Chương 1: Mỉm cười lễ phép

Buổi tối Cao Dương đang ở cùng bạn cùng phòng liên hoan. Bốn người vừa ăn đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm.

Lúc này di động Cao Dương đột nhiên leng keng leng keng vang lên, là tin nhắn đến.

Anh cầm lấy click mở.

Nhan Nhất: ""Tiểu Sơn Dương, cậu có phải đang ở hội sở Thiên Đạt không?"

Nhan Nhất: "Ở đó làm gì thế? Có phải đang ăn cơm không?"

Cao Dương trả lời: "Có chuyện gì?"

Nhan Nhất: "Tớ cũng ở đây, tớ có thể đi cọ cơm không?"

Cao Dương: ""Mặt dày vậy sao?""

Nhan Nhất: "Tớ thật sự rất đói bụng.""

Cao Dương: "À."

Nhan Nhất: "Tớ thật sự không thể đi cọ cơm sao?"

Cao Dương: "Thật sự không thể, không tiện, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nhan Nhất: ""Vậy được rồi.""

Cao Dương đang muốn khen cô ấy thức thời.

Nhan Nhất: ""Vậy được. À Ý Ý cũng ở đây.""

Tay Cao Dương dừng lại, nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích.

"Không có việc gì, đến đây đi, gian thịt nướng lầu 5 ."

Cao Dương vội vàng đứng dậy, nói: “Lần này tôi mời, lát nữa có hai người bạn tới.”

Ba người an tĩnh, ngay sau đó lại bát quái: “Là nữ sinh?”

Cao Dương: “Đúng vậy, cho nên mấy người nói chuyện chú ý chút, chú ý chừng mực. Tôi đi ra ngoài đón người.”

Bọn họ ồn ào, tựa hồ nghe thấy được hương vị bát quái.

Đi tới cửa, anh nhìn khắp nơi, không nhìn thấy ai.

Cao Dương nhẹ nhàng thở ra, anh sửa sang lại quần áo, chỉnh lại tóc mái lung tung.

Chỉ một lát sau, ở thang cuốn cách đó không xa xuất hiện hai thân ảnh xinh đẹp.

Tầm mắt Cao Dương vừa chuyển, liền thấy được.

Anh nháy mắt đứng thẳng.

Nhan Nhất từ xa đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa quán thịt nướng, cứng đờ như một cây cột sắt.

Cô ấy nhìn Trần Vu Ý, rồi dẫn cô đi về phía đó.

Nhan Nhất ra hiệu: "Nhìn thấy người ở quán thịt nướng kia không? Có cảm thấy quen thuộc không?"

Trần Vu Ý nhìn qua: "Bạn của cậu?"

"Không phải chứ, cậu đang suy nghĩ gì đó."

Càng đến gần, gương mặt người đàn ông càng ngày càng rõ ràng.

"Không quen biết." Cô nói.

Nhan Nhất âm thầm thắp một nén nhang cho Cao Dương.

Đến trước mặt Cao Dương, cô ấy giới thiệu cho Trần Vu Ý: "Đây là Cao Dương, chúng ta là bạn cùng lớp cấp hai, nhớ ra chưa?"

Trần Vu Ý ngẩng đầu nhìn: "Không nhớ rõ lắm."

Không khí có chút ngượng ngùng.

Nhan Nhất nhìn mắt Cao Dương, không hiểu sao cảm thấy anh có chút đáng thương.

"Không có gì đâu, ha ha, lát nữa trò chuyện nói không chừng liền nhớ ra. Đúng không? Cao Dương?"

Cao Dương thu hồi ánh mắt: "Ừm, vào đi thôi."

Đi phía sau, Nhan Nhất có chút nghi hoặc: "Ý Ý, trí nhớ của cậu tốt như vậy, ngay cả chuyện ở nhà trẻ đều nhớ rõ, bạn cùng lớp cấp hai thế mà đều đã quên?" Huống chi Cao Dương suốt cấp hai vẫn luôn theo đuổi cô, không nên quên mất nha.

Trần Vu Ý biểu hiện bất biến: "Những người hoặc việc không quan trọng như vậy, tớ không nhất định phải nhớ rõ."

Thấy người đến, ba chàng trai đều dừng một chút, sau đó lập tức nhiệt tình lên. Họ thay một bàn lớn, ân cần gọi món ăn, đồ uống, thịt nướng cho hai cô gái.

Trần Vu Ý ngồi trầm mặc, đối diện chính là Cao Dương.

Mọi người đều không phải tính tình tẻ nhạt, từng người tự giới thiệu, rồi tìm đề tài trò chuyện.

