Chương 13: Bái sư Đại sư?

Một gã ít nhất là Hồn sư hướng về chính mình xin lỗi, tâm hư vinh của lão Kiệt Khắc được thỏa mãn cực đại, phe phẩy hai tay nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, hai đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, Tiểu Hạo các ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."

Trần Hạo cùng Đường Tam gật đầu nhưng cũng không có mở miệng.

Kiệt Khắc sau lại dặn dò Trần Hạo hai người vài câu nữa mới rời đi.

Sau khi Đại sư đã sai người tới mang tên gác cổng này đi. Lúc này Đại sư mới cúi đầu nhìn về phía Đường Tam cùng Trần Hạo nói. "Theo ta vào thôi."

Dưới sự hướng dẫn của Đại sư, Trần Hạo hai người rốt cuộc đi vao trong học viện.

"Ngài là sư phụ của học viện sao?." Đường Tam hướng Đại sư hiếu kỳ hỏi.

"Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện." Đại sư cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nhàn nhạt nói.

"Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?"

Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"

Đi một bên, Trần Hạo nghe xong cũng là lắc đầu, dù có hắn xuất hiện thì Đường Tam gặp Đại sư cũng không thay đổi được a. Nếu vậy hắn cũng phải góp một chút mới được. Lúc này hắn dành trước Đường Tam, nói. "Vậy ngài hẳn là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo gì đó sao?"

Đại sư bật cười nói: "Các ngươi mới chỉ là những đứa nhỏ sáu tuổi ngược lại rất thông minh. Bất quá, hai ngươi chính là vẫn còn đoán sai."

Đường Tam nhìn Trần Hạo lại nhìn Đại sư nghi hoặc nói: "Vậy ngài là?"

Đại sư nói: "Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng minh của Vũ hồn điện viết tên của ngươi là Đường Tam sao? Còn hài tử này là?..." Đại sư hướng đang đi sau cùng Trần Hạo hỏi.

Nghe Đại sư hướng mình hỏi, Trần Hạo một trận đậu đen rau muốn, thầm nghĩ "Cuối cùng cũng hỏi đến tên ta sao?."

Từ trong tay nải lấy ra tờ giấy chứng minh, đây là Lão Kiệt Khắc vì hắn mà chuẩn bị đưa cho Đại sư, nói."Chào Đại sư. Ta là Trần Hạo."

Nghe vậy Đại sư gật đầu, nhận lấy tờ giấy, mới xem một chút hắn hai mắt loé lên một cái rồi biến mất, nói. "Tiểu Tam, Tiểu Hạo, các ngươi phải hiểu được, ý tứ của Đại sư và Lão sư khác nhau một trời một vực, sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi..."

Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực: "Trừ phi hai ngươi thật sự nguyện ý để cho ta làm Lão sư của các ngươi."

"Ngài có thể dạy chúng ta tu luyện võ hồn không?" Đường Tam hỏi

Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với Đường Tam hai người: "Vậy các ngươi có nguyện ý hay không?"

Đường Tam hai người tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đại sư, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, Trần Hạo phát hiện miệng Đại sư đúng là có chút lớn, môi cũng rất dầy. Trần Hạo cùng Đường Tam không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng, chỉ nhìn chăm chú hắn.

Đại sư nhìn hai người dùng nhãn tình kinh ngạc, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, các ngươi quả nhiên là những đứa nhỏ thông minh."

Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?

Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt hai tay lên đầu Trần Hạo cùng Đường Tam xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nói như thế nào thì Đường Tam, ngươi cũng là người thứ ba trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn, còn Trần Hạo, ngươi võ hồn hẳn là biến dị võ hồn còn là biến dị cực mạnh, ta nói đúng chú?"

Nghe đại sư nói xong, Đường Tam chấn động, ánh mắt nhìn Đại sư nhất thời thay đổi, cổ tay trái lặng yên ngước lên, trong mắt toát ra thần sắc kinh nghi bất định. Trần Hạo thì không có như vậy mà là cực kỳ bình tĩnh, hắn trong lòng cũng có chút thán phục Đại sư, chỉ nhìn liếc qua giấy chứng minh liền có thể nhìn ra ẩn giấu trong đó.

Hai người biểu tình Đại sư đều thu hết vào trong mắt, đối với vẫn bình tĩnh Trần Hạo, Đại sư rất có thưởng thức.

