Chương 8: Nhớ phải ngoan

Nhìn bóng người trước mắt, Trần Hạo tắt lưỡi không thôi. "Hảo nhanh a."

Dù có Sharingan nhưng Trần Hạo vẫn không thấy được Đường Hạo như thế nào xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy một luồn phong áp mạnh mẽ bắn tới rồi "bịch" một tiếng, hắn thấy mình đã chổng mông lên trời rồi.

Nhất thời, lòng hắn sinh ra ý nghĩ "Nếu mình bây giờ là Phong Hào Đấu La chắc thì như thế nào", đột nhiên hình ảnh trong đầu hắn hiện ra, hắn nghiêng ngang đứng đó, chân đạp Võ hồn điện, hai tay ôm mỹ nữ...ách, hình như hai bên bị mỹ nữ kẹp nách mới đúng, nghĩ tới cảnh đó, Trần Hạo cười không nổi, chim em còn nhỏ quá a.

Đang lúc Trần Hạo miên mang suy nghĩ, Đường Hạo lập tức đã đi đến chỗ hắn, một tay nắm lấy hắn cổ chân, hơi dùng lực liền đem Trần Hạo từ dưới đất bay ngược lên, xoay một vòng thành công hai chân tiếp đất.

Lúc này Đường Hạo kích động không thôi, vốn hắn tưởng rằng trong cả đời này cũng không cách nào nhìn thấy A Ngân, trải qua nhiều chuyện như thế hắn tâm tính sớm đã ôn hòa như nước nhưng khi nghe Trần Hạo lời nói có cách giúp A Ngân sống lại sắc mặt liền biến đổi, nhưng suy nghĩ kỹ lại hắn liền một chút bình tĩnh xuống, giọng hoài nghi, nhưng nét mặt lại đầy chờ mong, nói.

"Lời ngươi nói là thật?"

Cũng phải thôi, dù sao tự nhiên một người đứng ra nói với hắn có cách giúp A Ngân hồi sinh lại là một đứa trẻ, hắn không ôm hoài nghi mới là lạ. Nhưng mà tin tức này đối với hắn thật sự quá trọng yếu, hắn đối với A Ngân là yêu say đắm chưa bao giờ giảm bớt không có trăm phần trăm chắc chắn hắn sẽ không dám thử, hắn tuyệt không nguyện ý để nàng lại bị bất cứ thương tổn gì.

A Ngân năm đó vì cứu hắn mà hiến tế, làm con trai mất đi mẫu thân, Đường Hạo nội tâm đối với mẫu tử bọn họ luôn áy náy, nếu như hiện tại có người nói cho hắn có thể dùng tính mạng đi trao đổi A Ngân hóa thành hình người, Đường Hạo cũng tuyệt sẽ không do dự.

Bị Đường Hạo nắm xoay như vali, Trần Hạo sớm muốn hôn mê đi qua, nhưng lại bị lay cho tỉnh, thấy Đường Hạo biểu tình hoài nghi cùng mong chờ, Trần Hạo cảm thấy thật bất đắc dĩ muốn cười, hắn vốn muốn dựa theo cốt truyện mà đi, nhưng tại cái mồm mà làm hỏng hết mọi kế hoạch.

Ngẩn đầu nhìn Đường Hạo, Trần Hạo nghiêm túc gật đầu nói. "Đúng vậy, ta đích xác là biết cách phục sinh A Ngân tẩu mà không có phát sinh tình huống gì ngoài ý muốn. Thế nhưng...."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, tiếp tục câu người khẩu vị.

Trần Hạo úp úp mở mở làm hắn một trận gấp không được.

Ngó Đường Hạo cái kia hơi mất kiên nhẫn biểu tình, Trần Hạo trong lòng vui vẻ, có thể nói đây là thói quen kiếp trước khi còn học đi, cũng vì vậy hắn hay bị cả lớp đánh hội đồng, thật nhớ a. Mà... xin lỗi, hơi lạc đề xíu.

