Chương 25: Hoa Hồng khách sạn

Năm năm sau.

Ba Lạp Khắc vương quốc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh tiếp nhưỡng, nói là vương quốc, kỳ thật diện tích của nó chỉ có lớn bằng ba phần tư của Pháp Tư Nặc hành tỉnh, phụ thuộc vào Thiên Đấu đế quốc, một trong tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu đế quốc. Ba Lạp Khắc quốc vương Côn Đức Lạp là đường đệ của quốc vương Thiên Đấu đế quốc Áo Khố Lạp.

Nam phương của Ba Lạp Khắc vương quốc, trực tiếp cùng Tinh La đế quốc tiếp nhưỡng, bởi vậy, tại trong tứ đại vương quốc của Thiên Đấu đế quốc, lực lượng quân sự của Ba Lạp Khắc vương quốc là cường đại nhất, cũng có thể nói là môn hộ của Thiên Đấu đế quốc.

Thiên Đấu đế quốc vốn có mười cái hành tỉnh, sau lại cấp cho tứ đại vương quốc, hình thành sáu phương thế lực, bản thân đế quốc trực tiếp khống chế năm hành tỉnh, tứ đại vương quốc khống chế một cái, còn có một công quốc tiếp cận vương quốc, chiếm cứ một hành tỉnh nhỏ nhất ở phía đông đế quốc.

Trên mặt ngoài, tứ đại vương quốc và một cái công quốc cũng chịu sự thống trì của Thiên Đấu đế quốc, nhưng trên thực tế, năm quốc gia này sớm đã trở thành quốc trung chi quốc, ngoại trừ cần phải tiến cống, hết thảy hoàn toàn tự chủ. Nếu không phải hoàng thất của Thiên Đấu nắm giữ trọng binh, có lẽ nội loạn sớm đã xuất hiện rồi.

Tinh La đế quốc cũng có tình huống cùng loại, bởi vậy, thế của hai đại đế quốc nhìn qua thì mạnh, nhưng trên thực tế, lại đều đang đi xuống dốc. Nói không tốt, là một ngày cục diện của cả đại lục đột nhiên sẽ thay đổi.

Cảnh nội của Ba Lạp Khắc vương quốc có hai tòa thành thị trọng yếu nhất, một tòa chính là Ba Lạp Khắc vương Côn Đức Lạp ở lại cũng thành Ba Lạp Khắc thành, nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Ba Lạp Khắc vương quốc. Mà một tòa thành thị còn lại là Ba Lạp Khắc vương quốc cảnh nội, trung ương của Lập Mã bình nguyên nơi phì nhiêu nhất, có Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc được xưng là vựa lúa.

Hai tòa thành thị này đều có trọng binh đóng, là trọng trung chi trọng của cả vương quốc.

Tác Thác thành là một tòa đại thành thị, điểm này từ phối trí đệ tam cấp của Vũ hồn chủ điện là có thể nhìn ra.

Lúc này vừa qua giữa trưa, trời nóng như lửa đốt, cửa Tây của Tác Thác thành đi vào một chiếc xe ngựa, bên trên là bốn đạo thân ảnh.

Chính là Trần Hạo, Đường Tam, Tiểu Vũ ba người từ Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện đi tới, thân ảnh còn lại là một tiểu cô nương có mái tóc màu tuyết trắng dài đến thắt lưng.

Hắc hắc. Biết nàng từ đâu mà ra không?.

"Chúng ta đã tới Tác Thác thành.." Ra khỏi xe ngựa ngộp ngạt, Trần Hạo nhìn xung quanh nhàn nhạt nói. Mấy năm trôi qua, Trần Hạo biến hoá rất lớn, không chỉ bên ngoài mà còn cả bên trong, thâm thúy con ngươi cũng đã nội liễm rất nhiều, cùng một đầu màu đen tuyền mái tóc, trên người mặc một bộ trang phục cũng là màu đen tạo cảm giác cực kỳ bí ẩn. Bởi vì tu luyện công pháp duyên cớ, Trần Hạo thân thể đã cao lớn đến hơn một thước bảy, body sáu múi cùng với khuân mặt đẹp trai chuẩn soái ca đủ để mỹ nữ nhìn vào là phải yêu say đắm.

