Chương 32: Sợ run vòi~

"Ăn thật no a. Trần Hạo, không nghĩ tới đồ ăn do ngươi nấu lại mỹ vị như vậy." Ninh Vinh Vinh xoa xoa bụng nhỏ đã tròn vo, một mặt thoả mãn nhìn Trần Hạo nói.

Không riêng gì nàng, những người khác cũng đều như vậy.

Trần Hạo không nói gì, chỉ cười nhẹ.

Lau đi miệng mỡ, Đới Mộc Bạch nhìn qua thấy nén hương cháy chỉ còn một đoạn liền đối với Đường Tam mấy người nói: "Thời gian không còn nhiều, các ngươi trước giới thiệu một chút bản thân trước khi làm ra phối hợp để vượt qua khảo nghiệm của Triệu lão sư đi."

Đường Tam gật đầu nói trước: "Ta gọi là Đường Tam, khí vũ hồn Lam Ngân Thảo, 30 cấp chiến hồn sư hệ khống chế"

"Chu Trúc Thanh, thú vũ hồn U Minh Linh Miêu, chiến hồn sư cấp 27, hệ mẫn công."

"Ninh Vinh Vinh, khí vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp, 26 cấp khí hồn sư hệ phụ trợ."

Nghe xong, tất cả ánh mắt đều tập trung tại người Ninh Vinh Vinh.

Đường Tam giật mình: "Vũ hồn của ngươi là Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Nói như vậy, ngươi xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly Tông?"

Chỉ có trực hệ đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông mới có Thất Bảo Lưu Ly vũ hồn.

Ninh Vinh Vinh lè lưỡi: "Đừng nhìn ta như vậy, ta và người thường cũng không có gì khác nhau. Ta là lén bỏ nhà đi. Chờ chúng ta vượt qua khảo nghiệm trước mắt rồi nói. Vũ hồn của ta đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tháp, hai hồn hoàn. Có thể giúp cho mọi người tăng cường tốc độ và lực lượng khoảng 30%. Cầm cự khoảng thời gian một nén hương tuyệt không vấn đề."

Đường Tam hít sâu một hơi gật gật đầu, không hổ là Thất Bảo Lưu Ly Tông người, phụ trợ hiệu quả thật đúng là danh bất hư truyền.

Sau đó tới lượt Tiểu Vũ, Tiểu Băng cùng Trần Hạo.

"Tiểu Vũ, thú vũ hồn Nhu Cốt Mị Thỏ, 46 cấp cường công hệ chiến Hồn Tông."

"Tiểu Băng, thú vũ hồn Cửu Vĩ Băng Hồ (Ninetales alola), 45 cấp, có thể xem ta như Hồn sư hệ cường công cũng được."

"Trần Hạo, thú vũ hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ, cấp cùng các nàng không sai biệt lắm, hệ...ừm.. đa năng hệ." Trần Hạo sờ sờ cái cằm làm bộ nghiền ngẫm nói.

Tê~~~

Nhất thời mọi người ánh mắt ngây dại. Bọn họ tự nhận mình đã là thiên tài là quái vật lấy đó mà kiêu ngạo nhưng khi nghe Trần Hạo mấy người nói xong thì chính mình kiêu ngạo cũng nhanh chóng bị đè bẹp. Cảm thấy mình còn quá trẻ.

"Thật yêu nghiệt a.." Đới Mộc Bạch than thở nói.

Ninh Vinh Vinh thật sự nhịn không được đối dò hỏi: "Hơn 40 cấp! Các ngươi đây là như thế nào tu luyện?."

Chu Trúc Thanh cũng là hứng thú, ánh mắt đảo qua.

Tiểu Vũ, Tiểu Băng nhìn nhau cười không nói, phân biệt mỗi bên ôm lấy Trần Hạo cánh tay, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh không khỏi kinh ngạc nhìn sang Trần Hạo.

Bắt gặp các nàng ánh mắt, Trần Hạo cười nhạt, nói: "Đừng có như vậy nhìn ta, sẽ yêu đấy..."

Ninh Vinh Vinh: "...."

Chu Trúc Thanh: "...."

"Oa thảo! Ngươi cao thủ a." Đới Mộc Bạch không khỏi đối với hắn giơ lên ngón tay....giữa.