Lúc này hắn mới nói tiếp. "Thế nhưng thành công hay không là ở tiểu Tam, hắn bây giờ còn không được, chờ hắn đạt đủ ba điều kiện bắt buộc thì lúc đó mới chắc chắn."

"Ba yêu cầu? Là những yêu cầu gì?" Đường Hạo vội hỏi.

"Thứ nhất, đó chính là thực lực, tiểu Tam bây giờ còn chưa giác tỉnh võ hồn, đến khi bắt đầu tu luyện cũng sẽ tốn thời gian, ngươi đợi được kh-?"

Không đợi hắn nói hết, Đường Hạo đã cắt lời.

"Ta đợi được, ta đã chờ đợi lâu như vậy rồi, chờ thêm một chút thời gian nữa cũng không là gì? Tiểu Tam cũng cần thời gian để trưởng thành." Nhắc đến Đường Tam, Đường Hạo trong mắt không còn lạnh nhạt như trước nữa mà nhu hoà hơn.

"Thứ hai là Lam Ngân Lĩnh vực, đợi đến khi tiểu Tam lần thứ hai giác tỉnh Lam Ngân Hoàng hẳn là sẽ thức tỉnh. Thứ ba cũng là quan trọng nhất....."

Trần Hạo kiên nhẫn giả thích, đây là những yêu cầu cần thiết theo như hắn nhớ trong nguyên tác.

Một bên Đường Hạo nghe xong hơi sững sờ, sau lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói. "Tiểu tam có thể làm được sao?"

Nghe Đường Hạo âm thanh, Trần Hạo cười nhạt, nói thầm "Ngươi cũng quá xem thường Đường Tam, hắn nhưng sau này là mạnh nhất Thần Vương (khi không có Trần Hạo), nếu ngươi biết thì có còn hay không xem thường hắn" bất quá Trần Hạo sẽ không nói ra.

....

Lúc này bên ngoài, Đường Tam ngồi xếp bằng tu luyện, bụng đột nhiên réo lên, hắn mới từ trong tu luyện thoát ra đặt tay lên bụng xoa xoa.

"Tiểu Tam, vào ăn cơm thôi.."

Đột nhiên vang lên Trần Hạo âm thanh, nghe vậy Đường Tam không tu luyện nữa liền hớn hở đi vào.

Vào trong nhà, thấy hai người đang ngồi đợi hắn, hơi ngạc nhiên nhưng cũng là ngồi xuống.

"Mau ăn đi, thức ăn cũng đã nhanh nguội." Thấy Đường Tam đã ngồi vào chỗ, Đường Hạo nhẹ nói, trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu.

Đường Tam cũng là bất ngờ, ba ba hôm nay thật khác với ngày thường, bớt lạnh nhạt hơn trước kia, giọng nói cũng ấm áp, bất quá hắn là người hiểu chuyện, chuyện nên hỏi chuyện thì không. Rất nhanh, bữa ăn thật vui vẻ trôi qua.

Ăn xong, Đường Hạo hướng Đường Tam nhàn nhạt nói.

"Tiểu Tam, có công việc ngươi có thể trước tiếp nhận không thì thôi. Ta cùng Tiểu Hạo ra ngoài vài ngày sẽ về."

"...Vâng, ba ba." Đường Tam ngạc nhiên, trước giờ thói quen của ba ba rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ. Xế chiều rèn một ít nông cụ kiếm ít thu nhập, buổi tối thì ngồi uống rượu, nhưng hôm nay lại là muốn ra ngoài mấy ngày còn như thế thân thiết với Hạo ca, bất quá hắn vẫn là gật đầu.

Đường Hạo đứng lên, quay sau lưng lấy một tấm vải trùm màu đen, theo sau hướng ra ngoài đi.

"Ba ba" Lúc mới tới cửa, Đường Tam vội kêu một tiếng.

Nghe tiếng Đường Tam kêu, hắn hơi dừng bước chân, quay lại nhìn xem.

Đường Tam chỉ vào một khối sắt có tầng nhàn nhạt ô quang trong góc nói: "Khối sắt này có thể cho con dùng hay không?"

