Chương 9: Sơ gặp

Đương!!

Mới đi ra không xa, hai người liền nghe một tiếng va chạm nặng nề chùy sắt với thiết khối vang lên. Nghe được âm thanh Đường Hạo chỉ hơi kinh ngạc, thì thào. "Cư nhiên cầm được chùy, trời sinh thần lực sao?"

Cười cười, Đường Hạo hai người liền chậm rãi hướng ngoài thôn mà đi, Đương đương tiếng va chạm cũng nhỏ dần.

Hành tẩu trong thôn thỉnh thoảng gặp được vài người đi làm đồng về, khi thấy Đường Hạo thân ảnh cũng là lên tiếng chào hỏi dù sao hắn cũng là thợ rèn duy nhất trong thôn, đối với này đó thôn dân Đường Hạo chỉ nhàn nhạt gật đầu cho qua.

Bỗng nhiên Trần Hạo hai người bắt gặp một thân ảnh đang đi tới, chỉ thấy tới là một lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần sắng quắc, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo thì khác một trời một vực.

Thấy người đến, Đường Hạo nhàn nhạt đối với Trần Hạo giải thích."Đây là lão Kiệt Khắc, là cái này già nhất thôn trưởng."

"Cái gì già nhất thôn trưởng? Đường Hạo, ngươi phải cho ta nói rõ ràng." Đi đến Lão Kiệt Khắc nghe được Đường Hạo lời nói làm cho tức giận, thiếu chút muốn bạo tẩu lao ra đọ chuột.

"Được rồi..." Đường Hạo một mặt không để ý lời nói.

Thấy hắn biểu tình, Lão Kiệt Khắc tức giận không thôi, nhìn hắn một cái, tiếp đó nhìn sang một bên Trần Hạo, hơi ngạc nhiên, hỏi."Hài tử này là?..."

"Hắn là cháu ta, tiểu Hạo." Đường Hạo nhàn nhạt nói.

"Chào Kiệt Khắc gia gia.." Trần Hạo cũng là lễ phép chào hỏi. Hắn đối với cái này tốt bụng thôn trưởng hắn vẫn là có chút ấn tượng.

"Hài tử ngoan.." Trần Hạo như thế lễ phép, Lão Kiệt Khắc hài lòng cười, xoa xoa đầu hắn.

Trần Hạo trong lòng phun tào "Cái gì hài tử ngoan, lão tử không phải là hài tử" bất quá hắn vẫn là giả bộ cười trừ.

Một bên Đường Hạo hơi mất kiên nhẫn nói. "Lão Kiệt Khắc, nếu không có chuyện gì đừng phiền ta, ta còn có việc."

"Ngươi..." Đối với Đường Hạo thái độ, Lão Kiệt Khắc tựa hồ đã quen, nhưng cũng không khỏi hơi tức giận, trừng hắn một cái, lúc này mới nói tiếp. "Không bao lâu nữa Đại sư của võ hồn phân điện sẽ tới thôn ta để tiến hành nghi thức giác tỉnh võ hồn hàng năm. Tiểu Tam cũng sắp đến sáu tuổi rồi, ngươi cũng nên để hắn tham gia lần này."

Lão Kiệt Khắc đối với Đường Hạo cũng rất không ưa thích, hắn chỉ lo lắng cho tương lai của Đường Tam mà thôi, trong lòng lão, Đường Tam chính là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong thôn này, thật khó tưởng tượng, một người cha như vậy sao lại có một người con như thế.

"Vậy thì để nó tham gia đi. Không còn việc gì thì ta đi trước." Nói, Đường Hạo liền hướng ngoài thôn mà đi.

"Kiệt Khắc gia gia, ta phải đi." Trần Hạo hướng Lão Kiệt Khắc phất tay, rồi nhanh đi theo Đường Hạo.

"Đi thôi..." Nhìn Trần Hạo, Lão Kiệt Khắc ấn tượng vẫn rất tốt, mỉm cười.

Ở một ngọn tiểu sơn, Đường Hạo một người liền đứng ở đó.