Chu Trúc Thanh có chút không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Ninh Vinh Vinh mặt đỏ tới mang tai, không biết nên cười hay khóc, nhìn hắn hừ một cái: "Ai thèm yêu ngươi, chỉ tự mình đa tình.."

Mọi người một trận cười to.

"Uy, các ngươi lũ tiểu gia hỏa, đã thương lượng xong chưa? Một nén hương nhưng đã hết!" Triệu Vô Cực đứng lên, song thủ nắm chặt, cổ tay hoạt động một chút, phát ra những tiếng động liên tục khiến người ta phải rùng mình, áp lực vô hình tăng lên vài phần. Cảm nhận được nén hương đã cháy hết, Triệu Vô Cực âm thanh lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn nói.

"Các ngươi nhanh nhanh bố trí chiến thuật đi." Đới Mộc Bạch thở dài nói.

Đường Tam gật đầu vội vàng bố trí đội hình cùng nói ngắn gọn một chút chiến thuật cho mọi người. Ninh Vinh Vinh phụ trách phụ trợ, Tiểu Vũ chủ công, Đường Tam khống chế công kích, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Băng tiến hành hỗ trợ kiềm chế hai bên. Còn Trần Hạo thì tùy cơ hành động kiêm bảo hộ Ninh Vinh Vinh.

Triệu Vô Cực sẽ không cho bọn hắn nhiều thời gian.

"Tụi nhỏ, không ở nói nhiều, bắt đầu đi."

Triệu Vô Cực lấy ra một cây hương đốt lên, thuận tay một ném xuống mặt đất. Đới Mộc Bạch cũng liền rời xa một bên quan chiến.

Đường Tam mấy người nhìn nhau gật đầu, đội hình triển khai, Ninh Vinh Vinh hai tay mở ra.

"Thất bảo chuyển xuất hữu lưu ly"

Thân thể phiêu nhiên xoay tròn một vòng, thất thải quang mang huyễn lệ nhất thời từ trong cơ thể nàng phóng thích ra, chỉ thấy Thất thải quang mang ngưng tụ, lòng bàn tay Ninh Vinh Vinh đã có một tòa Thất thải bảo tháp cao hơn một thước.

Bảo quang lóe ra quý khí bức người, Ninh Vinh Vinh mặt mỉm cười, cả người nhìn qua phiêu nhiên như tiên. Từ dưới chân nàng mọc lên hai cái hồn hoàn màu vàng, xoay tròn quanh quanh người.

"Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực"

Hồn hoàn thứ nhất bay lên, bao phủ tại thất thải bảo tháp, tay trái Ninh Vinh Vinh chỉ xuống dưới, bốn đạo thải quang đồng thời phóng thích ra, phân biệt bao phủ Đường Tam, Tiểu Vũ, Tiểu Băng, Chu Trúc Thanh bốn người, riêng Trần Hạo thì không cần tăng phúc, bởi vì tiến hành tăng phúc cho nhiều người còn là hồn lực so với bản thân cao hơn thì hồn lực tiêu hao sẽ rất nhanh, căn bản một nén hương không đủ dùng.

Quang mang bao phủ, tức thời, một cổ năng lượng ấm áp dũng mãnh tràn vào, bốn người cảm giác được toàn thân tràn ngập lực lượng, trong cơ thể hồn lực cũng sôi trào.

Triệu Vô Cực có chút giật mình nhìn Ninh Vinh Vinh: "Hảo gia hỏa, năm nay cũng có một cái từ Thất Bảo Lưu Ly gia tộc. Tốt, tốt, lần này, Phất Lan Đức lão quỷ nhất định là hưng phấn."

Dù sao Thất Bảo Lưu Ly Tháp được xem là đại lục mạnh nhất phụ trợ hệ.

"Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc."

Bốn đạo quang mang đồng thời phóng ra, đệ nhị hồn hoàn của Ninh Vinh Vinh bắt đầu phát huy tác dụng.

Đường Tam cảm giác thân thể mình tựa hồ mất đi sức nặng, trong lòng than thở: "Thất Bảo Lưu Ly Tháp không hỗ là đệ nhất vũ hồn phụ trợ". Tốc độ và lực lượng đồng thời gia tăng 30%, nhất thời làm hắn cảm giác thực lực mình tăng nhiều.

