Chương 22: Trở về học viện

Trong lúc Trần Hạo đang co giật vì rút ra được thứ không tưởng, thì bị một luồng khổng lồ ba động quét tới làm hắn lộn nhào tới trước.

Trần Hạo kinh ngạc, nhìn lại thì thấy Đường Hạo đã mở mắt, khổng lồ ba động Hồn lực vừa rồi là từ trên người hắn phát ra. "Đột phá..."

Đường Hạo từ từ đứng giậy, trên mặt treo lên hiếm có nụ cười.

Trần Hạo lập tức đóng lại hệ thống, phủi phủi trên người bụi bẩn, đi tới."Chúc mừng thúc thúc đã đột phá.."

Đường Hạo cười nhạt, đối với hắn nói:"Cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi đan dược, ta cũng không dễ dàng như thế đột phá.."

Trần Hạo nghe vậy, sờ sờ cái mũi, cười nói: "Thúc thúc không cần cảm ơn ta. Muốn cảm ơn phải là ta mới đúng..."

Cảm thụ trong cơ thể chưa từng có thoải mái, Đường Hạo thở ra một hơi, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Ngươi đã thu được hồn hoàn, cũng tới lúc nên rời khỏi nơi này thôi."

Trần Hạo gật đầu biểu thị đồng ý, hồn hoàn đã có, còn có không tưởng được thu hoạch. Cũng đã đến lúc rời khỏi.

Đường Hạo thương thế đã khỏi hẳn, thực lực còn tiến thêm một bước, đạt tới siêu cấp Phong Hào Đấu La 97 cấp, so với trong nguyên tác thời gian sớm hơn rất nhìu.

Qua ngày hôm sau, Trần Hạo cùng Đường Hạo rốt cuộc ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, xong hai người liền tách ra, dù sao Đường Hạo còn có việc phải làm.

Trần Hạo liền thuê một chiếc xe ngựa trể về Nặc Đinh thành, sau 2 ngày thì hắn tới nơi, bất quá, hắn không trực tiếp trở lại học viện mà thong thả dạo bước trong nội thành Nặc Đinh thành.

Từ lúc đến đây, Trần Hạo chưa có dịp tìm hiểu nơi này, nên quyết định tham quan nơi này một phen, cũng là để đợi thầy trò Đường Tam trở về.

Đường xá, nhà cửa đều rất là khang trang, người người đi lại tấp nập, hai bên đường bày bán đủ loại đồ ăn vặt hay trang sức.

Trần Hạo trong tay phe phẩy xiên thịt nướng, vừa đi vừa đánh giá xung quanh, có thể hiện tại là buổi sáng, trời tương đối mát mẻ nên rất nhìu người ra đường, đặc biệt là nữ tử. Nhìn những nữ tử mặc váy cực ngắn đi đằng trước, Trần Hạo không cần nhìn mặt cũng liền biết chắc chắn là người đẹp, hắn một cái chớp mắt cũng không có, hai mắt đều là dán lên cặp mông căng mọng kia, hắn thíu đìu thèm nhỏ dãi, muốn đưa cc thọc vào, thế nhưng ngạch nổi, thân thể này còn chưa có phản ứng gì, nghĩ mà thấy tuổi thân.

Cả ngày đi dạo, Trần Hạo cũng mua được vài thứ dễ thương để đem về tặng Tiểu Vũ, dù sao ra ngoài lâu như vậy, cô nàng này không dỗi hắn mới là lạ.

Dạo chơi thêm vài ngày, đến ngày thứ tư thì Trần Hạo mới thấy được thân ảnh Đại sư cùng Đường Tam hai người. Thấy Đường Tam đã đưa Đại sư vào học viện, Trần Hạo cũng nhanh chóng đi vào. Nhìn Đại sư có chút mệt mỏi dáng vẻ, Trần Hạo hơi nghi hoặc, hỏi ra mới biết, Đại sư một lòng lo cho Đường Tam an toàn hấp thu nên nên để độc phát tán, lúc sử dụng giải độc đan tuy có thể giải hết độc nhưng cũng bị trọng thương nguyên khí. Sau khi cùng Đại sư hứa hẹn một phen, lúc này hắn mới rời đi được. Hứa hẹn ở đây chính là cho Đại sư nguyên cứu võ hồn, hồn hoàn cùng thể chất của hắn, nhìn Đại sư cái kia ánh mắt lửa nóng, Trần Hạo cũng không đành từ chối.

