Chương 17: Muội muội

Cơm nước xong mọi người chia nhau ra về, Đường Tam thì đi cùng Đại sư. Trần Hạo thì đi dạo một mình cũng như tham quan nơi này một chút.

Rảo bước trên đường gạch Trần Hạo gặp được rất nhiều học viên, đa số là độc thân cẩu thỉnh thoảng cũng có vài cặp ngồi với nhau nói chuyện, Trần Hạo nhìn mà buồn cười, thế giới này 6 tuổi nếu ở gia đình khá giả một chút dường như đã biết đến chuyện yêu đương, nếu là ở thế giới cũ 6 tuổi chắc gì đã được như vậy.

Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Trần Hạo quyết định trở lại ký túc xá.

Trở lại túc xá, Trần Hạo đều không thấy những người khác đâu chỉ có Đường Tam đang nằm ngủ, hắn cũng không có gọi dậy mà đi đến giường mình nằm xuống, cũng không biết đã thϊếp đi lúc nào.

"Uy." Không biết thời gian qua bao lâu, một âm thanh đột ngột vang lên làm Trần Hạo bừng tỉnh, duỗi người một cái, mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt đáng yêu đang nhìn hắn cười. Trần Hạo vô ý đưa tay lên sờ sờ đầu nàng một cái. "Con thỏ nhỏ, ta đang ngủ, gọi ta dậy làm cái gì? Muốn làm sự sao?"

Tiểu Vũ nghe vậy đỏ mặt vội lui trở về giường của mình: "..A-Ai muốn làm sự với ngươi."

Trần Hạo cũng chỉ cười không có ngồi dậy mà nằm đó lười biếng.

Tiểu Vũ nhìn Trần Hạo hừ một cái rồi lại nhìn sang Đường Tam nói: "Còn chưa tới buổi tối đã đi ngủ, hai người các ngươi ban đêm có ngủ hay không ngủ vậy?"

Đường Tam có chút xấu hổ còn Trần Hạo thì lắc lắc đầu, lúc này Tiểu Vũ đang ở giữa giải phân cách giới tuyến hai giường cười dài.

Trần Hạo lúc này mới phát hiện công độc sinh đều đã quay trở lại, lười biếng ngồi dậy chỉ vào trung gian phân giới tuyến nói: "Lúc nãy ngươi vượt qua."

Tiểu Vũ cười hì hì nói: "Vượt qua thì thế nào? Ta là nữ hài tử, ngươi phải nhường ta có đúng hay không, ngươi đương nhiên là tuyệt đối không được vượt qua."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng nhuận, Trần Hạo quả thật muốn đi tới cắn một cái, bất quá vì để tránh làm nàng sợ, Trần Hạo chỉ đưa tay lên xoa muốn xoa đầu nàng, nói nhỏ: "Cho ta xoa xoa đi, tối có quà cho ngươi."

Tiểu Vũ ánh mắt sáng lên nhưng nghĩ lại mặt nàng càng đỏ thêm, liếc hắn một cái, bất quá Tiểu Vũ vẫn là đưa qua. Thấy nàng thuận theo như thế Trần Hạo cười thầm.

Đã có lúc này liền nghe được tiếng của Đường Tam."Tiểu Vũ, ta có việc muốn nhờ ngươi."

Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn sang."Có chuyện gì sao?"

Đường Tam nói: "Ngày mai ta có thể đi xa, ta cũng không biết mất bao nhiêu thời gian mới trở lại."

"Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Đường Tam cũng không giấu diếm: "Sư phụ nói ta Tiên thiên mãn hồn lực, hẳn là có thể thu được thứ nhất hồn hoàn, để tiếp tục tu luyện, cho nên chuẩn bị đưa ta đi tìm hoàn hồn thích hợp. Hạo ca, ngươi cũng vậy, ta đã xin Lão sư cho ngươi đi theo, Lão sư cũng đồng ý giúp ngươi tìm kiếm đệ nhất Hồn hoàn."

Vì Hạo ca không làm xá trưởng nên chuyển hết sang cho Tiểu Vũ, Đường Tam có việc phải ra ngoài vài ngày, hướng nàng nói một tiếng tự nhiên là cần thiết, vốn dĩ có thể nhờ Hạo ca, nhưng Hạo ca cũng giống hắn Tiên thiên mãn Hồn lực nên chỉ có thể nói với nàng. Đương nhiên, chuyện buổi trưa cùng Vương Thánh xung đột hắn tâm tình bây giờ cũng không có để ý đến.