Sau khi tăng phúc cho Đường Tam đám người xong, Ninh Vinh Vinh liền đánh cái ánh mắt khıêυ khí©h lên Trần Hạo.

Trần Hạo dở khóc dở cười, cũng không rảnh cùng nàng so đo. Trên thân hồn lực ba động, bàn tay phải mở ra, màu đỏ cam hồn lực loé lên theo đó bên cạnh liền xuất hiện một đạo thân ảnh nhỏ nhắn chỉ cao tầm nửa thước tiểu Hồ Ly cực kỳ dễ thương.

Hồ ly toàn thân bộ lông một màu đỏ cam, chín cái đuôi đang vẫy động sau lưng, vừa mới xuất hiện, hai mắt linh tính mười phần đánh giá mọi người xung quanh, thỉnh thoảng còn làm mấy động tác manh manh dễ sợ. Này chính là Trần Hạo vũ hồn sau khi dung hợp giữa Trái ác quỷ Cửu Vĩ cùng Cửu Vĩ Kurama sinh ra...... dạng thứ nhất.

"Oaaa! Thật đáng yêu a!" Ninh Vinh Vinh hai mắt toả sáng liền chạy đến ôm lấy tiểu Hồ ly vào trong người, một bên vừa vuốt ve vừa ghé mặt vào bộ lông mượt mà đó mà cạ, bộ dáng cực kỳ sủng nịnh.

Không trách nàng được, những thứ dễ thương luôn gây ra sát thương rất lớn đối với nữ hài tử.

Chu Trúc Thanh cũng hiện lên một vệt dị sắc nhìn Trần Hạo, bỗng nhiên nàng có một loại xúc động muốn hướng tới hắn, phát hiện Trần Hạo cũng nhìn mình, Chu Trúc Thanh có chút hoảng hốt quay mặt đi, hai má bất giác hồng hồng.

"Cảm giác này là... Chẳng lẽ..."

Chu Trúc Thanh thần sắc bất định, cố găng cưỡng chế cỗ xúc động kia lại.

Ho khan!

Linh quang thu liễm, ho khan hai tiếng, Trần Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn Ninh Vinh Vinh nói: "Nó..là vũ hồn của ta a."

Vũ hồn cảm nhận như thế nào thì chủ nhân cũng như thế, bây giờ Trần Hạo cũng cảm nhận được cặp kia mềm mềm của Ninh Vinh Vinh, dù rất muốn tận hưởng thêm chút nữa nhưng hiện tại không phải lúc.

Ninh Vinh Vinh ngạc nhiên, theo sau khuôn mặt đỏ bừng, luốn cuốn buôn ra này chỉ tiểu Hồ ly: "X-Xin lỗi..ta-ta không có ý gì đâu, chỉ là nó quá đáng yêu nên ta...."

Ninh Vinh Vinh ánh mắt đầy ngượng ngùng liếc nhìn Trần Hạo. Nàng biết hành động vừa rồi là rất khiếm nhã.

Tiểu Hồ ly bị đột ngột buôn ra, có chút u oán nhìn nàng sau liền bỏ đi đến bên Tiểu Vũ.

"Không có gì.." Trần Hạo cười cười.

Ninh Vinh Vinh lúc này mới chú ý đến, xem bộ dáng đáng yêu và cực kỳ có linh tính tiểu hồ ly, nàng liền nghi hoặc hỏi: "Thú Vũ hồn biểu hiện phương thức không phải là Phụ thể sao, vì sao của ngươi lại...?"

"Ừm...Cứ xem nó là một loại biến dị tương đối đặt thù đi." Trần Hạo sờ sờ cằm nói, hắn thực ra cũng lười giải thích.

Ninh Vinh Vinh đám người kinh ngạc nhưng bất quá chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi, dù sao Vũ hồn là thiên biến vạn hoá, đủ loại muôn hình muôn vẻ, xuất hiện một loại vũ hồn như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là vũ hồn của Trần Hạo đã vượt qua hạn chế phạm trù của Thú vũ hồn.

Triệu Vô Cực nhìn trước mắt nhóm tiểu quái vật đội hình cảm thấy thật có ý tứ, trong mắt quang mang loé lên một cái, không biết suy nghĩ cái gì, khoé miệng bất giác câu lên, hai chân nửa ngồi, song quyền đồng thời hướng tới mặt đất nện xuống.