Từ phòng Đại sư ra, hai người liền nghe thấy tiếng "keng keng" báo hiệu kết thúc buổi học, thời gian đi học của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện cũng không dài, giữa trưa sau khi hết buổi học thì còn có thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ căn tin mới phục vụ bữa trưa.

Vừa lúc hết giờ, Đường Tam cùng Trần Hạo quyết định trước về túc xá.

Nhưng là, khi bọn hắn trở lại túc xá, lại kinh ngạc phát hiện, cả túc xá trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Trần Hạo trong lòng thâm nghĩ "dường như quên mất chuyện gì". Hắn liền chạy ra khỏi ký túc xá, Đường Tam thấy lạ cũng chạy theo.

Mới ra khỏi ký túc xá, Trần Hạo cùng Đường Tam bên tai liền truyền tới hai tên học viên tiếng nghị luận.

"Công độc sinh này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại sáu niên cấp để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi."

"Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu phách vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, một đệ tử công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Tất cả công độc sinh đều gọi nàng là Tiểu Vũ tỷ. Sự việc lần này hình như chính là nàng chủ động khơi ra. Lần này đánh cược của bọn họ cũng rất tuyệt, nếu Tiêu lão đại thắng, sau này tất cả công độc sinh đều là sủng vật của hắn, nếu bên công độc sinh thắng, sau này Tiểu Vũ tỷ đó sẽ là Tiểu Vũ tỷ của toàn học viện chúng ta."

"Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một tiểu nha đầu một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta sáu niên cấp đệ tử đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. "

Nghe hai người cao niên cấp đệ tử đối thoại, Trần Hạo liền nhớ ra, sắc mặt trầm xuống.

Dám đυ.ng đến Tiểu Vũ! Muốn chết!

Đường Tam thấy hắn sắc mặt, trong lòng ám đạo "lần này người tên Tiêu lão đại hẳn phải thảm".

Đường Tam liền tiến lên hỏi thăm vị trí của bọn họ.

Có được tin tức chuẩn xác, Trần Hạo cùng Đường Tam nhanh chóng chạy đi, hướng núi phía sau học viện mà chạy.

Cái gọi là núi phía sau của học viện cũng không tại trong Nặc Đinh học viện, mà là một tòa núi nhỏ phía bên ngoài cửa sau của học viện.

Trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.

Ngoại trừ Trần Hạo cùng Đường Tam ra thì tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng Tiểu Vũ, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi cao niên cấp đệ tử tạo thành.

Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.

"Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Võ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"

"Muốn bắt ta muội muội làm sủng vật, ngươi là đang tìm chết."

Đột nhiên âm thanh vang lên làm mọi người sững sờ.

"Hạo ca, còn có Tam ca, bọn họ đã trở về." Một tên công độc sinh nhìn thấy người đến lập tức liền kêu lên.

"Hạo ca, Tam ca." Công độc sinh mừng rỡ, đồng thanh nói.

Người tới chính là Trần Hạo, Đường Tam hai người, vốn dĩ bọn hắn định yên lặng đi đến, nhưng khi nghe được tên kia nói muốn Tiểu Vũ làm sủng vật thì Trần Hạo không nhịn được lên tiếng.

Tiểu Vũ thấy hắn, lập tức vui mừng, nói:"Ca, ngươi đã trở lại..."

"Ừm" Trần Hạo gật đầu đi tới, xoa xoa đầu nàng. Tiểu Vũ hai má nhất thời đỏ ửng, nói nhỏ:"Ca, có thể hay không..."

Trần Hạo hiểu ra, lập tức cười lấy tay xuống. Tiểu Vũ xấu hổ, liền nhìn đến Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi cũng đã trở lại."

Đường Tam xạm mặt lại, không vui, nói: "Ngươi bây giờ mới chú ý tới ta.."

Ách!!

Tiểu Vũ vốn là muốn dùng Đường Tam tới để giảm bớt xấu hổ, ai dè nghe hắn nói xong cũng là càng thêm xấu hổ không thôi.

Nhất thời làm mọi người một trận cười to.

"Mấy người các ngươi cười đủ chưa?" Lúc này tiếng Tiêu lão đại vang lên.

"Tí thì quên mất ngươi." Trần Hạo hướng Tiêu lão đại nhìn lại.

"Tiểu tử, ngươi cũng thật kiêu ngạo, ngươi có biết Tiêu lão đại ta là ai sao?" Tiêu lão đại một mặt kiêu ngạo, nhìn Trần Hạo nói.

"Có vẻ ngươi thích nói nhiều nhỉ?" Trần Hạo một tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tay còn lại hướng hắn ngoắc tới, nói: "Các ngươi cùng lên hay vẫn là ta tự đến."

