Chương 6: Hạo ca gặp Hạo ba ba! Chơi ngu.

"Nha, đồng hương. Thật chăm chỉ a."

Âm thanh vang lên, thật đúng là đem Đường Tam thân thể cho cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên theo sau là vô tận kích động cùng hưng phấn, đây chính là ngôn ngữ lúc trước nơi hắn sống a.

Đường Tam trong lòng đầy kích động, đến nơi này lâu như vậy, đây lần đầu tiên hắn nghe lại ngôn ngữ quen thuộc này.

Đường Tam quay người lại, chỉ thấy trước mặt là một tiểu hài tầm tuổi hắn đang nhe răng trắng cười đi đến, nếu là bình thường hắn chỉ xem như là một đứa trẻ trong thôn thôi nhưng lần này lại khác, Đường Tam khó mà bình tĩnh tâm tình chăm chú nhìn Trần Hạo như muốn tìm tòi thứ gì đó từ trên người hắn.

"Uy uy đừng nhìn ta như vậy a, mặt dù ta lớn lên đúng là có soái một chút, nhưng ta cũng không có như ngươi như vậy đam mê mỹ nam a." Nhìn Đường Tam thần sắc, Trần Hạo một mặt ghét bỏ nói, hắn đương nhiên lý giải vì sao Đường Tam như thế kích động. Lúc này hắn mới nhớ nói thầm "hình như từ lúc xuyên đến đây mình chưa soi gương mà nhỉ, mà hẳn là đẹp trai đi, dù sao cũng là hệ thống xuất lực".

Nghe Trần Hạo như thế không biết xấu hổ lời nói, Đường Tam thẹ thùng, giọng hơi không lưu loát pha chút kích động vì lâu rồi không nói lại tiếng ở thế giới cũ. "Ngươi tốt, ta là Đường Tam. Ngươi cũng giống ta sao? Ngươi cũng đến từ Lam Tinh sao? Với lại sao ngươi có thể biết được ta cùng ngươi là đồng hương? Ta-"

"Được rồi, không cần hỏi nhiều... Ta tên Trần Hạo, ngươi có thể gọi ta là Hạo ca cũng được, ta cũng giống ngươi đều đến từ Lam tinh cầu" Thấy Đường Tam hỏi tới, Trần Hạo không kiên nhẫn cắt đứt. Hơi suy nghĩ, Trần Hạo nói tiếp. "Còn chuyện vì sao ta biết ngươi thì là hẳn là cảm nhận được trong cơ thể ngươi có nội lực đi."

"Ra là vậy. Thật tốt khi gặp được ngươi, Hạo ca." Đường Tam một mặt hiểu ra, không để ý xưng hô, có thể vì quá kích động gặp được đồng hương nên hắn tạm thời quên đi khúc sau lời nói của Trần Hạo.

Trần Hạo cười cười. "Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trước đó có phải hay không ngươi quên mất việc gì?"

"Nga? Việc gì?" Đường Tam nghi hoặc, sau như nhớ ra, lập tức la lên. "A. Ta phải về nhà sớm...." Nói xong, hắn nhìn sang Trần Hạo, hơi chần chờ.

Không cần nói Trần Hạo cũng biết Đường Tam muốn nói gì, nhàn nhạt nói. "Ta đi cùng ngươi. Dù sao đã tới nơi này, ta cũng phải hảo hảo tham quan mới được..."

Nghe vậy Đường Tam cười gật đầu, hướng chân núi Thánh Hồn Thôn chạy xuống. Trần Hạo cũng là theo sau.

Nhà Đường Tam ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ chùy tử, chùy tử ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.

Đường Hạo, cha của Đường Tam chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.

Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.

Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy. nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết Đường Hạo đều dùng cho việc mua rượu uống.

Vừa vào đến cửa, Trần Hạo đã ngửi thấy được mùi cơm, hắn biết đó cũng không phải là Đường Hạo vì Đường Tam chuẩn bị, mà là hắn chuẩn bị vì Đường Hạo.