"Hạo ca." Đường Tam biến sắc, vội hướng Trần Hạo hô lên một tiếng, ngay tại lúc triệu Vô Cực phát động, hắn đã hiểu đối phương muốn làm gì.

Chỉ cần trong sân có Thất Bảo Lưu Ly Tông hồn sư, vậy nhất định phải giải quyết hồn sư của Thất Bảo Lưu Ly Tông trước tiên.

Trần Hạo hội ý, hai mắt hơi híp, thân hình tức khắc biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã tại bên cạnh Ninh Vinh Vinh, một tay đã luồn qua eo của nàng còn không quên chiếm chút tiện nghi đưa tay xuống bế lấy nàng mông nhỏ.

"Ngươi...." Ninh Vinh Vinh trợn mắt, đang muốn phát tát thì cảm nhận được bên dưới truyền đến khổng lồ năng lượng làm cho giật mình, không để ý đến Trần Hạo đang chiếm mình tiện nghi, Ninh Vinh Vinh gắt gao ôm chặt lấy hắn, hai chân vắt qua ngang eo.

Trần Hạo cười nhẹ, tay ôm lấy nàng, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, nhất thời cái kia khổng lồ ám kình liền cứ thế tiêu tan.

"Hùng lão đầu, ra tay với nữ hài tử là không được a...nếu không... sẽ bị đánh thành đầu heo.." Trần Hạo hài hước nhìn Triệu Vô Cực.

"Gặp quỷ đi... " Triệu Vô Cực giật nảy mình, cái này tiểu tử vô cùng quỷ dị a. Hắn vốn là muốn dùng cỗ ám kình này trước cầm xuống Ninh Vinh Vinh, cắt đứt tăng phúc từ Thất Bảo Lưu Ly Tháp, nhưng là không ngờ lại bị Trần Hạo như thế dễ dàng cho cấp hoá giải, cái kia quỷ dị chiêu thức làm hắn càng tin tưởng cái này Trần Hạo tiểu tử tuyệt không đơn giản.

Giật mình quy về giật mình, Triệu Vô Cực dù sao cũng kinh lịch qua vô số rất nhanh liền bình thường lại, lần nữa cảm giác được uy hϊếp từ trên người Trần Hạo truyền đến. Triệu Vô Cực hai mắt nheo lại gắt gao nhìn lấy Trần Hạo: "Hảo tiểu tử, ngươi là cái thứ nhất dám nói như thế với ta. Còn muốn đánh ta thành đầu heo. Hừ... ngươi khẩu khí cũng thật không nhỏ. Xem ra hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận không thể."

"Giáo huấn ta, ngươi có khả năng sao?" Trần Hạo cười nhạt buôn ra Ninh Vinh Vinh. Ninh Vinh Vinh dù xấu hổ nhưng vẫn là hừ một tiếng liền nhanh chóng cùng hắn tạo khoảng cách xa.

Triệu Vô Cực gầm lên, định lấy đà phóng tới thì đột nhiên bị khựng lại cả người bị vô số căn mạn đằng hắc sắc quấn chặt, phong toả tất cả hành động.

"Đây là...Lam Ngân Thảo? Lam Ngân Thảo từ khi nào như thế dẻo dai?" Triệu Vô Cực kinh ngạc nhìn quấn quanh thân hắc sắc mạn đằng lại nhìn sang Đường Tam.

Hiển nhiên là Đường Tam phát động đệ nhất hồn kỹ Quấn Quanh.

"Tiểu Vũ, Tiểu Băng, Trúc Thanh, lên..." Đường Tam đối với một bên sẵn sàng tam nữ ra hiệu.

Tiểu Vũ các nàng phản ứng rất nhanh, Tiểu Vũ trực công nhảy lên phía trước, Tiểu Băng cùng Chu Trúc Thanh từ hai mặt bên xuất động, Đường Tam phía sau lợi dụng hồn lực truyền đến Lam Ngân Thảo tạo dựng bàn đạp với độ cao vừa tầm cho Tiểu Vũ nhảy lên. Hai mũi chân tựa lực từ Lam Ngân Thảo, hai chân phát lực đồng thời vũ hồn phụ thể, Tiểu Vũ như mũi tên hướng Triệu Vô Cực phía trước vọt tới.

