Chương 15: Tiểu Vũ

"Nơi này là túc xá số bảy sao?"

Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời sáng như đèn pin nhìn nàng.

Chỉ thấy một tiểu cô nương vô cùng khả ái đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai má hồng hồng, bộ dáng có chút mủm mỉm tựa như mật đường, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ. :(

Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ đồng phục mới tinh. :(

Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài, đột nhiên thấy được một tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.

Đường Tam nhịn không được thấp giọng hướng bên cạnh một nam hài hỏi: "Chúng ta ở nơi này nam nữ có thể ở chung?"

Bị hỏi, nam hài không có sinh khí gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm, nói: "Mọi người đều là hài tử, mỗi túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến trung cấp Hồn sư học viện mới có thế tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới ba người. Lão đại đã bị đánh hạ, ai tới cấp cho nàng một cái hạ mã uy đây."

"Ách....." Đường Tam có chút trợn mắt, nữ hài dễ thương như vậy, mấy người các ngươi còn muốn đối với nàng ra tay sao. Nếu là hắn thì hắn không làm được rồi a.

Trần Hạo thì đang kinh ngạc nhìn lấy nàng, nói thầm "vẫn là đến sao?".

Lúc này trong góc, Vương Thánh sau khi được mấy tiểu hài xung quanh cho quánh tỉnh, hắn có chút lắc lắc đầu đi đến bên cạnh Trần Hạo nói. "Tiể-, à không, Lão đại, ngươi đã đánh bại ta vì vậy ngươi sẽ là chúng ta thất xá lão đại. Bây giờ còn hai người, Lão đại, lên, cấp cho hai người bọn họ một cái hạ mã uy."

Trần Hạo có chút hết ý liếc hắn một cái.

Vương Thánh rụt cổ, có chút xấu hổ, nói: "Lúc nãy thật sự xin lỗi, đây cũng là quy củ, mỗi một công độc sinh tới nơi này, đều phải đổi mặt với nó, nắm tay ai mạnh, người đó chính là lão đại."

Đường Tam một bên nghe được cũng là lắc đầu nói. "Không cần, ta cũng đánh không lại Hạo ca."

Từ lúc còn ở Thánh Hồn thôn mỗi ngày đều rất chán nên Trần Hạo hắn mua một đống võ công võ kỹ về học rồi cùng Đường Tam giao chiến, mỗi lần như vậy đều là Trần Hạo thắng, nhiều lúc còn lấy đông hϊếp yếu khiến Đường Tam đều là thua đến biệt khuất.

Nữ hài đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."

Vương Thánh đứng tại phía sau lưng Trần Hạo đẩy đẩy hắn, ý bảo không thể phá hư quy củ của túc xá.

Trần Hạo cũng là bước ra phía trước. Thấy có người bước ra, Tiểu Vũ liền nhìn sang, vừa nhìn thấy hắn Tiểu Vũ liền giật mình. "..L-Là ngươi.."

Tiêủ Vũ hành động làm mọi người ở đây đều dùng ánh mắt quái dị nhìn sang hắn. Đường Tam cũng là như vậy.

Thấy nàng sợ như thế, Trần Hạo bất đắc dĩ, trong lòng chửi má nó, nếu không phải cái tên Đường Hạo kia phá đám thì bây giờ nàng đã không sợ hắn như thế rồi.

"Ta tên Trần Hạo, Trần trong Trần Hạo, Hạo trong Trần Hạo." Trần Hạo đối với Tiểu Vũ cười nói.

Bên cạnh mọi người một đốn, chúng ta đều biết a, không cần giới thiệu.

Không để ý đến mấy đứa đó, Trần Hạo nói tiếp. "Ngươi đến đây thì đó là lựa chọn của ngươi. Ngươi cũng cần như thế sợ hãi ta, ta sẽ không làm hại ngươi. Bất quá đây là thất xá quy củ, người mới đến phải đánh một trận, nếu thắng thì người đó làm lão đại, hiện giờ lão đại là ta vì vậy ngươi phải cùng ta đánh một trận."

Nghe lời này mấy nam hài xung quanh đều xác định "chắc chắn có chuyện".