Tiểu Vũ vẫn như cũ mộ bộ ngây thơ đáng yêu, mái tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục. Vừa bước xuống xe liền chạy ra sau bóng Trần Hạo mà núp, lúc này mới hưng phấn nhìn xung quanh:"Thật lớn a, so với Nặc Đinh thành còn muốn rộng lớn vui vẻ hơn."

Tiểu cô nương kia thấy vậy cũng hồ hởi liền chạy đến bên cạnh Trần Hạo, ánh mắt cũng là lanh lẹ tìm kiếm xung quanh, miệng hì hì cười."Nơi này thật là náo nhiệt. Chắc chắn sẽ hảo chơi lắm."

Tiểu cô nương này cũng xinh xắn đáng yêu không kém Tiểu Vũ, mặt trên thân một bộ y phục màu trắng với viền màu lam nhạt bó sát thân, thể hiện ra từng đường cong mê người, cặp kia đồi vυ" đã phát dục so với Tiểu Vũ còn tốt bự hơn.

Nói ra các ngươi sẽ giật mình, nàng chính là Tiểu Băng sau khi đã ăn Hoá Hình đan và hoá thành hình người. Nhờ có Đại sư giúp đỡ, Tiểu Băng cũng thuận lợi tiến vào học viện cùng Trần Hạo mấy người một chỗ.

Trần Hạo liếc mắt, này hai tiểu nha đầu là đang đánh chỉ ý đi chơi nữa đây.

"Mấy ngày di chuyển cuối cùng cũng tới được nơi, không biết học viện lão sư bảo ở đâu?..."Đường Tam là người cuối cùng từ trong xe ngựa đi ra. Trải qua 6 năm Đường Tam thân đã cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục đơn giản màu lam nhạt. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.

Thấy Đường Tam đã đi ra, Tiểu Vũ có chút bất mãn nói: "Thật không biết Đại sư nghĩ như thế nào, rõ ràng có tới vài toà Trung cấp hồn sư học viện đều tỏ vẻ sẽ vô điều kiện chiêu thu chúng ta, nhưng hắn lại để cho ngươi tới cái phá học viện ngay cả cấp bậc đều không có phân chia này để khảo thí."

Đường Tam mỉm cười, nói: "Lão sư là để cho ta tới khảo hạch, nhưng cũng không nói cho ngươi tới. May là Ba Lạp Khắc vương quốc và Pháp Tư Nặc hành tỉnh cạnh nhau, nếu không ngươi chẳng phải là càng bất mãn sao?"

Tiểu Băng cũng là gật đầu đối với Tiểu Vũ nói: "Tiểu Vũ tỷ, này không phải tỷ kêu suốt ngày buồn chán muốn theo đi chơi hay sao?"

Tiểu Vũ trừng Tiểu Băng một cái rồi lại liếc sang Đường Tam: "Thật không có lương tâm, người ta còn không phải là vì các ngươi sao. Ai bảo ngươi là người thân của ca ca, hắn đi đâu thì ta đi đó....với lại ta cũng không thể để Tiểu Băng ở một mình với ca ca..."

Câu cuối Tiểu Vũ âm thanh liền nhỏ dần.

Đường Tam không có nghe thấy câu cuối nên chỉ cười trừ. Đường Tam không nghe được không có nghĩa là người khác cũng không nghe thấy.

"Tỷ nói cái gì cơ?..." Tiểu Băng chớp chớp đôi mắt to nhìn Tiểu Vũ đầy thâm ý hỏi.

"Ách...không có gì." Tiểu Vũ hơi đỏ mặt, cười cười liền ôm chắc Trần Hạo cánh tay, nũng nịu:"Ca~~...hai ngày này huynh nhất định phải theo muội đi chơi trong Tác Thác thành, đền bù cho tâm hồn non nớt của muội bị thương tổn."

