Chương 24: Trở về Thánh Hồn thôn.

Rời khỏi vũ hồn điện, bên ngoài trời đã chạng vạng tối, con phố cũng đã lên đèn.

Nhìn một bên muốn nói lại thôi Tiểu Vũ, Trần Hạo nhàn nhạt nói.

"Là đang lo lắng ta sẽ gia nhập Vũ hồn điện sao?"

Tiểu Vũ không nói gì, chỉ nhìn hắn. Trần Hạo ôn nhu xoa đầu nàng:"Nha đầu ngốc, phải tin tưởng ca ca."

"Dù cả thế giới có chống lại muội thì vẫn còn có ca ca ở đây a."

Nhìn Trần Hạo ôn nhu ánh mắt, Tiểu Vũ như bị hút hồn, hai má đỏ ửng, trong mắt loé lên một cái liền bày ra một bộ loli cần được thương yêu bộ dáng, đối với hắn nháy nháy hai mắt: "Muội tin tưởng ca ca..."

Nhìn Tiểu Vũ như vậy, Trần Hạo thực nhịn không được, kéo nàng lại.

Chụt!

Tiểu Vũ còn đang bất ngờ thì môi đã bị tập kích. Tiểu Vũ đầu óc choáng váng có chút trống rỗng, nàng thế nhưng bị cưỡng hôn.

"Nụ hôn đầu ta đã lấy, muội sau này chỉ có thể làm tiểu lão bà của ta." Trần Hạo nhìn nàng, cười hắc hắc.

Tiểu Vũ lúc này mới kiệp phản ứng, đỏ bừng mặt, hét lên, vội đẩy hắn ra:"Xú ca ca, ai muốn làm tiểu lão bà của huynh..."

Nói là như vậy, nhưng trong lòng nàng lại là có chút ngọt ngào, thỉnh thoảng còn lén nhìn hắn.

Trần Hạo ha ha cười ôm lấy nàng, trong lòng cũng là than nhẹ "nếu không phải có Sharingan giúp đỡ thì mọi chuyện cũng không có suông sẻ như thế."

Hai tiểu hài tử mới bây lớn lại giữa đường ôm nhau nhất thời làm mọi người xung quanh chú ý, ánh mắt đều có chút quái dị, này khiến Tiểu Vũ xấu hổ đến mặt đều muốn chôn sâu vào trong ngực hắn. Trần Hạo vốn da mặt dày bị nhìu người chú mục như vậy cũng không chịu nổi, liền kéo Tiểu Vũ tay nhỏ rời đi. Mới đi được vài bước Trần Hạo thoáng dừng lại.

Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Tiểu Vũ nghi hoặc, hỏi: "Ca, có chuyện gì sao?..."

"Ách... không có gì, chúng ta về thôi." Trần Hạo thu hồi tâm tình đối với Tiểu Vũ cười nói.

"Ừm.." Tiểu Vũ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi.

Về đến học viện, hai người đi thẳng đến nhà ăn rồi mới về ký túc xá, thấy mọi người đang tu luyện nên Trần Hạo cùng Tiểu Vũ cũng không có tính đánh thức bọn họ mà về lại giường của mình.

Nằm trên giường, Trần Hạo xem lại hệ thống.

[ Đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn Đánh Cắp Tiểu Vũ Nụ Hôn Đầu, thành công mở ra thiên phú Mị lực. ]

[ Thiên phú Mị lực: Tăng (mạnh) hảo cảm đối với phái nữ. ]

"Còn có như thế thiên phú.." lẩm bẩm một tiếng, Trần Hạo chỉ xem một chút liền đóng lại hệ thống, nhìn một bên Tiểu Vũ không biết đã ngủ từ lúc nào còn ôm hắn thật chặt miệng còn lẩm bẩm "mụ mụ", Trần Hạo thấy vậy cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, liền nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng cũng từ từ đi vào giấc ngủ mà không biết rằng Tiểu Vũ khoé miệng mới vừa câu lên ôm hắn cũng chặt hơn.

Khóa trình trong học viện đối với Trần Hạo mà nói cũng không có chỗ nào trọng yếu nên hắn hay rủ rê Tiểu Vũ cúp tiết bỏ đi chơi, khi thì lôi Đường Tam cùng Tiểu Vũ ra luận bàn, này khiến bọn họ ăn không ít lần đau khổ, rảnh rổi lại mang theo Tiểu Vũ cùng Đường Tam tiến vào Săn Hồn Rừng Rậm cùng Hồn Thú tiến hành chiến đấu, ban đầu Đại sư rất kịch liệt phản đối nhưng từ khi Trần Hạo thể hiện ra mình thực lực thì Đại sư hoàn toàn chết lặng cũng không có điều ngăn cản nữa.

Thời gian như mây trôi, Trần Hạo, Tiểu Vũ cùng Đường Tam ba người tới Nặc Đinh học viện thấm thoát đã có hơn một năm thời gian.

Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thời gian của một học kỳ chính là một năm, trong cả quá trình, đệ tử không được phép về nhà, nhưng thân nhân lại có thể tới thăm. Trần Hạo đến thế giới này một mình, Tiểu Vũ là mười vạn năm hồn thú hoá hình, thân nhân cũng là hồn thú nên cả hai đều không có thân nhân đến thăm, chỉ có Đường Tam là còn có ba ba, nhưng tiếc là cả một học kỳ, cũng không thấy được bóng dáng của Đường Hạo đến thăm.

Có lẽ là bị Trần Hạo cùng Tiểu Vũ hai người kí©h thí©ɧ nên Đường Tam đều dành thời gian vào tập trung tu luyện.

Thời gian đầu, Đường Tam còn có chút tương so so với Tiểu Vũ, nhưng càng về sau chênh lệch liền hiện ra, không nói đến Tiểu Vũ thủ đoạn công kích liên miên bất tận liền hồn lực cũng vượt lên trên hắn. Đường Tam còn có ám khí của mình, Đường Tam chỉ âm thầm luyện tập nhưng cũng không có dùng trong luận bàn, một là bởi vì sát thương lực của ám khí quá lớn, quá dễ dàng đả thương người, mặt khác, hắn cũng là hy vọng có thể tại trong khi luận bàn cùng Hạo ca cùng Tiểu Vũ để ma luyện năng lực cận chiến của mình.

Sáng sớm, có ba tiểu thân ảnh hai nam một nữ đang rời khỏi Nặc Đinh thành hướng Thánh Hồn thôn mà đi. Ba thân ảnh này chính là Trần Hạo, Đường Tam cùng Tiểu Vũ ba người, trên tay Tiểu Vũ còn đang ôm lấy một vật nhỏ có hình dạng một chú cáo con với bộ lông màu trắng như tuyết, hai đôi chân màu xanh nhạt, đôi mắt xanh, đôi tai nhọn lớn với màu xanh đậm ở phía trong, đằng sau mọc sáu cái đuôi trắng cong lại ở đỉnh, trên đầu còn có một mái tóc với những lọn tóc màu trắng nhìn vô cùng đáng yêu. Đây chính là Pokemon Rokon Alolan được Trần Hạo ấp ra để làm bạn với Tiểu Vũ, nó cũng được nàng đặt cho cái tên Tiểu Băng.

Ra khỏi thành một đoạn khá xa, Tiểu Vũ ôm lấy Tiểu Băng trong lòng, hết nhìn đông nhìn tây rồi lại hướng đang đi phía trước Đường Tam hỏi:"Còn có xa lắm không a?."

"Cũng nhanh tới. Thấy ngọn núi bên kia không? Thánh Hồn thôn của ta ngay chân núi." Sắp về đến nhà, trong tâm tình của Đường Tam không khỏi có chút hưng phấn, nếu không phải Nặc Đinh học viện quy định buổi tối phải trở lại học viện để ở, mỗi ngày đều có sư phụ kiểm tra phòng, nói không chừng Đường Tam đã sớm về nhà thăm cha mình rồi.

Nghe xong Đường Tam lời nói, Tiểu Vũ có chút bất mãn nhìn bên cạnh Trần Hạo, lay lay hắn cánh tay, nói: "Ca, huynh nhìu tiền như vậy, vì cái gì không thuê một chiếc xe để đi?."

"Ta đây không phải vì các ngươi sao? Đi bộ cũng tốt, vừa tiết kiệm vừa có sức khoẻ." Trần Hạo liếc nàng một cái. Này tiểu thỏ từ khi được Trần Hạo tặng cho một chiếc nhẫn trữ vật cùng với tiền nhận được mỗi tháng liền bắt đầu tiêu tiền như nước, cứ thấy vật dễ thương là mua ngay không cần biết có tác dụng hay không.

"Thánh Hồn thôn cách Nặc Đinh thành cũng không xa, ngươi chịu khó cùng chúng ta đi bộ một đoạn." Đường Tam nghe nàng cằn nhằn cũng là quay lại mỉm cười nói.

Tiểu Vũ bĩu môi không để ý tiếp tục cùng Tiểu Băng vừa đi vừa chơi đùa.

Rất nhanh, ba người một thú đã đi vào Thánh Hồn thôn, nhìn có chút nôn nóng Đường Tam, Trần Hạo không khỏi thở dài, hiện tại có về cũng không có gặp được Đường Hạo a, nghĩ là vậy nhưng hắn cũng không có nói ra.

Nhà của Đường Tam ở đầu thôn nên khi vừa nhìn thấy, Đường Tam bất giác có chút kích động đối với Trần Hạo cùng Tiểu Vũ nói một tiếng liền bước nhanh chân chạy tới.

Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cũng là tăng nhanh cước bộ, Tiểu Vũ một bên còn chưa từng thấy qua tâm tình như vậy ở Đường Tam, có chút tò mò, tại trong ấn tượng của nàng, Đường Tam là một bằng hữu ôn hòa, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng trên cảm giác luôn bận rộn, luôn có chuyện gì đó để làm. Chỉ có tại trong lúc cùng hắn luận bàn, mới có thể thấy sự nghiêm chỉnh trên mặt hắn. Mà sợ là bại bởi mình, cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng phẫn nộ hoặc là kích động của hắn.