Nhìn phương xa, Đường Hạo liền rơi vào trầm tư, bất quá liền bị một âm thanh không hợp thời cắt ngang.

"Đường Hạo thúc thúc, lần này phải nhờ ngươi rồi." Trần Hạo sau khi lấy nước xong liền đi đến bên canh hắn.

"Được..." Đường Hạo gật đầu hơi nhìn hắn một chút sau liền tiến đến một tay trảo lấy hắn ngang lưng, tư thế "Kẹp Nách". "Ngươi Hồn Sư còn chưa tới, vẫn là để ta tới mang ngươi đi."

Không đợi hắn phản ứng, Đường Hạo đã lướt đi như bay, bên tai chỉ còn tiếng gió vù vù lướt qua. Trần Hạo mộng bức "Cái quỷ gì? Ta thế nhưng lại vô lực phản kháng sao?".

Một đường đi, Đường Hạo tai dường như muốn hỏng, bên tai hắn không nghe tiếng gió mà chỉ nghe tiếng Trần Hạo la hét thôi.

"Aaaaaaa, mắt của ta bị cay...."

"Aaaaaaa, tai của ta bị ù....."

"Aaaaaaa, mũi của ta bị nghẹt...."

"Aaaa-.."

"Miệng của ngươi muốn hư.." Đường Hạo nhìn hắn liếc một cái, tốc độ lại không giảm.

Ách...

Trần Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn có chút hối hận, mình hình như chọn sai đường thì phải, từ lúc gặp Đường Hạo, cuộc đời hắn liền giống như cái hàng hoá một dạng tùy ý xách đi.

...

Thành trấn bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

"Hạo thúc thúc, lần sau có thể hay không để ta tự đi, những thứ ăn lúc sáng đều bị thúc làm cho đi ra hế-..oẹ..." Trần Hạo đứng một góc tường khuất người mà sử lý.

Một đường tới đây, hắn đều bị Đường Hạo mang đi, tuy không phải đi xe nhưng hắn cũng là bị tốc độ nhanh làm cho say a.

"Có thể." Đường Hạo nhàn nhạt nói, không để ý hắn cái kia thê thảm dáng người. "Trời không còn sớm, chúng ta cũng mau tiến vào thu hoạch Hồn hoàn thôi."

"...Được..." Trần Hạo gian nan nói. Bệnh say xe từ kiếp trước đến khi qua đây vẫn không giảm bớt.

[ Ký chủ có thể dùng 10,000 vàng để mua thuốc chữa bách b- ]

"Ta không có tiền... Mà, ngươi từ khi nào trở thành con buôn rồi hả?"

Hệ thống lúc này cũng không có trả lời hắn.

Nghĩ đến trị say xe cũng phải tốn tiền, Trần Hạo thật bất đắc dĩ.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Hạo hai người liền hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi tới.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, là một trong tam đại hồn thú sâm lâm của Đấu La Đại Lục, vô cùng rộng lớn, rừng rậm chia cách hai đại đế quốc Tinh La đế quốc cùng Thiên Đấu đế quốc, bởi vì nơi này hồn thú đông đảo, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của Tinh đấu đại sâm lâm nằm trong Tinh La đế quốc.

Mới bước vào Sâm Lâm trong phạm vi, Trần Hạo lập tức cảm giác được thân thể tựa hồ bị một cổ đặc thù lực lượng tác động thoải mái không nói nên lời, đây là lần thứ hai hắn tới nơi này, không khí ở đây ngoại trừ tươi mát ra càng là mang theo nồng đậm ướŧ áŧ.

Từ lúc tiến vào Đường Hạo đều không có phát ra khí tức của mình nên mấy cái thực lực chẳng ra sao hồn thú tại phía trước cách đó không xa đang nhìn lấy hắn như nhìn con mồi, từng bước tiến tới.

Nhìn trong đám hồn thú này, Trần Hạo phát hiện có vài con rất quen thuộc Lang hình hồn thú U Minh Lang, bất quá loại này cấp thấp hồn thú, đánh một lần hắn không muốn đánh lần thứ hai, quá yếu.