Từ lúc mới bốn tuổi, Đường Tam thân cao vẫn chưa cao bằng bệ bếp, nấu cơm cũng là nhiệm vụ của hắn mỗi ngày. Cho dù là phải đứng trên ghế mới có thể tới mặt bếp.

Cũng không phải Đường Hạo yêu cầu hắn làm như vậy, mà là bởi vì không như vậy, Đường Tam cơ hồ không lúc nào có thể ăn no.

Mỗi ngày trước khi lên núi. Đường Tam đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi. Chờ hắn khi trở về, cháo đã chín.

Đi tới bệ bếp, đứng trên ghế, cầm lấy ba cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ gần bệ bếp, Đường Tam cẩn thận múc đầy ba chén cháo, đặt lên bàn. Một bên Trần Hạo nhìn vào trong chén nhàn nhạt lắt đầu nhìn sang Đường Tam cái kia thân thể gầy ốm liền có thể hình dung được.

Nhìn trong hệ thống còn xác hai đầu U Minh Lang, Trần Hạo hơi mỉm cười "Đã lâu không có nếm đến chính mình tay nghề, nhân dịp này phải thử mới được".

Thấy Trần Hạo nhìn mình, Đường Tam hơi xấu hổ, dời đi ánh mắt định gọi ba ba ra ăn cháo thì lại bị Trần Hạo ngăn lại, hắn không hiểu định hỏi nhưng Trần Hạo đã lên tiếng.

"Từ từ hẵn gọi. Tiểu Tam, ngươi qua đây với ta." Nói, Trần Hạo liền hướng bệ bếp đi đến. Đường Tam thực nghi hoặc nhưng cũng là đi theo, chỉ thấy Trần Hạo tay vung lên, hư không trước mặt đột nhiên hiện ra thân ảnh một con sói, vừa nhìn thấy Đường Tam rõ ràng bị giật mình cho doạ sợ nhưng nhìn thấy không phải vật sống mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng là thật tò mò nhìn Trần Hạo. Bên kia Trần Hạo cũng không rảnh để ý.

"Tiểu Tam, thổi lửa..." Trần Hạo nhàn nhạt nói, bắt đầu xử lý thịt.

"Hạo ca, ngươi có thể hay không đừng gọi ta như vậy a." Đường Tam mặt nhăn nhó đi đến.

"Không gọi ngươi tiểu tam vậy gọi ngươi bằng gì? Tam tam sao?.." Trần Hạo quay sang nhìn hắn hài hước nói.

Đường Tam thật bất đắc dĩ, một đường từ lúc mang Trần Hạo đến, hắn luôn bị kêu là tiểu tam suốt dọc đường, này trừ ba ba Đường Hạo cùng mấy người lớn trong thôn ra thì Trần Hạo là người ngang tuổi đầu tiên gọi hắn như vậy. Lắc đầu, Đường Tam đi đến bếp củi thổi lửa cho có than hồng.

Trần Hạo nhìn hắn cười cười, sau khi xử lí thịt xong, hắn từ trong hệ thống mua ra một mớ lọ gia vị, bắt đầu ướp lên.

Thấy than hồng lửa lên đã đủ, Trần Hạo từ trong hệ thống lấy ra một cái giá để nướng, sau đó đem thịt xuyên lên, bắt đầu đảo đều, khi thịt hơi chuyển vàng, hương thơm toả ra, hắn liền bôi lên một chút gia vị nêm sau lên rồi nướng tiếp.

Một bên Đường Tam đều trợn mắt há hốc mồm, miệng trương lớn đến có thể nhét vào một quả dưa chuột. Từ việc hư không xuất hiện vật đến các loại gia vị hắn đều kinh ngạc không thôi, sau đó là rất hứng thú, Trần Hạo lấy ra đồ vật đều là hắn chưa từng thấy qua trước đó, kể cả kiếp trước. Đối với Trần Hạo, Đường Tam cảm thấy rất thần bí.

