Song Tính Nhất Phát

5.63/10 trên tổng số 57 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Warning: Truyện có nội dung H nặng, song tính, sản nhũ, sinh tử, ai dị ứng xin mời click back, không thì nếu có hậu quả mình sẽ không chịu trách nhiệm. Gỡ chút mìn là sản nhũ là do quân gia cho thiếu  …
Xem Thêm

Từ xưa đến nay, Diệp Hồng Hiên không thể ngờ có ngày sẽ xảy ra tình huống như hiện tại.

Mọi chuyện bắt đầu từ nửa canh giờ trước.

Giống như mọi khi, Diệp Hồng Hiên cùng đám hồ bằng cẩu hữu đền lầu xanh tìm vui, tuy nói là tìm vui, nhưng cũng không khó tránh khỏi có kẻ khác người, ví dụ như là Diệp Hồng Hiên.

Diệp Hồng Hiên đến lầu xanh mười lần, có hết mười một lần là không cần người hầu hạ, an vị trong đám người, uống chút rượu, nghe chút nhạc, người khác ôm hoa nương cao hứng phấn chấn đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên ném bạc an toàn rút lui.

Tú bà sao có thể bỏ không câu một con cá lớn như vậy, tất nhiên không, vụиɠ ŧяộʍ bỏ vài thứ vào trong rượu của Diệp thiếu gia, còn đó là cái gì, thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Dược hiệu phát tác như núi đổ, đám hồ bằng cẩu hữu đưa Diệp Hồng Hiên vào trong phòng nơi mà có tiểu mỹ nhân đã chờ trong phòng từ lâu. Diệp Hồng Hiên tà hỏa đốt người, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trang điểm diễm lệ động lòng người,nhưng y lại không có chút hứng thú nào, liền nâng tay lên, bảo người trong phòng cút ra ngoài.

Trên người Diệp Hồng Hiên có bí mật, trừ cha mẹ cùng bà mụ năm đó ra, không có người thứ tư biết bí mật này.

Y là người song tính, trừ bộ phận mà nam nhi nên có, còn có thêm một thứ mà chỉ nữ nhi mới có.

Đang bị xuân dược hành hạ, y không ngờ đối thủ một mất một còn của y nhảy cửa sổ đi vào.

"Ôi ôi ôi, không phải Diệp đại thiếu gia đây sao?"

Dịch Thính Hàn ngậm một cây cỏ đuôi mèo trong miệng, hắn thấy bộ dạng này của Diệp Hồng Hiên thì biết ngay là trúng chiêu của tú bà, nụ cười sung sướиɠ khi người gặp họa trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Diệp Hồng Hiên chỉ nhìn hắn một cái, thậm chí không thèm dành chút khí lực hỏi hắn tại sao lại ở đây.

Dịch Thính Hàn dường như hiểu được suy nghĩ của y, bước lên phía trước ngồi ở bên giường, quen thuộc ôm vai y, cười nói:

"Đừng nhìn ta như vậy chứ, ta tất nhiên đâu có diễm phúc như Diệp đại thiếu gia ngươi, tới chỗ này... chỉ là làm chút việc công thôi."

"Bỏ tay ra."

Diệp Hồng Hiên mở miệng, phát hiện tiếng nói của mình khàn vô cùng.

"Chậc chậc chậc, bộ dáng này rất đáng thương, muốn ta kêu người giùm không?"

Dịch Thính Hàn nhìn vào mắt y, ý cười bên trong mắt rõ ràng đến chọc người.

"Ai cần ngươi xen vào việc của người khác, cút nhanh cho ta!"

Dịch Thính Hàn buông tay, từ trên giường đứng dậy, cà lơ phất phơ nói:

"Được thôi... Diệp đại thiếu gia ngươi là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân như ta."

Diệp Hồng Hiên ngay cả khí lực để mở miệng nói thêm một câu nữa cũng không có, tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt mà dữ dội đang kêu gào muốn nuốt trọn y, bộ phận khó nói dưới người khó chịu đến mức gần như làm y muốn khóc lên.

Dịch Thính Hàn dường như nhận ra y không ổn, thu lại biểu cảm vô tâm vô phế kia, hơi chút thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Hồng Hiên, hỏi:

"Thật sự không cần ta kêu người giùm?"

"Không... cần... Ngươi cút cho ta..."

"Chậc, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!"

Dịch Thính Hàn nhảy ra khỏi cửa sổ mà lúc nãy mình nhảy vào, bỏ lại một mình Diệp Hồng Hiên trong phòng.

Diệp Hồng Hiên cứ như mê mang, cả người vô lực nặng nề ngã lên giường, hắn do dự nhiều lần, cắn răng cởϊ qυầи mình xuống, cơ thể xấu hổ cuộn tròn lại, Diệp Hồng Hiên nhanh chóng cắn chặt răng, không dám phát ra âm thanh nào, ngón tay trắng nõn thon dài tìm đến hạ thân chạm đến nơi mà ngay cả bản thân y cũng chưa từng chạm vào.

Khe thịt bị ngón tay mở ra, chỉ là đơn giản là đυ.ng vào thôi, mà thân thể lại thoải mái đến phát run.

Dịch Thính Hàn sau khi xách con mèo kia giao cho nguyên chủ, đối phương còn chưa kịp cảm ơn hắn, hắn liền nhẹ nhàng nhảy lên cao, chạy đến lầu xanh.

Cửa sổ chỗ Diệp Hồng Hiên còn mở, hắn lại nở nụ cười sung sướиɠ khi người gặp họa, một chiêu Phù Dao Trực Thượng nhảy đến bên cửa sổ, thò đầu vào trong dò xét, muốn nói gì đó trào phúng Diệp Hồng Hiên, nhưng mà hắn một chữ cũng không nói được, tất cả lời nói trong cổ họng đều tắc tại miệng.