Đại sư mỉm cười, đối với Đường Tam nói: "Ngươi có đúng hay không rất kì quái rằng ta tại sao biết ngươi là song sinh võ hồn?" Vừa nói, hắn vừa phe phẩy cái chứng minh mà lão Kiệt Khắc đưa cho hắn: "Chính là vì cái chứng minh này. Có lẽ người khác không nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng nếu ta cũng nhìn không ra, ta đây cũng không xứng với hai chữ Đại sư này."

"Ta từng điều tra qua sáu trăm bốn mươi bảy người có võ hồn là Lam ngân thảo, trong đó, mười sáu người có hồn lực, tỷ lệ không tới ba phần trăm. Mà cho dù là mười sáu người có hồn lực cũng không có một hồn lực nào có thể vượt qua một bậc, mà ngươi lại là tiên thiên mãn hồn lực cấp mười. Dựa theo một cái nghiên cứu của ta về võ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, tiên thiên hồn lực lớn nhỏ cùng võ hồn tố chất mà so sánh. Lam Ngân thảo hiển nhiên không cách nào thỏa mãn, cho nên, ta có thể dám chắc, ngươi hẳn là còn có một võ hồn khác, hơn nữa là một võ hồn phi thường cường đại."

Ánh mắt Đường Tam dần dần yên tĩnh trở lại, biện bác nói: "Mọi việc đều có ngoại lệ, tại sao ta lại không thể là một trong số đó?"

Đại sư nghiêm trang gật gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng võ hồn của ngươi là Lam ngân thảo, cho nên ngươi hiển nhiên không phải cái ngoại lệ kia. Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc trong gần một trăm năm trở lại đây, song sinh võ hồn mặc dù xuất hiện không quá hai người, nhưng trời sinh mãn hồn lực lại xuất hiện mười chín vị, ta cẩn thận nghiên cứu qua võ hồn của mỗi người bọn họ, không ai là không cường đại, người nhỏ tuổi nhất, bây giờ cũng đã đạt tới tầng Đại hồn sư. Ngoại trừ mười bốn người được huyết thống của gia tộc di truyền cường đại võ hồn, còn lại năm người là ngoại lệ."

"Bọn họ xuất thân cũng không cao quý, nhưng chính mình cũng có tiên thiên mãn hồn lực. Mà loại ngoài ý muốn này, hay chính là tồn tại biến dị võ hồn. Mà ta căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu của ta đối với biến dị võ hồn, không có một loại võ hồn gì cùng Lam ngân thảo sinh ra biến dị. Mà Lam ngân thảo võ hồn của ngươi lại là Lam ngân thảo bình thường, cho nên, ta hoàn toàn có thể dám chắc, phán đoán của chính mình là chính xác."

"Biến dị võ hồn, nó là cái gì?" Đường Tam hỏi.

Đại sư kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên là nói về vấn đề võ hồn tiến hành truyền thừa như thế nào. Võ hồn của một người cùng Võ hồn của cha mẹ có liên quan trực tiếp, tình huống bình thường nhất, chính là truyền thừa võ hồn từ một phương cha hoặc mẹ. Đây chính là võ hồn truyền thừa của gia tộc. Mà một ít ngoại lệ trong đó, chính là biến dị võ hồn. Nơi phát ra đồng dạng cũng là võ hồn của cha mẹ, chỉ bất quá bởi vì võ hồn của cha và mẹ trong đó có nhất định tính biến dị, cho nên người được kế thừa võ hồn mới gặp phải biến dị, sinh ra một loại võ hồn mới. Biến dị võ hồn có thể là cường đại biến dị, thậm chí xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực. Có thể lấy Trần Hạo làm ví dụ, ngươi trên thân xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực, hẳn là đến từ biến dị võ hồn Hồ Ly của ngươi." Nói tới đây, Đại sư dừng một chút rồi nói tiếp. "Biến dị võ hồn tuy có thể là cường đại, nhưng tuyệt đại bộ phận biến dị võ hồn lại chỉ trở nên nhỏ yếu. Biến dị võ hồn tựu như là kết quả của cận thân kết hôn, tỷ lệ ngu ngốc rất lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện người uyên bác hơn hẳn người bình thường."

Đường Tam gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.

Đường Tam bái sư Trần Hạo cũng không có ngăn cản.

Sau khi được Đại sư đỡ dậy, Đường Tam liền hướng Trần Hạo nhìn lại, ý hỏi "Hạo ca, ngươi có bái sư luôn không?".

Biết ý Đường Tam, Trần Hạo lắc đầu, hắn không có ý định bái sư nên từ chối. Đại sư cũng không miễn cưỡng.