"Ồ... phối hợp khá đấy!"

Nhìn đang phóng đến Tiểu Vũ, Triệu Vô Cực ngược lại nở nụ cười, toàn thân Hồn lực phun trào, thân thể càng thêm to lớn, hai tay nắm lại một cái xoay tròn liền dễ dàng phá nát Lam Ngân Thảo quấn trên người, hắn cũng không có làm ra cái gì hành động tránh né, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng tùy ngươi công kích.

"Hừ. Vậy mà xem thường ta." Tiểu Vũ hừ lạnh, thân thể từ không trung quay cuồng vọt tới trước, ngay tại lúc sắp tới Triệu Vô Cực, tung một cước chuẩn xác hướng đến trước cổ hắn, nhưng kỳ lạ là với hơn 40 cấp nàng lại không thể lay động được hắn thân thể.

Triệu Vô Cực nhếch miệng cười: "Tiểu nha đầu, hình như không có khí lực, chưa ăn cơm sao?"

Tiểu Vũ cũng không tức giận mà hơi mỉm cười.

Triệu Vô Cực cảm thấy không ổn, quả nhiên ngay sau đó hắn cảm giác được hàn khí ập tới, toàn thân đánh một cái rùn mình, xung quanh mặt đất đều bị đóng một lớp băng mỏng.

"Thật đáng sợ hàn khí."

Tiểu Băng như chớp động hoá thành một đạo bóng trắng xuất hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, trên thân màu vàng Hồn hoàn sáng lên, hai chân Triệu Vô Cực lập tức bị đóng băng, sau lưng chín chiếc đuôi màu trắng vũ động một cái hướng ngay bụng hắn quét tới cùng Tiểu Vũ phối hợp thành công đẩy lùi Triệu Vô Cực trên mặt băng trượt đi, cùng lúc Lam Ngân Thảo của Đường Tam phá băng mà ra siết chặt Triệu Vô Cực hai chân đồng thời một cái tung lên liền thuận lợi đưa thân thể hắn bắn lên cao, làm hai chân hắn rời khỏi mặt đất.

Một người dù mạnh, nhưng nếu chân không có chỗ đặt thì cũng vô pháp ổn định thân thể.

Tiểu Vũ mỉm cười. "Thứ ba Hồn kỹ: Thuấn Di."

Có trợ giúp của Đường Tam, đệ tam hồn hoàn trên người Tiểu Vũ chợt lóe sáng. Ánh sáng màu tím cũng không biến mất mà còn sáng mạnh hơn, đem thân hình Tiểu Vũ bao vào bên trong. Sau một khắc, Tiểu Vũ bỗng nhiên biến mất.

"Kỹ năng Thuấn Di?" Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch đồng thời giật mình. Không riêng gì bọn họ liền Triệu Vô Cực cũng có chút ngoài ý muốn, hắn thật không tưởng được nha đầu này lại có như thế hiếm có kỹ năng, dù sao Thuấn Di là kỹ năng được rất nhiều Hồn sư ao ước.

Nhanh chóng tiếp cận Triệu Vô Cực, Tiểu Vũ lần nữa xuất hiện sau lưng hắn, đuôi tóc bọ cạp quấn quanh cổ hắn kéo ra sau, đồng thời trên người Tiểu Vũ màu vàng Hồn hoàn sáng lên.

"Đệ nhất Hồn Kỹ, Yêu Cung!"

Hai chân thon dài trong nháy mắt quấn quanh bên hông Triệu Vô Cực, Tiểu Vũ hai tay nắm cổ tay hắn, thân thể uốn lượn thành vòng cung mượn lực sau đó đột nhiên duỗi thẳng, hai chân được bọc vào một tầng năng lượng hăng nện lên trước ngực Triệu Vô Cực, lần này hắn vô pháp bảo trì bất động, thân thể thoáng cong lại bị bắn bay ngược mà ra hơn sáu bảy mét.

"Không tệ, không tệ."

Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng, toàn thân vốn đã kinh khủng, giờ càng thêm to lớn, trong phút chốc đã cao thêm một thước, cả người trở nên cực kỳ hùng tráng. Xung quanh Lam Ngân Thảo cũng bị chấn nát vụn, hai chân Triệu Vô Cực vững vàng đứng trên mặt đất.

Một bên tìm cơ hội, Chu Trúc Thanh thừa dịp Triệu Vô Cực vừa mới phá nát Lam Ngân Thảo thời điểm liền phát động đệ nhất Hồn kỹ, U Minh Đột Thứ.

Chu Trúc Thanh thân ảnh màu đen chợt lóe lên, như u minh lẻn đến trước người Triệu Vô Cực, hai tay lợi trảo sắc bén như chớp hướng tới Triệu Vô Cực vị trí yếu hại đâm tới.

Chu Trúc Thanh tốc độ quá nhanh, Triệu Vô Cực cũng là không theo kiệp, chỉ có thể bị động bị đánh. Nhưng ngay sau khi Triệu Vô Cực hoàn thành vũ hồn phụ thể, công kích của Chu Trúc Thanh liền không dễ dàng phá được hắn phòng ngự, lợi trảo va chạm trong nháy mắt phát ra những tiếng "Đinh đinh đinh..." liên hồi.

Đường Tam cũng thừa cơ Triệu Vô Cực bị động liền đem từng căn thô to Lam Ngân Thảo phóng tới quấn quanh, thuận thế liền đem Triệu Vô Cực buộc chặt.

"Có cơ hội..."

Đường Tam sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, thân như quỷ mị nhanh chóng xuất hiện trước người Triệu Vô Cực, toàn thân Huyền Thiên Công vận chuyển, một quyền đánh tới Triệu Vô Cực mặt.

Tiểu Vũ cũng là phi lên một chân, đạp hướng Triệu Vô Cực đầu.

Tiểu Băng cùng Chu Trúc Thanh hai bên vọt tới.

Tiểu Băng thứ ba Hồn hoàn sáng lên, tự thân tốc độ, lực công kích trong thời gian ngắn tăng lên 135% cùng Chu Trúc Thanh thứ hai Hồn kỹ U Minh Bách Trảo, có thể trong nháy mắt hướng về một chút vung vẩy trăm trảo, có cực mạnh đâm xuyên hiệu quả, chuyên môn dùng cho phá phòng ngự, hai thân ảnh hắc bạch song song lợi trảo chớp nhoáng công kích lên Triệu Vô Cực thân thể.

Bị đè đánh, Triệu Vô Cực nhìn vô cùng chật vật, sắc mặt đều có chút khó coi: "Các ngươi cái này đám tiểu quỷ thật đúng là khó dây dưa a!"

"Hống…." Triệu Vô Cực rống giận một tiếng, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đấm co lại, trên người bảy cái Hồn hoàn hiện ra, hai vàng hai tím ba đen, hồn hoàn thứ nhất chợt sáng bừng lên.

Mãnh liệt kim quang trên thân Triệu Vô Cực trong nháy mắt bộc phát, Tiểu Vũ chỉ kiệp thời phát động thứ tư Hồn kỹ Vô Địch Kim Thân một cái xoay tròn liền xuất hiện trước người Tiểu Băng ôm lấy giúp nàng ngăn cản phản lực an toàn cùng nhau bay ngược mà ra. Đường Tam may mắn dùng Lam Ngân Thảo bao bọc cơ thể giảm bớt thương tổn nhưng Chu Trúc Thanh thì không may mắn như vậy, bị kình lực chấn bay, trong không trung liền phát ra một tiếng kêu thảm.

Thấy vậy, Đới Mộc Bạch hoảng hốt dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến, có thể được nửa đường thì bị một đạo thân ảnh tới trước tiếp lấy Chu Trúc Thanh. Người này không ai khác chính là Trần Hạo.

Bị Triệu Vô Cực chấn bay, Chu Trúc Thanh bị thương không nhẹ, tùy thời đều muốn hôn mê, thời khắc cuối cùng nàng nhìn thấy một bóng người ôm chặc nàng vào lòng, nàng cảm nhận được sự an toàn cùng ấm áp trong vòng tay người đó truyền đến, một cảm giác chưa từng có thả lỏng trong suốt mấy năm qua. Nàng trên miệng bất giác nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Đới Mộc Bạch thần sắc khó coi. Từ khi biết được thân phận của Chu Trúc Thanh, cũng biết được mục đích nàng tới đây là để làm gì, thấy nàng trong vòng tay người khác, Đới Mộc Bạch trong lòng cực kỳ khó chịu.