Tiểu Băng nghe vậy không khỏi ném cho nàng một cái ánh mắt khinh bỉ, cũng là ôm Trần Hạo cánh tay còn lại, ép vào giữa cái khe sâu kia còn liếc Tiểu Vũ một cái đầy khıêυ khí©h. Tiểu Vũ nhìn xuống ngực mình lại nhìn sang Tiểu Băng, nhất thời trên mặt hiện lên một vòng buồn bực, mình cũng được ca ca nắn bóp thường xuyên vì sao ngực của mình lại như thế nhỏ.

Tiểu Vũ tính cách sớm đã trở thành thói quen còn Tiểu Băng vì thời gian đều cùng Tiểu Vũ một chỗ nên cũng đã nhiễm nàng tính cách, Trần Hạo cũng là bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, đừng làm rộn, sẽ đưa muội đi, nhưng trước phải tìm một nơi để ăn trưa cái đã, rồi còn tìm nơi để nghỉ ngơi, nếu không chúng ta sẽ phải ngủ lại bên ngoài đó."

"Hạo ca nói đúng, hiện tại là thời gian học viện tuyển sinh nên sẽ có rất nhiều người tiến đến, nếu đến muộn, nói không chừng tất cả nhà trọ đều không còn phòng trống cho chúng ta." Đường Tam liền gật đầu biểu thị. Hắn đối với Tiểu Vũ cùng Tiểu Băng tính cách coi như quen thuộc nên cũng không để ý tới.

Sau khi ăn một bụng no nê, bốn người liền hướng đường lớn tìm chỗ trú chân, không lâu sau, Tiểu Vũ phát hiện ra một tòa tửu điếm rất đáng chú ý.

Tửu điếm cao ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn, nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người trước mặt cảm giác rực rỡ.

"Mân côi (hoa hồng) tửu điếm. Ca, chúng ta trọ ở nơi này đi." Tiểu Vũ chỉ chỉ.

Theo Tiểu Vũ hướng tay nhìn lại, Trần Hạo thần sắc có chút quái dị, này có như vậy trùng hợp. Khoé miệng vừa kéo Trần Hạo nhìn sang Đường Tam đầy thâm ý hỏi: "Tiểu Tam, ngươi thế nào?"

Đường Tam tựa hồ không có phát hiện dị thường gì, gật đầu nói:"Vậy thì chọn nơi này đi.."

Mấy người liền hướng tửu điếm đi tới, Trần Hạo mới bước được vài bước đột nhiên dừng lại, nhìn về một phương, lẩm bẩm: "Các nàng cũng đã tới. Hửm? Còn có người trong bóng tối bảo vệ luôn sao?"

"Ca, có chuyện gì sao?..." Tiểu Băng chú ý Trần Hạo còn đứng ngơ ra đó có chút tò mò hỏi.

"Không có gì..." Lắc đầu, Trần Hạo cười nhạt nhìn bên cạnh chỉ còn Tiểu Băng, nói: "Chúng ta cũng vào thôi.."

"Ừm.." Tiểu Băng gật đầu, như thuận khoát lấy hắn cánh tay.

Đi vào mân côi tửu điếm, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái.

Bên trong của tửu điếm chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Chỉ là lúc này tại vị trí Đường Tam đang cùng mấy người cãi vã gì đó còn gọi ra cả quản lý. Đối diện hắn là một nam tử có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm (thâm như dái), bên cạnh còn mang theo hai cái song bào thai tỷ muội.

Nhìn này nam tử, Trần Hạo liền biết, hắn chính là Đới Mộc Bạch. Chuyện gì đến cũng đến, Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch hai người liền lao vào tẩn nhau.

Trần Hạo cùng Tiểu Băng từ từ đi đến một bên vừa xem kịch vui.

Vừa nhìn thấy Trần Hạo, Tiểu Vũ liền đi tới nắm lấy tay hắn có chút ủy khuất bộ dáng nói: "Ca, vì cái gì bây giờ huynh mới vào a. Tên kia đều muốn khi dễ muội."