Tiểu Vũ nhìn thật sâu Trần Hạo, trong mắt loé lên một cái, không biết suy nghĩ cái gì, lúc này mỉm cười đi tới hỏi."Ngươi xác định?"

"Xác định, thắng ta ngươi sẽ là lão đại." Trần Hạo gật đầu.

"Hưʍ...Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy thì đến đây đi." Nói, nàng đặt túi đồ xuống một cái giường gần đó rồi mỉm cười nhẹ nhàng đi đến.

"Khoan đã.." Thấy nàng đến, Trần Hạo liền lên tiếng.

Tiểu Vũ dừng lại, chu lên cái miệng nhỏ. "Ngươi sợ rồi sao?"

Trần Hạo lắc đầu nói:"Không phải, ta không đánh con gái vậy nên chúng ta thay đổi một phương thức khác đi."

Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi."Phương thức khác, là gì.?"

Mọi người cũng nghi hoặc nhìn sang.

Trần Hạo cười hề hề nói: "Đơn giản thôi, nếu ngươi có thể chạm được đến ta thì coi như ngươi thắng, mà trong thời gian đó nếu ngươi bị ta chạm trúng "mông" thì ngươi thua, thế nào.?"

Nhất thời mọi người đều "ồ" lên một tiếng, ánh mắt "thâm thúi" nhìn hai người. Đường Tam một bên lấy tay che trán lắc đầu.

Nghe Trần Hạo lời nói, Tiểu Vũ má hơi hồng, ánh mắt nheo lại, hừ một tiếng, lao tới: "Muốn chiếm ta tiện nghi. Không dễ đâu."

Trần Hạo cười đê tiện, hai tay chắp sau lưng.

Một bên Vương Thánh thấy Trần Hạo hành động thì nhíu mày, nghi hoặc. Từ lúc nãy cùng Trần Hạo giao chiến, hắn biết là Trần Hạo không có dùng toàn lực nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Khoát tay lên vai Đường Tam hỏi: "Đường Tam, ngươi nói..Lão đại làm sao lại đứng im như vậy?"

Đường Tam liếc hắn một cái, tránh thoát ra, nói: "Muốn biết cứ nhìn là được."

Vương Thánh thấy Đường Tam thân thủ tốt như vậy, trong mắt cũng hiện lên vẻ chấn kinh "năm nay công độc sinh tựa hồ không đơn giản lắm a".

Mấy nam hài xung quanh thì không suy nghĩ nhiều như Vương Thánh, trong mắt bọn hắn thấy Trần Hạo là cuồn vọng tự đại, chuẩn bị xem kịch vui.

Tiểu Vũ thấy hắn đứng im, cho rằng hắn là đang khinh nàng, tức giận hừ lên một tiếng, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực hướng cằm hắn đá tới. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa một bên Đường Tam, Vương Thánh mấy người kinh hãi, sợ Trần Hạo sẽ bị đá bay vội vàng nhìn sang, bất chợt hình ảnh trước mắt cho chấn trụ.

Chỉ thấy thân ảnh Tiểu Vũ lao tới rất nhanh nhưng Trần Hạo còn nhanh hơn, một tay bắt lấy Tiểu Vũ cổ chân, dùng Thái Cực Quyền xảo diệu giải trừ hết lực đạo trên chân Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cả kinh vội sử dụng nhu kỹ hai tay bắt lấy vai của Trần Hạo hòng từ tay hắn tránh thoát ra thì bất ngờ phát hiện, tay nàng tưởng chừng như bắt được thì hắn lại dễ dàng tránh thoát, chỉ bắt được tàn ảnh để lại, cảm giác như bắt lươn một dạng cực kỳ trơn tuộc, mỗi khi sắp bắt được lại tránh thoát làm nàng tức giận không thôi, không có chỗ bám vào nàng không thể thực hiện nhu kỹ của mình.

Trần Hạo cười cười xoay người lại, kéo chân tiểu vũ ra, lợi dụng đó hắn liền bắt lấy eo nàng theo chiều ngược mông phía trước.

Tiểu Vũ bị bắt có chút bất ngờ nhưng hình ảnh lúc này làm nàng thêm cùng xấu hổ, lắp bắp nói."Ngư-Ngươi muốn làm gì?"

Bốp!

"Ngươi....." Tiểu Vũ

"....." Đường Tam

"....." Vương Thánh cùng đàn em.

