Chương 1: Xuyên qua, vấn là trọng sinh.

Vạn Tô thật sự rất là đau lòng, hôm nay cậu từ thành phố đặt vé bay xuống nông thôn. Chỉ vì tham dự bạn bè lễ tang! Cậu vốn là trẻ mồ côi tính cách lại lạnh lùng, quen được một người bạn nông thôn này, tuy hơi ngốc luôn bị cậu sai bảo, mắng như cơm bữa. Nhưng cậu cũng thật coi y như anh em!

Hoàng Nam là chết do tai nạn giao thông, Vạn Tô biết tin lúc ấy ngây dại! Chuẩn tới nông thôn, nhìn người nhộn nhịp tổ chức đám tang. Mới chân chính thật cảm giác được Hoàng Nam thật sự chết rồi!

Mấy ngày trước y còn gọi điện, cùng cậu trò chuyện bị ta mắng một trận. Hẹn mấy tháng lên nhà y chơi, hiện tại cậu tới nhưng y không còn! Nỗi lòng Vạn Tô nghẹn nghẹn cảm giác hối hận cực độ, cậu vốn mồ côi, từ nhỏ nhạt rác sống, một lần may mắn ngoài ý muốn! Đi theo đại ca xã hội cũng được y nuôi ăn học, nhưng lớn đến 15 tuổi đại ca cùng người đánh nhau bị chém chết, Vạn Tô khi đó chưa kịp đau lòng, đã bị cuộc sống áp lực đè nén hết. Không nhà, không tiền, cuối cùng bỏ học! Bắt đầu làm việc vặt kiếm tiền. Khi ổn định lại cư nhiên phát hiện mình cùng thế giới này không có gì lưu luyến cùng liên quan, liền đặt máy tính viết tiểu thuyết, làm một số việc như sửa ảnh,... Kiếm tiền sinh hoạt. Quen thuộc Hoàng Nam cũng là do y từ nông thôn đi ra làm shipper. Hai người thật là có duyên, đến nhiều lần cũng dần quen thuộc, trò chuyện cũng rất hợp! Lâu dần trở thành bạn bè!

Có Hoàng Nam, Vạn Tô các loại cô đơn đều ít đi. Cảm giác như mình còn có tồn tại ý nghĩa! Vạn Tô liền cùng Hoàng Nam nhà càng thân cận, nhà bọn họ cũng coi cậu như là con trai nuôi. Lại chẳng ngờ Hoàng Nam lại gặp tai nạn ra đi! Vạn Tô đứng ở ngoài sân bước chân nặng trĩu, cha mẹ người thân Hoàng Nam khóc rất thương tâm đau lòng. Vạn Tô khoé miệng giật, giật lại phát hiện mình không biết làm sao, nói gì, vào nhà xem tới xác chết y sao? Hay an ủi cha mẹ y, nỗi buồn mất con chẳng lẽ một câu nén bi thương liền không có đau lòng! Cậu cảm giác thật sâu vô lực, thế giới này giống như lại trở nên xa lạ. Sinh mệnh nhỏ yếu lại không biết!

Vạn Tô vẫn bị nhận ra, bị dẫn vào nhà... Lạnh nhạt như người ngoài, cậu phát hiện mình khóc không ra... Tâm tình phức tạp, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó! Hoàng Nam lễ tang cũng có người làm... Cậu vốn là người ngoài! hôm sau cậu tưởng rời đi, không ngờ lại có động đất.

Trong lòng kinh hãi, chạy vào Hoàng Nam nhà tìm người. Bởi vì nông thôn trong nhà là nhà làm bằng gỗ nếu rơi xuống đập vào người nhất định sẽ không ra được, bởi vậy Vạn Tô không do dự chạy vào! Đối cậu sống chính là sống thôi, không gì ý nghĩa gì to lớn, bởi vậy cậu không do dự. Trong nhà đồ vật rung động ngã lung tung, cậu pháp hiện cha mẹ Hoàng Nam không ở, trong nhà chỉ có em gái và hai cháu trai của y.

Cô bé khá bối rối, hai đứa trẻ tiếng khóc lớn kêu cha mẹ. Muốn dẫn hai hài tử chạy, nhưng cửa bị gỗ rơi xuống chắn! Bọn họ đang ở trong bếp! Nhà chính mới kiên cố hơn chút chỉ đang kéo kẹt vang, chắc giữ được lâu hơn chút, trong bếp lại ầm ầm, két kẹt nhiều ngô, khoai củ từ từ rớt xuống...

Vạn Tô mồ hôi trên trán cũng đi ra, không dám đạp mạnh, bởi ba hài tử đều ở cạch cửa. Cậu kì thật có thể chạy đi không cứu người, bởi tuy nói con nuôi nhưng Vạn Tô cũng nhiều nhất chỉ để ý Hoàng Nam, người nhà y Vạn Tô đa phần là khách khí thôi khá xa lạ càng không nói gì cảm tình. Nhưng đây là Hoàng Nam người nhà!

Cắn răng trèo lên, ôm kia hài tử 6 tuổi đi lên gào nói: "Mau chạy ra đi!" Buông ra đứa trẻ.

Nói lại cúi xuống, kéo lấy kia càng nhỏ hài tử bị cô bé bế lên đó quá cho cậu, tiếp được người quay lại hai bên cùng ngã xuống. Khá là đau, kia 6 tuổi hài tử kéo lên nhỏ hài tử lại không chịu đi, chỉ vào cô bé khóc càngg lớn, cậu không rảnh để ý bếp đã sắp sụp! Vạn Tô bắt lấy Hoàng Nam em gái kéo ôm lên, cô bé khá lớn khoảng 12 tuổi trên dưới còn khá mập. Hai người đứng không vững, Vạn Tô ngã xuống cô bé gã trên người ta.

Lại đột nhiên, chưa kịp đau đớn đã thấy cột ngã xuống, cậu dùng sức đẩy ra cô bé. Chân trái bị cây cột đập xuống, đau cậu môi tức khắc không còn một giọt máu!

Cau mày đau tới nhíu mày cố gấp nói: "Đừng khóc, mang hô mang, mang cháu chạy đi tìm cha mẹ nhanh lên."

"Không, ô ô anh ơi mau đứng lên đi hu hu." Cô bé khóc lớn, muốn kéo cậu, lại bị cậu đẩy ra. Cô bé lại đi tới, muốn kéo Vạn Tô đi lên, cậu vô cùng đau nhưng cố nhịn lần đầu tiên dìng giọng ôn nhu như vậy cùng người nói chuyện!

"Ngoan, em đi mau gọi cha mẹ tới cứu anh, được không?"

Cậu cố gắng sức cười, lại không biết mình nụ cười khá cứng nhắc lại miễn cưỡng không quen, tay muốn xoa cô bé khuôn mặt đẫm nước mắt, lại vô lực! Cô bé có đôi mắt cùng Hoàng Nam tương tự vô cùng thuần túy, nghe ta nói vậy liền khóc gật thật mạnh đầu, dắt hai đứa trẻ chạy đi, còn quay lại nhìn lại Vạn Tô.

Đáng tiếc cậu biết không cần, bởi vì ba đứa trẻ bóng dáng đi chưa lâu. Cột nhà đã kẽo kẹt ngã xuống! Vạn Tô đối diện với xa, xa Hoàng Nam ảnh di chúc đang cười, cũng cố cười: "Nếu có kiếp sau, vấn mong gặp lại."