"Nhanh, ca, giúp muội tẩn hắn một trận." Tiểu Vũ xoa xoa nắm tay chỉ đang đánh nhau Đới Mộc Bạch nói.

Nhìn nàng bộ dáng Trần Hạo không khỏi có chút bất đắc dĩ:"Không phải Tiểu Tam đang cùng hắn tẩn nhau đấy sao?"

"Phanh" một âm thanh vang dội, chỉ thấy Đới Mộc Bạch thân thể liền bay ra sau, thân trên ngửa ra, làm ra một cái đích động tác lộn ngược ra sau, bay ra những năm thước mới hạ xuống. Sắc mặt của hắn có chút khó coi, hắn không thể không thừa nhận, chính mình vừa rồi đã khinh địch, thiếu niên trước mắt này nhìn qua so với mình còn muốn nhỏ hơn vài tuổi, thực lực so với trong tưởng tượng phải cao hơn nhiều.

"Còn muốn tiếp tục sao?" Đường Tam nhàn nhạt hỏi.

Đới Mộc Bạch tà mâu sáng lên: "Đương nhiên. Rất tốt, ngươi có thể bức bách ta dụng xuất hồn lực, tràng tỷ thí này là ta đã thua. Bất quá, không cùng ngươi luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều tặng cho các ngươi."

Ánh mắt của Đới Mộc Bạch lúc này, giống như là đang nhìn một tuyệt sắc mỹ nữ, bả vai rung nhẹ, hai tay giơ lên.

Đường Tam hai mắt cũng dần dần sáng lên, hắn phát hiện, Đới Mộc Bạch trước mặt trở nên khác rồi, nếu nói trước hắn là một cỗ khinh thường và lạnh như băng, vậy, hắn lúc này, trên người lại tràn ngập chiến ý rực cháy.

"Bạch hổ, phụ thể." Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, hai tay Đới Mộc Bạch đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng trận tí tách âm thanh, bắp thị bành trướng đem quần áo trên người đều căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn.

Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.

Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo.

"Tiểu Tam liệu có ổn không a, nhìn tên kia dường như rất mạnh.." Tiểu Băng bên cạnh nhìn nhìn Đới Mộc Bạch phụ thể lúc sau lên tiếng nói.

Trần Hạo gật đầu nhàn nhạt nói nói: "Tên kia đã 37 cấp Hồn Tôn còn Tiểu Tam tuy đã dừng ở 30 cấp khá lâu nhưng lại chưa có thứ ba hồn hoàn nên hắn đúng là đánh không lại."

Trần Hạo xoa xoa đầu hai nàng một cái, rồi đối với đang chuẩn bị phóng ra Vũ hồn Đường Tam, nói:"Tiểu Tam, ngươi đánh không lại hắn, vẫn là ta tới đi."

Đường Tam nghe vậy thoáng dừng một chút, vẫn là lắc đầu:"Cảm ngươi, Hạo ca, nhưng là ta vẫn muốn cùng hắn đánh một trận."

Đường Tam nhưng là đang chiến ý tràn đầy, khó khăn lắm mới tìm được một đối thủ mạnh như vậy ngoại trừ ba người đằng sau. Nhiều năm qua, bị ba người bọn họ đè đánh, Đường Tam cũng có chút nghẹn, không nói đến Hạo ca cùng Tiểu Vũ, liền Tiểu Băng chỉ mới tu luyện đây thôi nay cũng đã vượt qua hắn. Đường Tam đã dừng lại 30 cấp đã được một thời gian, tuy không biết vì sao Hạo ca không cho mình hấp thu thứ ba Hồn hoàn nhưng Đại sư đã nói qua, nếu đạt bình cảnh cứ tiếp tục tu luyện hồn lực tuy không tăng lên nhưng sẽ dự trữ trong cơ thể đến khi hấp thu hồn hoàn thì nó sẽ thể hiện ra ngoài nên hắn mới nhịn xuống việc hấp thu hồn hoàn đến bây giờ.

"Tiểu tử, ngươi là tới viện trợ sao? Nếu vậy thì các ngươi cùng lên đi...."