Chương 12: Là chó chỉ cần sủa không cần nói

Từ Thánh hồn thôn tới Nặc Đinh thành cũng không xa, ba người đi bộ chỉ mất nửa ngày thời gian, trên đường đơn giản ăn chút lương khô, tới buổi chiều xa xa đã có thể chứng kiến thành tường.

Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Ba người giống như những người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong trực tiếp tiến vào trong thành.

"Tiểu Tam, tiểu Hạo! Đợi gia gia đưa các ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, hai người các ngươi tại học viện cần phải nghe lời lão sư nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón các ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm."

Trần Hạo không có ý kiến. Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, trong lòng cũng có chút bối rối, hạ ý thức nói: "Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?"

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:" Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại. Các ngươi nhất định không được phụ kỳ vọng của ta, đợi gia gia lần sau cùng hai ngươi gặp lại, hy vọng hai người các ngươi đã thành hồn sư, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì các ngươi mà tự hào."

Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư toạ lạc tại phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Tam và Trần Hạo đi tới.

Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen. Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.

Giữa cổng môn có bốn chữ to: Nặc Đinh học viện.

Lão Kiệt Khắc mang theo Trần Hạo hai người vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:"Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?"

Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồn thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả hắn cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường.

Lão Kiệt Khắc cười cười nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hài tử này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"

Gác cổng nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao? Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ."

Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn phải nhẫn xuống xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho hắn.

Gác cổng tiếp nhận chứng minh, nhìn nhìn một chút: "Vũ hồn Lam ngân thảo? Còn Tiên Thiên mãn hồn lực? Buồn cười, cái này thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, ta ở học viện cũng đã làm việc được bốn năm còn không có nghe qua đệ tử sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu tử này vũ hồn lại còn là Lam ngân thảo, còn có thể mãn hồn lực? Ta xem, cái chứng mình do vũ hồn điện cấp này nhất định là ngươi nguỵ tạo rồi."

"Ngươi…." Cho dù tính tình lão Kiệt Khắc có tốt, lúc này chút nhẫn nại cũng không còn: "Ngươi đây là cố ý làm khó dễ. Hảo, ngươi chờ, ta đi tìm Vũ Hồn phân điện chấp sự đại nhân tới. Tiểu tam, Tiểu Hạo, chúng ta đi." Nói xong Kiệt Khắc xoay người mang theo hai người hướng bên trong thành đi đến.

Chứng minh của Vũ Hồn phân điện tự nhiên không có khả năng là giả, chuyện này tên gác cổng cũng biết, bất quá bình thường tân sinh đến đây ít nhiều đều có chút ý tứ, nhất là gia đình bình dân. Tiểu quỷ khó qua ải Diêm Vương chính là cái đạo lý này.

Lão Kiệt Khắc xuất thân hương thôn, mặc dù là thôn trưởng nhưng làm sao có thể hiểu được cái đạo lý này.

Tên gác cổng này trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nếu người Vũ Hồn điện thật sự tới, chuyện này hắn làm sao có thể đảm đương, đương nhiên hắn cũng tin tưởng người Vũ Hồn điện tuyệt sẽ không vì hai cái người hương thôn này mà chất vấn học viện.

Trong lòng buồn bực, tự nhiên miệng xuất lời khó nghe: "Còn cái gì Thánh Hồn thôn, ta xem giống Khất Cái thôn cũng không sai biệt lắm."

"Ngươi nói cái gì?" Lão Kiệt Khắc mạnh bạo xoay người, lời nói của tên gác cổng đã xúc phạm tới kiêu ngạo lớn nhất trong lòng của hắn, lúc trước cũng vì vậy mà hắn hoà cùng Đường Hạo trở mặt. Mà tên gác cổng này là người ngoài thôn càng làm cho hắn không cách nào chịu được, mới bước được vài bước đã quay lại căm tức nhìn đối phương.