Trần Hạo hơi ngạc nhiên, thần sắc có chút quái dị, sau bình thường lại. Có hệ thống giúp che giấu hồn lực cùng Hồn hoàn nên trừ hắn cùng Đường Hạo ra thì không ai biết cả (hình như còn Tiểu Vũ). Hắn bây giờ là tìm kiếm thứ hai Hồn hoàn, thứ nhất Hồn hoàn đã là ngàn năm, tuy hiện tại nhục thân chưa đạt trạng thái bão hoà nhưng có thể hoàn toàn hấp thu 6 đến 7 ngàn năm Hồn hoàn để bổ sung.

Trần Hạo nhìn Đường Tam gật đầu.

Vừa nghe Đường Tam cùng Trần Hạo nói muốn đi thu hồn hoàn, ngoại trử Tiểu Vũ còn lại tất cả đệ tử trên mặt đều hiện ra nét hâm mộ, đối với hồn sư mà nói, không có chuyện gì quan trọng bằng việc tiến giai. Thập cấp hồn sĩ cùng nhất cấp hồn sư tại hồn lực chênh lệch có một bậc, nhưng bất luận là thực lực hay chính địa vị đều chênh lệch một trời một vực. Chuyện này tới cao cấp phân biệt càng thêm rõ ràng.

Tiểu Vũ nhíu mày nhìn Trần Hạo cùng Đường Tam nói: "Còn chưa có bắt đầu học các ngươi đã muốn đi. Hồn hoàn thật sự như vậy trọng yếu sao?"

Đường Tam còn không có mở miệng, Tiểu Vũ đã phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường, tất cả công độc sinh ngoại trừ Trần Hạo, đều dụng ánh mắt như thấy quái vật nhìn mình. Hồn hoàn thật sự trọng yếu? Chuyện này còn phải hỏi sao. Đối với hồn sư mà nói, cơ hồ không có chuyện gì so với hồn hoàn càng thêm trọng yếu.

"Vậy đi đi. Bất quá, không được, công việc của công độc sinh chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi đi, công việc một mình ta đi làm hay sao." Tiểu Vũ tức giận nhìn Đường Tam.

Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Nếu không như thế này, thời gian tới khổ cực ngươi một chút, chờ ta sau này trở lại công việc trong học kỳ toàn bộ đều tính cho ta làm. Tiền công ngươi vẫn lĩnh một nửa, thế nào?" Chiếu thể lực hắn mà nói, quét dọn hoa viên căn bản không có tính là cái gì, nhu kỹ của Tiểu Vũ làm hắn rất kinh ngạc, sau này còn muốn tìm cơ hội tiếp tục luận bàn, vả lại hắn cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác.

Tiểu Vũ lúc này mới mỉm cười: "Được rồi, quyết định như vậy đi."

Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người đều ngồi xếp bằng tu luyện. Trần Hạo thì nằm phỡn bụng ra đó, hắn cũng muốn tu luyện nhưng nếu tu luyện ở đây chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bọn họ. Mới nằm một lát thì bị một bên Tiểu Vũ lắc cho lỏng não.

"Hạo ca, ngươi quên đã hứa với ta gì rồi sao? Quà của ta đâu? Trời cũng đã tối rồi a." Tiểu Vũ dùng hết sức lay cánh tay Trần Hạo nói.

"Rồi, rồi, làm nữa hai tay của ta cũng phải rơi mất." Trần Hạo thực bất đắc dĩ ngồi dậy, nói: "Đi nơi khác, nơi này không thích hợp."

Tiểu Vũ nghe vậy nghi hoặc, là thứ gì như thế bí mật phải đi nơi khác. Bất quá vẫn là cùng Trần Hạo rời đi ký túc xá.

Thời tiết hôm này cũng rất thoải mái, không khí trong lành không có lạnh lắm.

"Hạo ca, ngươi xem bầu trời sao thật nhiều." Tiểu Vũ chân sáo nhảy nhót, những hài tử tuổi này tính cách hoạt bát một chút cũng không ít.

Trần Hạo cũng theo nàng nhìn lên, lúc này trời đã tối, bầu trời đặc biệt quang đẵng, nhìn rõ những ngôi sao lấp lánh phía trên."Đúng vậy, thật đẹp."