Diệp Hồng Hiên đang tự an ủi, bàn tay hay dùng để cầm kiếm luận bàn với hắn hiện đang vỗ về chơi đùa một bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người.

Dịch Thính Hàn không biết tại sao cảm thấy cổ họng như thắt lại.

Diệp Hồng Hiên nằm trên giường căn bản không chú ý đến sự tồn tại của hắn, trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở, ngón tay đang an ủi chỗ kia làm phát ra tiếng nước hạ lưu.

Rất kí©h thí©ɧ, rất câu nhân.

Dịch Thính Hàn ma xui quỷ khiến leo cửa sổ đi vào phòng, còn đóng cửa lại, lén lút, từng bước đến gần Diệp Hồng Hiên.

Hai tay thình lình bị người bắt lấy, Diệp Hồng Hiên hoảng sợ mở hai mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai, chỉ nghe có người ghé vào lỗ tai hắn nói:

"Ta giúp ngươi."

Là giọng nói của Dịch Thính Hàn.

Nhục nhã, xấu hổ, tự ti, ùn ùn kéo đến.

"Ngươi buông ta ra."

Diệp Hồng Hiên nói giọng khàn khàn, tiếng nức nở trong giọng nói còn rõ ràng hơn lúc trước.

"Không sao đâu."

Dịch Thính Hàn ghé vào lỗ tai y nói, sau đó là những nụ hôn nhẹ.

Dịch Thính Hàn cầm nhục hành của y thành thạo cử động lên xuống, nhục huyệt được an ủi một nửa khó chịu co rút lại một chút, chất dịch dinh dính từ hạ thể chảy ra, tản ra mùi tanh tưởi. Diệp Hồng Hiên rất nhanh liền bắn một lần, cơ thể sau cao trào vô cùng mẫn cảm, hai cánh hoa thịt phía dưới nhục hành không ngừng co rút, tựa như đang cầu xin ngón tay tự do bên ngoài đã qua cửa mà không chịu tiến vào.

Ngón tay thong thả lướt qua khe hở, đầu ngón tay hơi hơi đâm vào, ngón tay thô ráp vuốt ve thịt mềm mẫn cảm.

Diệp Hồng Hiên cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt, đối phương mở rộng hai chân y thêm một chút, tiểu huyệt đang đóng lại mở ra một khe hở nho nhỏ.

Dịch Thính Hàn rút ngón tay mình lại, cứng rắn xoay mặt Diệp Hồng Hiên qua, hắn bóp mở khóp hàm đối phương, liếʍ đi vết máu trên môi dưới của Diệp Hồng Hiên, đưa tay mình đến bên môi đối phương, nói giọng khàn khàn:

"Cắn."

Diệp Hồng Hiên hung hăng cắn xuống, Dịch Thính Hàn thấy y ngoan ngoãn vậy liền cười hai tiếng, tay trượt đến hạ thể Diệp Hồng Hiên, ác ý mở ra tiểu huyệt của y, dùng ngón tay hung hăng ma sát mầm thịt sưng đỏ sung huyết.

Nước mắt Diệp Hồng Hiên lập tức chảy ra, thân thể run rẩy đến mức giống như là sắp chết rồi, hai tay nắm chặt ga giường, trong miệng là tay Dịch Thính Hàn bị y cắn đến chảy máu.

Động tác của Dịch Thính Hàn chẳng những không nhẹ nhàng lại, mà còn thêm mạnh mẽ hơn, mầm thịt nho nhỏ bị hắn tra tấn đến sưng đỏ mới dừng lại. Diệp Hồng Hiên mềm nhũn trong lòng hắn hai mắt thất thần, đùi trong còn đang co rút từng cơn. Dịch Thính Hàn ôn nhu hôn hôn hai má y, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ tại âm đế sưng đỏ, trong cổ họng Diệp Hồng Hiên lập tức phát ra một tiếng "ư" gợi cảm, cơ thể bị cưỡng chế mở ra bắt đầu có ý định muốn co lại.

"Xin ngươi... Đừng mà..."

Diệp Hồng Hiên khóc cầu xin.

Nếu là lúc bình thường, nghe được Diệp đại thiếu gia nói với hắn một chữ "xin", hắn hẳn là cười lớn bỏ đi, chứ đừng nói là vừa khóc vừa nói chữ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, hắn chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn, du͙© vọиɠ bạo ngược muốn chà đạp người này ở sâu trong đáy lòng càng thêm bành trướng, muốn nhìn hắn sụp đổ trước mặt mình, trừ du͙© vọиɠ ra cái gì cũng không còn.

"Ngoan."

Dịch Thính Hàn nói, ngón ta lại một lần nữa tiến vào nơi cấm kỵ.

Ngón tay Dịch Thính Hàn cắm rút trong tiểu huyệt, không đi vào chỗ quá sâu, đến nơi thích hợp hắn sẽ lui ra ngoài, môi dán bên tai Diệp Hồng Hiên nói với hắn:

"Diệp đại thiếu gia, ta muốn thao ngươi."

Mỗi lần nói xong câu đó, Diệp Hồng Hiên liền vô cùng mẫn cảm, hơi tăng khıêυ khí©h chút là có thể khiến y ra. Dịch Thính Hàn lăn qua lăn lại Diệp Hồng Hiên vài lần, Diệp Hồng Hiên liền ngất trong lòng hắn, hai cánh hoa thịt mang theo ngón tay hắn còn đang đáng thương run rẩy.

Bình Luận (1)

  1. user
    KIHKISAM (4 năm trước) Trả Lời

    Bạn ơi, mình có thể lấy truyện này để đăng lên wattpad không ạ?

Thêm Bình Luận