Hương thơm truyền đến khắp nhà, không cần Đường Tam gọi, màng cửa đã được vén lên, theo sau đi ra một thân ảnh cao lớn hơi lảo đảo.

Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi. Nhưng vóc người nhưng lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.

Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, mắt nhắm mắt mở, mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối, mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người hắn vẫn còn.

Đây là Đường Hạo, cha của Đường Tam ở thế giới này.

"Ba ba, cơm sắp xong rồi, ba ba trước đợi một chút." Thấy Đường Hạo đã dậy, Đường Tam liền vui vẻ nói, sau tiếp tục châm lửa.

Nhìn trước kệ bếp hai đạo thân ảnh nhỏ, Đường Hạo hơi nhíu mày, sau lại như thường đi đến bên ghế ngồi xuống.

Thịt đã nướng xong, Trần Hạo hai người liền mang đến đặt trên bàn, cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

"Tiểu hài tử này là ai?" Thấy hai người đã ngồi xuống, lúc này Đường Hạo mới nhìn Trần Hạo nhướng mày, hướng Đường Tam hỏi. (Đoạn này hơi loạn gãy :) )

Trần Hạo mới vươn tay cầm xuyên thịt, bị Đường Hạo lời nói là cho một đốn. Đường Tam liền vì hắn giải thích.

"Ba ba, đây là Hạo...ca. Là bằng hữu ta gặp lúc sáng." Nói tới đây Đường Tam cảm thấy hơi kỳ kỳ, nói tiếp. "Hắn mới đến đây nên chưa có chỗ ở. Cho nên ta mang hắn về...."

Nói đến cuối, giọng nhỏ dần.

"Mới gặp bằng hữu, ngươi liền có thể mang về sao?" Ồm ồm âm thanh, Đường Hạo lạnh lùng hừ một tiếng nói.

Nghe Đường Hạo lạnh lùng lời nói, Đường Tam hơi cuối thấp mặt.

Từ nhỏ đến lớn. Đường Tam không biết cái gì gọi là tình cha. Đường Hạo đối với hắn, cho tới bây giờ đều là không để ý đến. Ban đầu còn nấu cơm cho hắn ăn. Nhưng theo thời gian trôi đi, lúc Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo càng cái gì cũng mặc kệ. Ăn cơm cũng là vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là Đường Hạo đem hầu hết tiền công làm thợ rèn đều mua rượu để uống.

Cha của những hài tử tầm tuổi Đường Tam bình thường cũng khoảng ba mươi tuổi. Kết hôn sớm thậm chí còn không đến ba mươi tuổi. Nhưng Đường Hạo thoạt nhìn so với người ta già hơn nhiều, giống như là gia gia của Đường Tam vậy.

Đối với thái độ của Đường Hạo, Đường Tam cũng không oán hận. Một đời trước, hắn là cô nhi. Một đời này, mặc dù Đường Hạo đối với hắn không tốt, nhưng ít ra cũng có thân nhân. Đối với Đường Tam mà nói, điều này đã làm hắn thập phần thỏa mãn. Ít nhất, ở chỗ này có người để hắn gọi là ba ba. Nhưng đối với Trần Hạo thì rõ ràng chán ghét.

"Đường Hạo thúc, ta đến đây mà chưa xin phép đúng là ta sai, thúc cũng không cần đối với tiểu tam như thế lạnh lùng. Dù sao sau này thúc muốn cả nhà đòn tụ cũng đều phải nhờ đến tiểu tam..."

Nói đến đây hắn mới chợt ý thức lại, muốn phách đầu một cái chơi ngu "Chết Cmn lỡ mồm rồi...."

"Ngươi nói cái gì?...."

..............

Nay ra hai chương, ngày mai sẽ ra hơi chậm nha. @@