Bốp!! Bốp!!

"Ngươi cái gì ngươi? Phải gọi Lão đại." Trần Hạo nghiêm mặt nói.

"Lão đại, ngươi thật ngưu a." Nhất thời xung quanh nam hài ánh mắt đầy sùng bái nhìn Trần Hạo.

"Thế nào? Có gọi hay không?" Trần Hạo hài hước nói.

"Ngươi.. Thả ta ra." Tiêu Vũ vừa giận vừa xấu hổ cố vùng vẫy muốn tránh thoát.

Bốp!!

"Vẫn còn gan lỳ lắm, phải đánh."

Bốp!!!

Tiểu Vũ."L-..."

Bốp!

"Lão đại, ta gọi ngươi là lão đại được chưa..." Tiểu Vũ hét lên.

Bốp!!

Trầng Hạo trong lòng sảng khoái. Lúc này mới buôn nàng ra, được giải thoát, Tiểu Vũ liền bật nhảy ra tạo khoảng cách, hai tay che mông, mặt đỏ ửng, hai mắt ngấn thủy tức giận nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên có người giám đánh vào mông mình, ngay cả mẹ cũng chưa từng làm như vậy.

Trần Hạo thấy nàng sắp khóc bộ dáng, cũng chỉ cười cười ngồi xuống một cái giường gần đó..

Lúc này Vương Thánh đi đến trước Đường Tam, nói: "Đường Tam, cùng ta đánh một trận, ai thắng sẽ làm lão nhị."

Đường Tam lắc đầu, khoát tay nói:"Ta là tới để học tập."

Đã có lúc này Trần Hạo lên tiếng:"Tiểu Tam cùng hắn đánh một trận đi. Dù sao thi triển một chút thực lực cũng tốt."

Đường Tam nhìn Trần Hạo một chút, thấy lời hắn nói cũng có lý, lúc này mới gật đầu cùng với Vương Thánh đối chiến.

Đối chiến Đường Tam hành sấp mặt Vương Thánh, Tiểu Vũ vì lúc trước bị Trần Hạo khi dễ muốn kiếm người phát tác nên cùng Đường Tam đánh một trận, kết quả Đường Tam vì lần đầu tiếp xúc với nhu kỹ của Tiểu Vũ nên cuối cùng bị nàng đá văng mà chịu thua. Tiểu Vũ trở thành Đại tỷ còn Đường Tam trở thành lão nhị.

Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Đường Tam, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với đồng phục, thỉnh thoảng liếc Trần Hạo một cái.

"Cái…kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?" Tiểu Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi.

Lúc này chúng đệ tử mới từ trong khϊếp sợ phản ứng lại, vừa rồi Tiểu Vũ ném Đường Tam ra lợi lạc rõ ràng cực kỳ, làm trong lòng bọn hắn có chút e ngại.

Vẫn là Vương Thánh lết dậy nói.

"Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài, Lão đại chúng ta không phải công độc sinh nên được miễn. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Đại tỷ, ngươi và Lão Đại cùng Đường Tam là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm tiền mua thức ăn."

Vương Thánh mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, võ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.

Lúc này Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói: "Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh. "

Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam Ngân Thảo, nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường."

"Tiên thiên mãn hồn lực?" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.

Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng minh bạch, hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có hồn hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn. Trong lòng Vương Thánh tin tưởng mười phần, trong lòng thầm nghĩ, võ hồn của mình là chiến hổ, đợi tới khi chính mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được hồn hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào, Lam Ngân Thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình chiến hổ.

Nhìn sang Trần Hạo, Vương Thánh tò mò "Lão đại, ngươi hồn lực bao nhiêu cấp? Là cái gì võ hồn?"

Trần Hạo lười biếng nói: "Ta sao? Cứ coi ta là tiên thiên mãn hồn lực đi, còn võ hồn...ừm...Cửu Vĩ Hồ."

"Lão đại cũng là tiên thiên mãn hồn lực, thảo nào." Vương Thánh gật đầu hiểu rõ.

Tiểu Vũ nháy nháy mắt, thì thào một câu "Tin ngưoi mới là lạ."

Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."

.....

Tiểu Vũ đẹp gái có nên thu không ta. Mà thôi, có quyết định rồi.