Chương 16: Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ (6)

Edit: Văn Văn.

Thủ đoạn mà anh nghĩ ra đã được hóa giải, Thi Vinh phải nghĩ ra một chiêu mới. Nhưng anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chưa đủ tốt, luôn có thể khiến anh tìm ra chỗ sơ hở.

Cuối cùng làm sao mới có thể khiến Mạnh Nịnh hết lòng thích mình, lại khiến cô ý thức được rằng sự ỷ lại không phải là tình yêu, từ đó có thể biến ỷ lại thành yêu đây?

Hệ thống đối với chuyện này không chút khách khí mà ác ý châm chọc: 【Ký chủ, ngươi nhanh lên đi nha, nếu ngươi cứ như vậy thì cho dù lại làm thêm mười cái nhiệm vụ, cũng nghĩ không ra một biện pháp tốt nào đâu.】

Thấy Thi Vinh phớt lờ nó, nó lại cô đơn mở miệng:【Ký chủ, bổn hệ thống vẫn luôn thắc mắc một vấn đề kỳ lạ, tại sao khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, ngươi đều có thể nhanh chóng tìm ra được cách giải quyết đáp trả, nhưng khi đối mặt với Lộ Lộ của ngươi hay khi đứng giữa tình yêu của các ngươi, đầu óc ngươi liền choáng váng?】

Thi Vinh vẫn không thèm quan tâm đến nó, hệ thống bị ăn bơ cũng thành thói quen rồi. Nó định buộc chặt miệng mình lại, ban đầu không muốn nói nữa, nhưng sau đó nghĩ lại. Là một hệ thống có đủ năng lực và trình độ, nó có nghĩa vụ phải nhắc nhở thân thiện một xíu với ký chủ.

【Tình yêu của Lý Phi Vân chỉ đủ để ngươi ở trong thế giới ảo cảnh này nghỉ ngơi bảy năm, tính tính bây giờ đã năm năm trôi qua, nhưng ký chủ vẫn không thể thành công. Nếu hai năm sau, vẫn như cũ không nghe thấy một tiếng em yêu anh, xin cho phép ta được nhắc nhở ký chủ một cách bi thương và trịnh trọng rằng, ngươi sẽ bị mạt sát hoàn toàn.】

"Câm miệng." Thi Vinh lạnh lùng nói, chẳng lẽ anh ta không biết chuyện này sao? Tuy rằng tình yêu của Lý Phi Vân thuần khiết, nhưng lại không đủ thông minh, cũng không đủ nhiều, có thể dùng đến bảy năm, anh ta đã cảm thấy rất kinh ngạc rồi.

"Ta có cách, không cần ngươi nhắc nhở!"

Hệ thống tức giận khịt mũi, cảm thấy bản thân mình tốt lắm mới đi báo cho ký chủ, vậy mà chả có miếng báo đáp, nó chờ xem ký chủ làm được giống gì!

Rất nhanh, khi hệ thống biết Thi Vinh đã sử dụng biện pháp gì vào lúc sau, nó mếu máo.

Bởi vì nguyên nhân cùng hòa một thể với Thi Vinh, Thi Vinh cảm nhận được đủ loại cảm xúc nào là vui sướиɠ hay bi thương quá độ, nó không thể cảm nhận được.

Tuy nhiên, nếu cơ thể của Thi Vinh gặp tổn thương, như vậy nó thân là hệ thống cũng sẽ phải gánh chịu nổi đau tương tự, theo người sáng tạo ra nó nói thế này, làm vậy là vì để mỗi cái hệ thống như nó có thể gần gũi hơn với cuộc sống của ký chủ, đi sâu vào trái tim cũng như cùng chia sẻ nỗi khổ của ký chủ.

Nhưng hiện tại hệ thống chỉ muốn chửi: MÁ NÓ.

Bởi vì... Thật con mẹ nó đau quá!

Nó trừng mắt nhìn mặt Thi Vinh không chút biến hóa, chân anh ta đều bị gãy, sao anh ta không thấy đau một tí nào?! Hệ thống biết chắc chắn phải rất đau đớn, chẳng qua những gì nó cảm nhận được chỉ là một nửa của ký chủ. Đầu óc hệ thống hơi loạn, tình yêu, thực sự tốt như vậy sao? Ngay cả một người đàn ông như ký chủ cũng vì cái này mà sinh mà chết?

Chẳng qua, bây giờ nó có tự hỏi hay mắng chửi đều vô ích, bởi bảo bối trong tim gan của ký chủ đã đến rồi.

Mỗi ngày Thi Vinh đi làm vào lúc 9 giờ sáng, tan tầm thì lúc 5 giờ chiều, cuộc sống của anh sáng đi chiều về luôn rất có quy luật, cũng có chút liên quan với Mạnh Nịnh.

Cô ấy tựa như một chiếc đồng hồ cá nhân, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ muốn mạng, trật tự trong cuộc sống trước nay không cho phép bị gián đoạn. Bên ngoài có quá nhiều người nên Thi Vinh thường không đưa cô theo, nhưng giữa trưa mỗi ngày anh đều sẽ về đúng giờ, chỉ có điều giữa trưa hôm nay không về.

Đến giờ Thi Vinh trở về, Mạnh Ninh liền ngồi ở cửa chờ, nhưng cô đã đợi rất lâu mà sao anh ấy chưa về, cuối cùng vẫn là Quý Ngũ lái xe đến nói muốn đưa cô đi bệnh viện, bởi vì ông chủ bị tai nạn xe.

Mạnh Nịnh biết tai nạn xe là gì, cha mẹ chính vì gặp tai nạn xe mới rời khỏi cô. Cô sợ hãi, gấp gáp lên xe của Quý Ngũ, không nói một lời. Tuy bên ngoài có rất nhiều người làm cho cô sợ, nhưng chỉ cần nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà mất đi Thi Vinh, cô liền không thèm sợ gì nữa.