Bên kia, Trần Hạo sau khi tiếp được Chu Trúc Thanh, hắn cũng nhanh tiếp được Tiểu Vũ Tiểu Băng hai người. Bởi vì Chu Trúc Thanh bị thương khá nặng, Trần Hạo liền muốn vì nàng chữa trị, đã có nghe được tiếng cười to của Triệu Vô Cực truyền đến.

"Tiểu tử, tới lượt ngươi.."

Chân trụ đạp mạnh, nhất thời đại địa cũng vì vậy mà có chút chấn động, Triệu Vô Cực thân hình liền như đạn pháo bắn nhanh tới Trần Hạo, một quyền đánh ra.

Trước đó chứng kiến Trần Hạo quỷ dị tốc độ, Triệu Vô Cực cũng sẽ không hi vọng vào một quyền này. Bất quá Trần Hạo lúc này còn phải chiếu cố lấy người khác.

Chỉ cần không né tránh hắn liền tin tưởng có thể cầm xuống Trần Hạo. Hắn cũng tận lực để không ảnh hưởng đến Chu Trúc Thanh đang bị thương.

"Tiểu tử ngươi, chờ bị tấu đi..." Triệu Vô Cực thật mau đã xuất hiện phía trước Trần Hạo, khoé miệng cười xấu xa, thứ hai Hồn kỹ Đại Lực Kim Cương Chưởng phát động, Triệu Vô Cực nhưng muốn hung hăng dạy dỗ Trần Hạo một đốn.

"Cẩn thận.." Ninh Vinh Vinh kinh hô một tiếng.

Tiểu Vũ thấy vậy vội phản ứng một cái liền đem Trần Hạo đang bế Chu Trúc Thanh đẩy ra. Cùng lúc Tiểu Băng hướng tới Triệu Vô Cực trên ngực đánh tới.

"Mị hoặc" Hai mắt sáng lên đồng thời biến thành màu đỏ, thi triển ra đệ nhị Hồn kỹ, Tiểu Vũ muốn khống chế Triệu Vô Cực hành động.

Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trong đầu rung động nhưng rất nhanh liền hồi phục lại, trong mắt kim quang lại phóng ra: "Tốt, đây là Mê hoặc hồn kỹ a."

Bị đẩy ra, Trần Hạo có chút bất ngờ bất quá khi thấy Tiểu Vũ thi triển Mị Hoặc kỹ năng hắn liền biến sắc:" Tiểu Vũ, không được..."

Bất quá đã muộn, Tiểu Vũ sau một tiếng hét thảm, miệng chảy máu tươi bay ngược ra, vô lực ngã vào trong lòng Trần Hạo.

Lúc này nắm đấm của Tiểu Băng cũng kiệp thời oanh tới, bất quá vẫn là bị Triệu Vô Cực phản trở lại, lợi dụng đó, Tiểu Băng liền lộn ngược ra sau nhanh chóng quay trở lại Trần Hạo bên người, lo lắng nhìn Tiểu Vũ:"Hạo ca, Tiểu Vũ tỷ không sao chứ?"

Trần Hạo im lặng không nói, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn thật không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra, Tiểu Vũ vẫn là bị thương. Tiểu Hồ ly bên cạnh cũng đã mất đi vẻ dễ thương lúc trước biểu hiện bây giờ hoàn toàn trái ngược, một bộ hung ác cực kỳ nhìn lấy Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực dừng lại nhìn Trần Hạo mấy người cũng không có truy kích nói: "Nàng ta không có việc gì, Mê Hoặc hồn kỹ tuy có hiệu quả lớn, nhưng thi trển với người có đẳng cấp chênh lệch cao như ta, thì đuơng nhiên bị hồn lực cắn trả. Để cho nàng nghỉ một đêm, mai sẽ tỉnh lại"

Ánh mắt hướng về phía Trữ Vĩnh Vinh, Triệu Vô Cực cuời nói: "Không cần ra tay. Thất Bảo Lưu Ly nha đầu. Các ngươi thua rồi, mấy người các ngươi vẫn còn quá kém. Ngay cả một nén hương cũng không trụ đuợc. Đây là vấn đề chênh lệch thực lực quá lớn."