Tiêu lão đại một đám người xạm mặt lại, tiểu tử này lại như thế ngông cuồng. Bất quá cũng không đợi bọn hắn lựa chọn, Trần Hạo chớp mắt đã biến mất tại chỗ. Tiêu lão đại đám người biến sắc, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị vô tận nắm đấm bay tới. Nhất thời, tiếng rên la liên tục vang lên.

Hơn 10p sau, Tiêu lão đại đám người đều biến thành đầu heo, nằm la liệt trên nên đất.

Nhìn đang cật lực bò dậy Tiêu lão đại đám người, chúng công độc sinh trong lòng đều là một trận sảng khoái, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Trần Hạo. Bao nhiêu lâu bị ức hϊếp, có mấy học viên hạnh phúc đến phát khóc lệnh đến Trần Hạo, Đường Tam, Tiểu Vũ ba người nổi cả da gà. Vương Thánh cũng là có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu "thật mất mặt a".

Nhìn đã đứng lên được Tiêu Lão đại, Trần Hạo nhàn nhạt hỏi; "Ngươi tên là gì? Giới thiệu một chút?"

"L-Lão đại...Ta tên là Tiêu Trần Vũ, sáu niên cấp đệ tử, vũ hồn, Lang. Mười một bậc một hoàn Chiến hồn sư..." Tiêu Trần Vũ bị hỏi làm cho giật mình, vội vàng khai báo ra hết, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

"Các ngươi cũng đừng gọi ta là Lão đại, hiện tại thất xá Lão đại là nàng.." Trần Hạo cười nhẹ, chỉ một bên Tiểu Vũ nói.

Nghe vậy, Tiêu Trần Vũ đám người hơi do dự.

Ánh mắt Tiểu Vũ chuyển hướng Tiêu Trần Vũ cái kia có chút không phục, Tiểu Vũ nói:"Như thế nào? Các ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, nhất niên cấp công độc sinh, vũ hồn, thỏ, mười hai cấp một hoàn Chiến hồn sư."

Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Đường Tam chưa đi cũng lấy làm kinh hãi, hắn cũng là bây giờ mới biết Tiễu Vũ đồng dạng cũng là Hồn sư, hơn nữa so với mình còn cao hơn một bậc, nhưng tuổi của nàng và mình không sai biệt lắm, chẳng lẽ nói, nàng cũng là Tiên thiên mãn hồn lực?

Trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ, dưới sự bao phủ của hồng quang nhàn nhạt, hai con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng bách niên hồn hoàn.

Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái: "Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi. Sau này tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Tiểu Vũ tỷ."

.....

Sau khi giải quyết xong chuyện Lão đại của học viện, Trần Hạo cùng Tiểu Vũ đi ăn cơm trưa, Đường Tam thì đi lo bữa ăn trưa cho Đại sư rồi đi đến Võ hồn điện. Trần Hạo hắn không thíu mấy bạc lẻ đó nên cũng không rảnh đi trắc thí.

Ăn cơm xong, hai người trở về ký túc xá, trên đường đi, Trần Hạo định đem đồ mua được trong thành tặng cho nàng, bất quá chúng nó lại chẳng có tác dụng gì, nên hắn vào cửa hàng hệ thống bỏ ra 12.000 vàng để mua một sợi dây chuyền mặt hình con thỏ tặng cho nàng, ngoài dễ thương ra thì nó còn có tác dụng giúp cho người đeo tăng lên 3 đến 4 lần tốc độ tu luyện.

Nhắc đến tu luyện, Tiểu Vũ cũng không có công pháp để tu luyện. Trần Hạo từ hệ thống tìm kiếm cho nàng thích hợp công pháp, cuối cùng hắn chọn một công pháp tên là Thôn Phệ quyết với giá 9.000 vàng, tuy chỉ là một quyển Địa giai cao cấp công pháp nhưng cũng hơn xa so với việc minh tưởng tu luyện. Này Thôn Phệ Quyết tác dụng gần giống với của hắn tu luyện, đó là thôn phệ năng lượng xung quanh để tăng lên thực lực cùng rèn luyện nhục thân.

Ban đầu Tiểu Vũ đều từ chối nhận khi biết tác dụng của chúng, nhưng dưới Trần Hạo da^ʍ uy, Tiểu Vũ vẫn là nhận lấy, nàng đối với hắn cũng rất là cảm động. Có thể khoảng cách hai người sẽ rút ngắn lại.

.........