Ánh mắt Đường Hạo cũng chuyển qua khối sắt. "Thiết tinh? Nơi này có thiết tinh?"

Đặt sang một bên, hắn đi qua cúi đầu nhìn khối sắt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi muốn làm một thợ rèn?"

Đường Tam gật đầu, nghề nghiệp thợ rèn này không thể nghi ngờ là thích hợp nhất để hắn rèn ám khí. Trước kia công việc hắn làm đều là rèn ám khí tinh vi nhất, ngược lại những loại đơn giản nhất thì lại không biết. "Ba ba, ngươi lớn tuổi rồi, qua vài năm nữa, chờ ta lớn một chút, ngươi sẽ dạy ta chú tạo công cụ, để ta làm thay công việc của ngươi."

Đường Hạo kinh ngạc sau cười cười kéo qua một cái ghế cũ, trực tiếp ngồi xuống trước mặt khối sắt nọ rồi nói: "Tiểu Tam, ngươi nói cho ta biết, thợ rèn như thế nào mới là thợ rèn tốt nhất."

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Thợ rèn có thể làm ra thần khí, hẳn là thợ rèn tốt nhất." Hắn từng nghe người trong thôn nói qua, ở thế giới này có thần khí tồn tại, mặc dù hắn không biết thần khí rốt cuộc là cái gì. Nhưng có một chữ thần hẳn là rất tốt.

Đường Hạo trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, "Thần khí? Tiểu Tam cũng biết đến thần khí. Vậy ngươi nói cho ta biết, thần khí dùng cái gì để làm ra?"

Đường Tam không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đương nhiên chỉ dùng nguyên liệu tốt nhất."

Đường Hạo vươn một ngón trỏ lắc lắc trước mặt Đường Tam, "Nếu ngươi muốn làm một thợ rèn hợp cách, nhớ kỹ ta nói, dùng cao đẳng tài liệu rèn thần khí, đó không phải là thợ rèn tốt nhất, nhiều nhất chỉ là một người lắp ráp mà thôi. Dùng sắt thường làm ra thần khí, mới là Tượng Thần "

"Dùng sắt thường làm ra thần khí?" Đường Tam kinh ngạc nhìn Đường Hạo. Hắn thật sự không biết điều này, dùng sắt thường tạo Thần khí, hôm nay hắn nghe được thật nhiều điều mới mẻ.

Đứng thẳng lên, Đường Hạo chỉ sang phòng bên kia có một khối đại thiết năm mươi phân vuông, "Muốn trở thành một thợ rèn, Vậy trước ngươi dùng chùy tử đập nó một vạn lần."

Đó là một khối sắt thường, trong đó bao hàm rất nhiều tạp chất, so với khối thiết mẫu kia kém hơn không biết bao nhiêu lần.

"Tiểu Tam, ngươi làm được không?" Đường Hạo nghiêm túc nói. Hắn đây là đang thử thách ý chí của Đường Tam.

"Ba ba, ta nguyện ý thử xem." Đường Tam thanh âm thanh thúy mà bình tĩnh, nhưng bao hàm sự kiên định.

Thấy trong mắt Đường Tam hiện lên sự kiên định, Đường Hạo gật đầu hài lòng nhìn về phía hắn "Tốt." Vừa nói, hắn đi qua, đem khối đại thiết nọ ôm lấy, trực tiếp đặt ở cạnh ống bễ bên trong hỏa lò, chỉ cần thổi lửa lên, có thể đối với nó tiến hành rèn. Mọi việc còn lại hắn đều để cho Đường Tam.

Làm xong, Đường Hạo liền trùm khăn lên, hướng ngoài cửa ngáp ngắn ngáp dài Trần Hạo đi đến. Những sự kiện trong cốt truyện, dù bị hắn thay đổi một vài thứ nhưng những thứ hắn không đυ.ng tới thì sẽ vẫn diễn ra như thường.

Trước khi ra khỏi cửa, Trần Hạo không quên để lại một câu.

"Tiểu Tam, ở nhà nhớ phải ngoan....."