở ra cửa phòng, vào căn phòng không to của Tăng Tử Tuyên.

Gian phòng rất loạn, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều rải rác trên mặt đất và trên giường, Bạch Thư Dư khom người đem quần áo và đồ dùng hàng ngày nhặt lên, nhất kiện nhất kiện nhiều lần xếp lại ngăn nắp, sau đó ở mép giường ngồi xuống.

Hoàn cảnh không chịu nổi như vậy, cuộc sống của biểu tỷ ở Đài Bắc nhất định cũng vất vả, lúc này lòng dạ Bạch Thư Dư không khỏi đánh trống thoái lui.

Dưới loại tình huống này, biểu tỷ cũng không có tiền cho nàng mượn chứ? Nhưng nhớ tới bà nội, Bạch Thư Dư cũng chỉ có thể ôm lòng tạm thời thử một lần.

Rất lâu sau đó, trong khi Bạch Thư Dư đợi đến sắp ngủ, điện thoại bên giường vang lên.

Bạch Thư Dư nhìn điện thoại, không hiểu được bản thân có nên giúp biểu tỷ nhận điện thoại gọi đến.

Một hồi điện thoại cúp, nhưng không đến ba giây, tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Bạch Thư Dư nghĩ thầm, người này nhất định sốt ruột tìm biểu tỷ chứ! Cho nên nàng đem điện thoại nhận lấy.

” Tiểu tử, ngươi rốt cục cũng nhận điện thoại! Đừng quên đêm nay chín giờ đến [đế tước khách sạn], ngoài cửa sẽ có người đón ngươi… Đây chính là cơ hội rất tốt để ngươi trở mình, cứ như vậy.” Một giọng nữ cấp bách bởi một đầu điện thoại khác truyền đến, Bạch Thư Dư còn không kịp giải thích bản thân không phải Tăng Tử Tuyên, nàng ta liền khách (tiếng ngắt điện thoại) một tiếng treo điện thoại.

[Đế tước khách sạn] không phải là toà nhà tráng lệ nọ vừa mới đi qua trên đường sao? Khi đó còn bởi vì nó xa hoa to lớn mà kinh hô.

Nói như vậy, tối nay biểu tỷ sẽ không trở về, nàng sẽ đi [Đế tước khách sạn] cùng người nào đó gặp mặt, như vậy… Nàng cần phải đi chỗ đó tìm biểu tỷ, mà không phải ở tại chỗ này đau khổ chờ, dù sao bà nội bệnh, chịu đựng không nổi, lãng phí thời gian.

Nghĩ thầm, tiền còn lại trên người hẳn là còn đủ nàng ngồi xe đi tới. Vì vậy Bạch Thư Dư rời khỏi nhà trọ đi [Đế tước khách sạn].

Sau khi đem tiền thừa lại toàn bộ chẳng có bao nhiêu trên người cho tài xế xe taxi, Bạch Thư Dư túi tiền trống trơn đứng ở ngoài cửa [Đế tước khách sạn].

Đây là một nơi thuộc về tiêu phí cao, nếu không phải vì tìm biểu tỷ, Bạch Thư Dư cả đời cũng tưởng tượng bản thân sẽ không có cơ hội đi tới loại nơi người xã hội thượng lưu ra vào này.

Bất quá, nàng phải làm sao ở loại địa phương này tìm được Tăng Tử Tuyên? Bạch Thư Dư bất lực đứng ở trước bồn suối phun khách sạn nghĩ.

” Xin hỏi, ngươi là Tăng Tử Tuyên tiểu thư không?” Đột nhiên một người đàn ông trung niên thân tây trang đến gần nàng, mặt không chút thay đổi hỏi.

Nhìn vị nam nhân tây trang phẳng phiu này, Bạch Thư Dư lắc đầu rồi lại gật đầu.

” Ta là Tăng Tử Tuyên….” Nàng lời còn chưa dứt, người đàn ông trung niên liền đoạt nói: “Đến đây đi, Tưởng tiên sinh ngươi rất lâu rồi.” Sau khi nam tử bỏ lại những lời này, tự ý đi phía trước, Bạch Thư Dư không có cơ hội giải thích, chỉ có thể đuổi theo đi vào.

Nàng nghĩ, đi theo hắn nhất định là có thể tìm được biểu tỷ chứ!

Người đàn ông trung niên dẫn nàng tiến vào đại sảnh khách sạn, đây là Bạch Thư Dư lần đầu tiên bước vào nơi có phong thái xa hoa như thế, nếu như có thể nàng muốn dừng bước lại hảo hảo quan sát một phen, nhưng nàng không có cơ hội làm như vậy.

” Tấm card này là chìa khoá mở gian phòng tầng cao nhất, người đi thang máy chuyên dụng này sẽ lên thẳng tầng cao nhất.” Người đàn ông trung niên giao cho nàng một tấm card bạc, sau đó thay nàng bấm thang máy.

Ở dưới loại tình hình này, Bạch Thư Dư chỉ có thể ngây ngốc bước vào thang máy, sau đó thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn.

Vừa đi ra thang máy, trước mặt chính là một căn phòng rộng rãi xa hoa.

Thêm Bình Luận