Khi trời tối tu luyện là truyền thống của hồn sư, nên lúc này bên ngoài rất khó có thể thấy được lão sư hay đệ tử khác.

Tìm kiếm một chỗ vắng người có thể thấy, Trần Hạo liền ngồi xuống, Tiểu Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh, hai mắt chớp chớp mỉm cười nhìn hắn.

Trần Hạo thấy vậy lắc đầu thở dài, từ trong hệ thống lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đưa cho nàng. "Cầm lấy..."

Nhận lấy chiếc bình ngọc, vội mở nắp ra nhất thời một cỗ ngào ngạt hương thơm xông ra, nhẹ hít một hơi liền cảm thấy cả người thư sướиɠ, Tiểu Vũ hoảng hốt chỉ thấy bên trong là một viên hình tròn màu trắng ngà, Tiểu Vũ vội nhìn sang Trần Hạo hỏi: "H-Hạo ca, đây là thứ gì?"

Tiểu Vũ hoảng hốt bởi vì lúc nàng mới hít vào cỗ hương thơm này liền cho nàng cảm giác giống với lúc nàng tiến hành lựa chọn hoá thành hình người, nhưng cảm giác hoàn thiện hơn lúc đó.

Thấy nàng thần sắc, Trần Hạo cười cười, nói: "Bên trong là một viên đan dược tên là Hoá Hình Đan."

"Đan dược? Hoá Hình Đan?" Tiểu Vũ nhìn Trần Hạo lẩm bẩm.

Trần Hạo nói: "Đan dược đó là từ nhiều loại dược thảo, Tiên dược sử dụng phương pháp đặc biệt giúp cho chúng hoàn hảo dung hợp vào nhau tạo thành."

"Hoá Hình Đan, ngươi nghe tên hẳn là cũng đoán được đi, ăn vào sau đó, có thể làm cho ngươi chân chính tiến hóa thành nhân loại!" Trần Hạo thản nhiên nói: "Như vậy ngươi sau này sẽ không cần trốn tránh lo sợ bị người khác phát hiện ngươi bản thể."

Tiểu Vũ nghe xong liền tay cầm bình ngọc đều có chút run rẩy, nàng không lo lắng là cái gì độc dược, làm Thập vạn niên Hồn thú nàng vẫn là có thể nhìn ra được. Ngước mặt lên nhìn Trần Hạo, hai mắt hơi đỏ, khó khăn lắm mới nói ra: "...Ngươi sớm đã biết ta là Thập vạn niên Hồn thú hoá hình người vì sao lại như thế đối tốt với ta. Tại sao ngươi không gϊếŧ ta đi để chiếm lấy Hồn hoàn cùng Hồn cốt."

Trần Hạo cười ôn nhu đưa tay xoa đầu nàng, nói: "Chiếm được Hồn Hoàn, Hồn Cốt rồi thì thế nào? Tuy chúng ta chỉ mới quen biết nhau đây thôi nhưng ta đã xem ngươi như tiểu muội của mình rồi. Ta cũng không muốn đánh đổi xinh đẹp như thế tiểu muội muội chỉ để có được những thứ đó a."

Tiểu Vũ trong lòng run lên, mặt hồng nhuận, mỉm cười nhìn Tràn Hạo. "...Cảm ơn..."

Trần Hạo nhéo nhéo Tiểu Vũ cái mũi nhỏ: "Cảm ơn cái gì? Ta thật ra hy vọng ngươi có thể trở thành ta muội muội." Trần Hạo nghiêm túc nhìn nàng: "Tiểu Vũ, ngươi đồng ý là ta muội muội chứ. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội muội của mình, sẽ không để cho nàng bị một chút thương tổn."

Trần Hạo biết bây giờ nói ra có lẽ quá sớm, nhưng nếu Tiểu Vũ đồng ý vậy thì không còn gì tuyệt vời hơn.

Tiểu Vũ không nói gì chỉ trầm mặt, sau mới ngẩn đầu lên nhìn Trần Hạo. Hai mắt của Tiểu Vũ đã đỏ hoe: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn gϊếŧ ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"

Trần Hạo nở nụ cười nhàn nhạt, giọng chắc nịch nói: "Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta."

Tiểu Vũ trầm mặt, Trần Hạo cũng im lặng, đợi nàng trả lời.

"Ca." Tiểu Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng...

Nghe Tiểu Vũ tiếng kêu, Trần Hạo trong lòng liền vui vẻ.