Chương 2

Dương Trí là một trong những người khách ổn định hiếm hoi của ông chủ, quan hệ rất tốt, trước đó cũng có phần hiểu biết về đối phương, tuy rằng ông chủ lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt lại không có vẻ buồn phiền, nói vậy ông đã nghĩ thông suốt rồi.

Hai người trò chuyện vài câu, Dương Trí để lộ ý định từ bỏ vẽ tranh của mình, ông chủ không nói gì, xoay người lại, từ trong ngăn tủ cửa tiệm lấy ra một xấp giấy, nhìn độ dày khoảng chừng mười tấm giấy, bốn phía hơi ố vàng, hình như cũng cũ rồi. Ông chủ đưa giấy tới trước mặt Dương Trí, đầu tiên anh từ chối, thấy đối phương khăng khăng nên nhận lấy.

Ông chủ cười ha hả, từ bỏ thì tiếc quá, coi như là sở thích cũng được.

Đúng giờ nấu ăn xong, Dương Trí nghe được tiếng vợ mở cửa, anh từ phòng bếp đi ra, quả thật trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của vợ, nhất thời đau lòng không thôi, cảm xúc áy náy dâng lên trong lòng.

Vợ cười cười, nếp nhăn tại khóe mắt thoạt nhìn ôn hòa, cô đặt túi xuống một bên, tiến lên ôm Dương Trí: “Tâm trạng không tốt à?” Nói xong cô dùng trán mình cọ lên trán anh. Từ khi yêu nhau, cô đã thích làm như vậy, anh cũng thích.

Dương Trí bình tĩnh lại, đem ý kiến suy nghĩ cả ngày nói cho vợ biết, quả thực gặp phải tiếng phản đối của vợ. Anh thở dài một tiếng, ôm chầm vợ lần nữa, phân tích kỹ càng tình huống trước mắt, cũng nhiều lần bày tỏ sẽ không từ bỏ việc vẽ tranh, chỉ là tạm thời đặt nghề nghiệp chính sang một bên thôi.

Vợ nghe xong im lặng không lên tiếng, như là âm thầm phản kháng.

Dương Trí vươn tay xoa nhẹ túi mắt của vợ, cũng hôn lên má cô một cái, thấy vợ bất giác nhắm mắt lại, lông mi thật dài hơi rung động, anh nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chuyện tự hào nhất của cả đời anh, đó là cưới được một người vợ tốt như vậy.

Vợ mở mắt ra, hai mắt rưng rưng: “Em quá vô dụng, không có cách giúp anh làm chuyện anh muốn làm.”

“Em nói ngược rồi, người vô dụng là anh, cứ để em vất vả mãi.”

“Là em cam tâm tình nguyện.” Trong âm thanh của vợ mang theo giọng nghẹn ngào và sự quật cường, vẫn đáng yêu như trước đây.

Dương Trí cười cười, nắm tay vợ đi vào bàn ăn, hôm nay anh cố ý làm mấy món rau mà vợ thích.

Ngày hôm sau, Dương Trí thu về tranh của mình tại phòng tranh, trên đường thuận tiện tìm một công việc —— dạy trẻ em vẽ tranh tại studio, tiền lương không cao, nhưng khiến anh có được cảm giác sung sướиɠ và thỏa mãn.

Ít nhất không rời khỏi việc vẽ tranh.

Ban ngày anh làm việc tại studio, sau khi ăn xong thì ở nhà luyện tập, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy những bức tranh thu về lần trước đem ra bán trên đường phố, giá cả không cao, ngẫu nhiên cũng có chút khách hàng.

Dương Trí rất vui mừng.

Vợ thấy anh vui vẻ thì không phản đối nữa, nhưng thời gian làm việc vẫn như xưa không giảm bớt, điều này khiến Dương Trí bực dọc, mỗi khi anh than phiền đều sẽ bị vợ cười hì hì ôm an ủi, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.

Hai người có một đứa con gái học tiểu học, thường ngày đều ở nội trú trong trường, chỉ có ngày nghỉ mới về nhà.

Hôm nay đúng là ngày con gái về nhà, từ sáng sớm Dương Trí đã đi chợ mua món ăn mà con gái thích, bận rộn nửa ngày trời, xem thời gian, rồi chạy xe đến trạm xe đón người.

Con gái rất giống vợ, đáng yêu nhỏ bé, đã nhìn thấy từ đằng xa.