"Ba ba, con đã về." Đường Tam hưng phấn hô to một tiếng, bước nhanh hướng bên trong đi đến.

Trần Hạo liền cùng Tiểu Vũ đi vào, hết thảy tựa hồ đều không có đổi, trong tiệm rèn vẫn loạn như vậy, thậm chí so với trước khi hắn đi càng loạn hơn, mọi thứ bừa bãi phóng đầy trên đất, rách nát, cũ kỹ hiển nhiên là từ khi Trần Hạo cùng Đường Tam rời đi thì trong nhà không còn ai quét dọn.

"Nga, Tiểu Tam, Tiểu Hạo, các ngươi trở lại." Thanh âm ôn hòa vang lên. Từ gian trong đi ra một người.

Thấy hắn, Đường Tam không khỏi sửng sốt một chút: "Kiệt Khắc gia gia, ngài cũng tại a, ba ba con đâu?"

Từ bên trong đi tới đúng là lão Kiệt Khắc thôn trưởng của Thánh Hồn thôn, trên mặt mang theo một tia cười khổ, đưa tờ giấy trong tay cho Đường Tam, nói: "Ngươi xem đi, đây là ba ba ngươi lưu lại. Buổi sáng ta đến tìm hắn, vốn là muốn để hắn cùng ta cùng đi đón các ngươi, không nghĩ tới các ngươi nhưng là đã trở về."

Nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy lão Kiệt Khắc đưa tới, cúi đầu nhìn xuống.

Sau một lát, Trần Hạo mấy người chỉ thấy Đường Tam đột nhiên ngây ra, biểu tình trở nên có chút mất mác.

Trần Hạo lên tiếng hỏi: "Tiểu Tam, Đường Hạo thúc thúc có nói gì sao?."

Đường Tam lắc đầu, đưa tờ giấy cho hắn.

Tiếp nhận tờ giấy, Trần Hạo đọc qua một lượt, phải nói chữ xấu như gà bới nhìn khá là khó đọc nhưng lại khó che được vẻ mạnh mẽ và khí chất hào phóng. Đọc qua một lần Trần Hạo cũng là lắc đầu.

Lão Kiệt Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: "Tên Đường Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi."

Đường Tam chậm rãi phục hồi lại tinh thần: "Kiệt Khắc gia gia, người là nói, ba ba con vừa mới đi trong khoảng hai ngày này?"

Lão Kiệt Khắc gật gật đầu: "Hẳn là trong hai ngày này mới đi. Tiểu Tam, đừng buồn bã, vì một người ba ba như vậy không đáng giá có được. Cùng gia gia đi thôi, đi tới nhà của ta."

Đường Tam yên lặng lắc lắc đầu.

"Cám ơn ngài, Kiệt Khắc gia gia, cả nhà loạn như vậy, con sẽ không mời ngài lưu lại nữa. Con còn muốn thu thập một chút."

Lão Kiệt Khắc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Đường Tam nho nhỏ này cũng hạ lệnh trục khách, thở dài một tiếng, nói: "Được rồi. Bất quá, ngươi có cái gì cần cứ tới tìm ta." Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi, lúc đi ngang qua còn dặn dò Trần Hạo một chút rồi mới trở về.

Lão Kiệt Khắc đi, bên trong tiệm rèn chỉ còn lại có ba người Đường Tam, Trần Hạo và Tiểu Vũ.

Trần Hạo đưa lại tờ giấy nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng đừng cảm thấy mất mác, chắc hẳn ngươi cũng hiểu được trong đó ý tứ, Đường Hạo thúc thúc chỉ đi làm việc hắn cần phải làm, thực lực của ngươi còn rất yếu, hắn không muốn gặp ngươi bởi vì hắn muốn đẻ cho ngươi tiếp tục phác triển, phải mạnh mẽ hơn nữa."

"Không có Đường Hạo thúc thúc còn không phải có ta sao?" Trần Hạo cười hắc hắc nói.

"Cả chúng ta nữa a, phải không Tiểu Băng." Tiểu Vũ một bên không ai chú ý có chút bất mãn nói.

Kon~ Kon~

Tiểu Băng cũng là kêu lên hai tiếng hưởng ứng.

Lúc này Đường Tam mới ngẩn ra, đúng vậy a, ba ba cũng không có nói là sẽ không gặp lại được, hiện tại ta còn có Hạo ca cùng Tiểu Vũ hai người a. Đường Tam bỏ xuống trong lòng tảng đá liền đối với Trần Hạo hai người đầy cảm động.

Bị Đường Tam như thế chăm chú nhìn, Trần Hạo đều có một loại không thoải mái lắm. Nhìn hắn trừng một cái: "Đừng nhìn ta như vậy a, ta còn không có như ngươi đam mê MỸ NAM."

Tiểu Vũ nghe xong liền Phốc một tiếng, cười.

"...." Đường Tam