Nghe Tiểu Vũ tỷ không sao, Tiểu Băng liền thở ra một hơi. Trần Hạo liền hướng nàng nói:"Giúp ta chiếu cố nàng."

Tiểu Băng gật đầu cũng không nói nhiều nhanh chóng từ trong người Trần Hạo tiếp lấy Tiểu Vũ xong đánh ánh mắt về phía Ninh Vinh Vinh, Ninh Vinh Vinh cũng hiểu ý liền đi đến tiếp lấy Chu Trúc Thanh. Tiểu Hồ ly thu hồi vẻ hung ác lập tức hai chiếc đuôi quấn lên Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh trên người phát ra sinh mệnh khí tức giúp hai người họ tiến hành chữa trị.

Ninh Vinh Vinh kinh ngạc nhìn tiểu Hồ ly, trong mắt cũng hiện lên vẻ khác thường.

Trần Hạo từ từ đứng dậy, xoay người hướng Triệu Vô Cực đi tới.

Triệu Vô Cực hơi nhíu mày sau cười khỉnh nói: "Thế nào? Ngươi là muốn ra tay rồi sao? Nên nhớ ta- ..."

Triệu Vô Cực đương nhiên là chưa xuất tòan lực, hắn là muốn nói như vậy nhưng tới đây giọng nói liền im bặt, con ngươi nhất thời trừng lớn.

Trần Hạo ánh mắt vô tận lạnh lẽo, từng bước đi đến, mỗi bước đi hồn lực ba động cũng biến thành màu đỏ tự thân khếch tán ra. Haoshoku Haki không tiết chế tập trung lên người Triệu Vô Cực, dưới vô tận dưới áp lực, Triệu Vô Cực trên người mồ hôi đã chảy ra như mưa cố gắng ép bản thân tỉnh táo, ý chí chiến đấu cũng bị vùi dập biến mất từ lâu.

"Đây..sảy ra chuyện gì?"

Triệu Vô Cực kinh hãi, hắn cảm nhận áp lực như núi đè làm hắn không thở nổi, phải biết hắn nhưng đã là 76 cấp chiến Hồn Thánh làm sao có thể bị một tên tiểu tử làm cho chật vật như vậy.

Trần Hạo một hồi không trả lời nhanh chóng đến trước người Triệu Vô Cực, trước sự kinh hãi của hắn, Trần Hạo bàn tay phách tới. Mà làm Triệu Vô Cực hoảng sợ chính là ở bàn tay phách xuống thời điểm bản thân như bị một lực lượng vô hình cuống lấy, hạn chế tất cả hành động của hắn kể cả suy nghĩ.

"Cái này..." Triệu Vô Cực sống lưng phát lạnh, hắn đây là lần đầu tiên có cảm giấc bấc lực như thế này.

"Đây là ngươi phải trả giá vì dám thương tổn đến nữ nhân của ta." Bàn tay lúc này đã phách tới, nhẹ nhàng như mây bay.

Ầm!

Một tiếng da thịt Cọ Xác vang lên, Triệu Vô Cực bên má đau xót, đầu óc bị phách cho choáng váng, thân hình bay ngược mà ra trên mặt đất kéo dài một mương đất, dư lực vẫn không tan Triệu Vô Cực thân hình hung hăng va chạm sau lưng phòng ốc.

Răng rắc! Ầm! ầm!

Phòng ốc ầm ầm sụp đổ, bụi bặm che kín cả một mảng, nửa ngày không thấy Triệu Vô Cực đi ra.

"Hắn..!" Ninh Vinh Vinh sợ ngây người.

Vừa hơi tỉnh dậy Chu Trúc Thanh cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Một màn này vô luận là Đường Tam mấy người vẫn Đới Mộc Bạch đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Đới Mộc Bạch thân thể một hồi run rẩy, con c-c bất giác thun lại còn "1 săn ti", ánh mắt kinh khủng nhìn Trần Hạo.

......

Đã trở lại, cái này chưa chỉnh sửa nha, đọc thô ráp thì xin thông cảm.. <3