Hỏi đến trường học, Nhan Nhất nói: "Tôi và Ý Ý đều là sinh viên năm nhất của đại học A."

Trần Vu Ý khẽ cười, gật đầu.

Bạn cùng phòng Diêu Tiến kinh hỉ nói: "Ôi trời ơi, này thật trùng hợp! Đều là một trường học, về sau phải quan tâm nhiều hơn nhé! Học tỷ!"

Nhan Nhất: "Đó là chắc chắn rồi!"

Cao Dương một bên ăn thịt nướng, một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phụ họa cười vài tiếng, nhìn tâm trạng rất là không tồi.

Bọn họ nói chuyện phiếm không thể tránh khỏi sẽ nhắc tới Cao Dương.

Diêu Tiến hỏi: "Hai học tỷ, các cậu và Cao Dương là quen biết như thế nào vậy?"

Nhan Nhất gắp một miếng thịt nướng: "Chúng tôi đều là bạn cùng lớp cấp hai."

Bọn họ bừng tỉnh đại ngộ.

"Khó trách!"

Cao Dương cũng không xen mồm, anh lặng lẽ nướng thịt, nướng xong liền gắp cho người đối diện.

Nghĩ đến gì đó, khuỷu tay Nhan Nhất đâm đâm Trần Vu Ý: "Ý Ý, cậu và Cao Dương không quen à?"

Trần Vu Ý động tác nhấm nuốt dừng: "Ách, giống như……"

"Bạn học tiểu học." Cao Dương nhìn cô, bổ sung nói.

Người phục vụ lại bưng lên hai ly nước trái cây.

Trần Vu Ý cắn ống hút uống hai ngụm.

Cô ngẩng đầu: "Cậu không cần gắp cho tôi."

Cao Dương tay dừng lại: "Ăn no?"

"Ừm."

Nhan Nhất cầm ly nước trái cây uống đến thoải mái, cô ấy lặng lẽ quan sát, cảm thấy Ý Ý có điểm kỳ lạ. Tuy rằng cô nói không nhớ rõ Cao Dương, nhưng là lời nói việc làm cùng anh hoàn toàn không có cảm giác xa lạ.

Nhan Nhất nói: "Cao Dương, mình và Ý Ý còn muốn đi dạo một lúc, cảm ơn cậu đã mời ăn thịt nướng, hẹn gặp lại nhé!"

Cao Dương nhìn các cô, gật đầu.

Trần Vu Ý cũng lễ phép chào tạm biệt: "Hẹn gặp lại."

Sau khi các cô đi xa, Cao Dương mới quay người nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia.

Diêu Tiến đi theo, vỗ vai anh nói: "Nhìn cái gì thế? Đều đi xa rồi, cô gái Trần Vu Ý đó xinh đẹp lắm, cậu có WeChat không? Cho tớ đi?"

Cao Dương gạt tay cậu ta ra, liếc nhìn cậu ta: "Mày ăn no rồi à? Mơ gì vậy?"

"Cậu thích cô ấy à?" Diêu Tiến cười tặc lưỡi hỏi, đừng tưởng rằng cậu ta không nhìn thấy, ánh mắt thằng nhóc này căn bản không rời khỏi cô gái kia.

Cao Dương hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn cậu ta, trong ánh mắt có ý cảnh cáo.

Trên đường ba người vẫn tiếp tục ríu rít bàn luận.

"Tớ cứ cảm thấy Trần Vu Ý có nét giống một minh tinh nào đó."

"Có phải giống minh tinh Hàn Quốc... Cái gì ấy nhỉ!"

"Không chỉ, không chỉ giống một người."

Diêu Tiến ngắt lời: "Tớ nói rồi, người ta xinh đẹp thì cứ phải so sánh với minh tinh sao?"

Một bên im lặng không lên tiếng, Cao Dương không nhịn được nói: "Cô ấy xinh đẹp hơn minh tinh." Không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không đẹp đẽ.

"Nữ thần a! Nữ thần! Còn bình dị gần gũi."

Diêu Tiến khó hiểu: "Nơi nào nhìn ra được bình dị gần gũi? Tớ thấy khí chất có chút thanh lãnh, vẫn là Nhan Nhất tương đối bình dị gần gũi hơn."

"Cậu không hiểu, cô ấy vừa mới cười với tớ! Cười thật đẹp!"

Cao Dương nhìn thẳng về phía cậu ta.

"Đừng suy nghĩ linh tinh, đó chỉ là nụ cười lễ phép với cậu thôi."