"Đi thôi, nơi này chỉ là một ít hồn thú thập niên, ngươi hẳn cũng không thích loại này hồn hoàn đi." Không nhìn sang, Đường Hạo nhàn nhạt nói, thả ra một tia khí tức làm xung quanh hồn thú sợ run vòi, lập tức dẫm đạp lên nhau mà chạy, lúc này mới cất bước đi vào.

Một đường tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tại Đường Hạo thả ra một tia khí tức về sau, những yếu ớt hồn thú đều không dám tới gần, hai người tiếp tục đi hơn một tiếng đều không có gặp được bất luận cái gì hồn thú tới tìm chết.

"Tiểu Hạo, thứ nhất hồn hoàn tốt nhất là 400 năm tả hữu, ngươi võ hồn là biến dị hồ ly hẳn là có đặc tính mị hoặc, ngươi muốn thứ nhất là mị hoặc kỹ năng hay công kích tính kỹ năng?" Tới được khu vực của Bách niên hồn thú, nhìn qua Trần Hạo, Đường Hạo lên tiếng hỏi.

"Đường Hạo thúc thúc, ta muốn thứ nhất hồn hoàn là ngàn năm, còn là tính công kích kỹ năng." Từ hệ thống biết được thứ nhất Hồn hoàn hắn có thể hấp thu đến 1234 năm, Trần Hạo liền nói ngay.

Còn kỹ năng, hắn chính là thích bạo lực tính.

Nghe vậy Đường Hạo rõ ràng hơi dừng một chút, nhíu mày nhìn hắn. "Ngươi xác định?"

"Đúng vậy, ta đã xác định thứ nhất hồn hoàn chính là ngàn năm." Trần Hạo gật đầu, ánh mắt kiên định.

Đường Hạo nhìn thật sâu hắn sau gật đầu. "Tốt..."

Hai người liền tiếp tục một đường đi sâu vào trong Đại Lâm.

Trên đường đi, Trần Hạo phát hiện có rất nhiều hồn thú có hồn kỹ thích hợp với hắn nhưng bất quá niên hạn lại quá thấp.

Đột nhiên trước mắt Trần Hạo liền xuất hiện một con Thiểm Điện Thỏ.

"Này Thiểm Điện Thỏ có thể nói là một loại Hồn thú cực hiếm, rất khó có thể bắt gặp được, sẽ Thuấn Di đi ngay lập tức khi phát hiện nguy hiểm đặc biệt là đối với Hồn Sư. Cũng bởi vì chủng kỹ năng này mà chúng bị rất nhiều Hồn sư nhắm đến. Bất quá nhìn con Thiểm Điện Thỏ này màu sắc cùng kích thước hẳn là mới tới 600 năm tả hữu mà thôi." Nhìn trước mắt còn đang ăn vụn Thiểm Điện Thỏ, Đường Hạo nhẹ giọng giải thích.

Trần Hạo đúng là có chút động tâm, dù sao cũng là kỹ năng Thuấn Di không dễ gặp được, bất quá lúc định nói thì bất chợt nghe được có tiếng bước chân người đi đến.

Đường Hạo từ sớm đã phát hiện có người ở đây nhưng vẫn không có vạch trần chỉ nhàn nhạt nhìn sang.

Trần Hạo nghi hoặc nhìn theo, chỉ thấy một tiểu cô nương từ trong rừng cây chạy ra, nhìn bộ dáng, tuổi cùng hắn không sai biệt lắm, chiều cao chỉ thấp hơn hắn một chút.

Nhìn kia khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai má hồng hồng có chút mủm mỉm làm cho Trần Hạo có loại xúc động muốn cắn một cái. Tóc dài màu đen được thắt lại dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò đang nhìn Trần Hạo. Có lẽ bở vì Đường Hạo đã thu liễm khí tức nên kia tiểu cô nương không nhiều lắm nhìn hắn mà quay sang Trần Hạo mắt chớp chớp nói.

"Xin lỗi, có thể hay không tha cho cái này tiểu Thỏ?...."