Sau khi Quý Ngũ đưa Mạnh Nịnh đến bệnh viện liền lập tức rời đi, ông chủ khẳng định không vui khi có cậu đứng bên cạnh vây xem. Đến bây giờ, cậu cũng xem thế là đủ rồi, bị thương nặng như vậy, còn có thể mạnh mẽ uy hϊếp cậu về nhà trước đưa tiểu thư đến đây, ra lệnh bắt buộc cậu phải nói nhẹ thương tích để tránh dọa đến cô bé đó.

Chẳng qua, đoán chừng chắc tiểu thư cũng không nghe kỹ, thời điểm cậu ta nói, cô ấy vẫn luôn phát run.

Vốn dĩ Mạnh Nịnh muốn lao vào trong lòng của Thi Vinh, nhưng lại thấy cả người anh ấy đắp đầy thạch cao, hai cái chân còn treo cao cao, vành mắt đỏ lên, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.

Trước đây cô không dễ khóc như vậy, tuy mắc chứng tự kỷ nhưng cảm xúc của cô rất ít khi bộc lộ ra. Sau năm năm ở bên Thi Vinh, anh chăm sóc cô bằng mọi cách có thể, cẩn thận, tỉ mỉ, là anh ấy dạy cho cô biết cảm xúc của mình, mà trước mặt Thi Vinh, trước nay Mạnh Nịnh đều không bao giờ che giấu điều đó.

Vừa thấy Mạnh Nịnh khóc, Thi Vinh đau lòng muốn chết, có phải anh ta đã hạ liều này có hơi tàn nhẫn không? Nhưng không có cách nào, sau khi anh suy nghĩ qua lại, chiêu này vẫn tốt nhất. Nó vẫn có thể ở bên nhau, cũng có thể khiến cô ấy nhận ra rằng, có lẽ tình cảm của cô dành cho anh ta cũng không giống như tình cảm của cô dành cho cha mẹ.

Anh ta không được cô yêu đã quá lâu, lâu đến nỗi đã không còn tin rằng cô ấy có thể yêu bản thân mình nữa, cũng từ đây càng mất đi sự tự tin, cho rằng dù anh ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng tốn công vô ích.

Vì vậy, chiêu này... có lẽ... là hữu ích... phải không?

Mạnh Ninh rơi lệ ôm chầm lấy cánh tay Thi Vinh, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngực anh, thút tha thút thít trông anh.

Cô gái đã hai mươi lăm tuổi, nhưng vì tâm trí chưa hoàn thiện cùng khuôn mặt ngây thơ khiến cô trông như một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Cái giá mà thượng đế phải trả cho việc giữ cho cô luôn mãi mãi sạch sẽ, thuần khiết như vậy, chính là lấy đi tất cả những cảm xúc không thuộc về thiên thần.

"Đau... Đau..." Mạnh Ninh khóc lóc vuốt ve một bàn tay bó thạch cao của Thi Vinh. "Đau quá..."

Thi Vinh nghĩ cô lo lắng cho mình đau, đang muốn an ủi, lại thấy Mạnh Nịnh đột nhiên che kín ngực bản thân cô, chỉ vào đó nói: "Đau..."

Đau... Đôi mắt Thi Vinh sáng lên, kích động lại không thể tin, sau một lúc lâu không biết mình nên hỏi cái gì.

Anh cố ý để chính mình bị tai nạn xe cộ chỉ vì muốn giữ cô lại cũng không phải lần đầu tiên, nhưng so với lần đầu tiên, cùng lần đầu so sánh, lúc này đây thật không thể hạnh phúc hơn. Cánh tay còn nguyên vẹn ôm chặt Mạnh Nịnh vào lòng, khẽ hỏi: "Tại sao lại đau?"

Mạnh Nịnh chớp chớp mắt nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, cô không biết tại sao mình lại đau, chỉ biết khi mình nhìn thấy bộ dáng Thi Vinh thế này, không kìm được muốn khóc. Trái tim cô nặng nề, ê ẩm, đau đớn đến mức muốn hét lên.

Tình yêu là gì, cô không hiểu, nhưng đó là bản năng của mỗi người.

Từ khi vết thương của Thi Vinh dần tốt lên, Mạnh Nịnh dường như đã trưởng thành sau một đêm. Thi Vinh không thể ngủ cùng cô ấy, Quý Ngũ đã sắp xếp cho cô một chiếc giường khác bên cạnh giường.

Ban đầu, Thi Vinh muốn ôm cô ngủ, nhưng cô ấy Không chịu, chỉ vào thân thể của anh không nói lời nào, rõ ràng là lo lắng làm bị thương đến anh. Chờ tới ban ngày, thời điểm Mạnh Nịnh nhìn thấy nam y tá muốn cởϊ qυầи áo cho Thi Vinh để lau mình cho anh ấy, cô không muốn.

Người đàn ông này là của cô, người khác thế nào có thể giật được? Nhưng tay chân cô quá vụng về, làm cái gì cũng không xong, việc lau mình cho Thi Vinh từ khi cô bắt đầu làm chắc phải hai tiếng mới xong, may mắn lòng kiên nhẫn của Thi Vinh rất tốt, tùy ý cô ấy lăn lộn đi.

Thi Vinh cảm thấy Mạnh Nịnh có vẻ đối với mình có chỗ hơi khác, nhưng rốt cuộc chỗ nào khác, anh ta lại không thể nói được, luôn cảm thấy đó là sự thật, lại cứ như ảo giác của mình.

Cho đến hôm nay, một nữ giám đốc rất có năng lực trong công ty mang theo văn kiện đến xin chỉ thị của anh.