Gác cổng bị khí thế hung dữ của lão Kiệt Khắc doạ hoảng sợ, nhịn không được lui về phía sau vài bước, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, trong lòng thầm mắng chính mình, chẳng qua chỉ là một lão đầu nhi có cái gì đáng sợ.

"Như thế nào? Không phục khí à, ta nói các ngươi là từ Khất Cái thôn tới, chẳng lẽ sai sao? Ngươi xem cái tên tiểu quỷ này, y phục tất cả đều là bố đinh, ta xem các ngươi tốt nhất lên tìm địa phương khác khất thực, chúng ta Nặc Đinh học viện còn không phải là Thiện đường. Khoái cút, khoái cút."

Vừa nói gác cổng đưa tay trái lên hướng ngực lão Kiệt đẩy mạnh.

Ngay khi lão Kiệt Khắc khí nộ công tâm, đột nhiên một đạo tiểu nhân ảnh chen vào giữa hai người, thân ảnh này chính là Đường Tam, hắn giơ lên cánh tay, bất quá không đợi hắn làm ra hành động tiếp lại có một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện trước mặt một tay nắm lấy tay hắn, người này chính là Trần Hạo.

Đường Tam kinh ngạc, nhìn sang Trần Hạo, chỉ thấy Trần Hạo hơi cười ra hiệu, thấy vậy Đường Tam gật đầu lui ra sau.

"Ta ghét nhất là những thể loại chó cậy chủ như ngươi." Trần Hạo lạnh lùng nhìn tên gác cổng. Tay nắm thành quyền không đợi tên gác cổng phản ứng, một đấm đấm thẳng vào bụng khiến hắn khụy nửa người xuống, này là Trần Hạo chỉ dùng lực lượng thân thể tới đánh mà thôi, tuy không mạnh nhưng cũng đủ cho hắn nếm mùi đau khổ.

"T-Tiểu Hạo,..." Lão Kiệt Khắc kĩnh hãi nhìn hắn.

Trần Hạo rút tay ra, từ từ quay người lại, tên gác cổng liền quỵ rụp xuống, ngẩn mặt lên, tay gian nan giơ lên chỉ Trần Hạo cố gắng nói gì đó, bất quá đã bị Trần Hạo cắt ngang.

"Là chó chỉ cần sủa không cần nói. Ôke."

Trần Hạo lúc xoay người đã tung ra một cước kèm theo hồn lực bao quanh bàn chân đá thẳng ngay vào mặt hắn.

Tên gác cổng liền như quả bóng bay theo một đường Parabol cong ra đằng sau, người đập mạnh vào cánh cổng, nhất thời cánh cổng tung mở ra.

Oanh!!

Cánh cửa sắc lớn bị tên gác cổng va đập liền vang lên một tiếng trầm đυ.c, dư thế không giảm hắn tiếp tục lăng trên mặt đất một đoạn phun ra một ngụm máu, hắn bị đập cho choáng váng đầu óc mà ngất đi qua, trên mặt vẫn còn in lấy một cái hình dép lào màu đỏ.

Cùng lúc đó hệ thống âm thanh vang lên.

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Đánh Chó, nhận được: 1.000 vàng. ]

Thấy Trần Hạo như thế hung bạo, Lão Kiệt Khắc sợ ngây người, Đường Tam chấn động. "Hảo lợi hại a..."

"Chuyện gì mà lại ồn ào vậy?" Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên.

Trần Hạo quay đầu nhìn lại, nơi đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tử không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

Nhìn thấy người đến, Trần Hạo liền biết là ai, này này nam tử đó là Ngọc Tiểu Cương, nhân xưng Đại Sư.

Chỉ liếc mắt nhìn gác cổng một cái cảm thấy hắn hơi thở vẫn còn, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"

Không biết tại sao mặc dù ánh mắt đại sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng. Trần Hạo cũng cảm nhận được Đại Sư ánh mắt lướt đến trên người, hắn cũng có cảm giác bị nhìn xuyên quần áo.

"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Hai đứa nhỏ này giờ giao cho ta đi...."