Chương 39: Nước thánh lưu ly, mục tiêu Tô An Nhiên

"Nhận đi."

Tiêu Quốc Nguyên khoát tay nói: "Liên quan đến tình hình cụ thể việc Tiêu Nhất Thiên ra tù, Phạm Nhất Minh không biết nhưng có lẽ bọn họ biết

đấy, hỏi cho rõ."

"Được ạ."

Bình Trung gật đầu, ngay sau đó nhận cuộc điện thoại của Lưu Thanh

Chánh.

Toàn bộ quá trình nói chuyện điện thoại còn chưa đến mười phút.

Thế nhưng sắc mặt Bình Trung lại thay đổi liên tục.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Ánh mắt Tiêu Quốc Nguyên sáng như đuốc, Bình Trung vừa mới cúp điện thoại thì ông ta đã lập tức ngẩng đầu lên. Từ sắc mặt Bình Trung, đương nhiên ông ta cũng nhìn ra một ít manh mối.

"Ông chủ, hình như chuyện này có gì đó không đúng lắm”

Bình Trung trầm giọng nói: "Sau khi đám người Lưu Thanh Chánh biết được Tiêu Nhất Thiên ra tù trước thời hạn đã lập tức phái người điều tra tình hình lúc đó..."

Ông ta truyền đạt lại tất cả lời nói của Lưu Thanh Chánh một lần nữa.

"Quân đội hà?"

Nghe đến đây, cho dù người trầm ổn như Tiêu Quốc Nguyên cũng không

tránh khỏi kinh hãi, cau mày nói: "Với thân phận và địa vị bây giờ của nó, làm sao có thể điều động người trong quân đội chứ?"

"Cho nên mới có chỗ nào đó không đúng."

Bình Trung lo lắng: “Ban đầu ông và bà cụ đã tha cho cậu ta một mạng, bây giờ xem ra cậu ta ở trong tù mấy năm cũng không hề buông tha việc báo thù. Hơn nữa, dường như có người đang âm thầm nâng đỡ cậu ta."

Kết quả này thật sự đã ngoài dự liệu của Tiêu Quốc Nguyên.

Nếu như nói rằng có người đang âm thầm nâng đỡ Tiêu Nhất Thiên, muốn giành lại giang sơn thì Tiêu Quốc Nguyên tin, nhưng mà chuyện phất cờ giống trống, phái người đến đón tiếp Tiêu Nhất Thiên ra tù thì có chút khó tin.

Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm chỗ chết sao?

Nhà họ Tiêu ở thủ đô ngày hôm nay đã lớn mạnh hơn nhiều so với năm năm trước, cho dù một ít người muốn giúp đỡ Tiêu Nhất Thiên báo thù thì theo lý thuyết cũng nên khiêm tốn làm việc, tránh hết mọi tai mắt của nhà họ Tiêu mới đúng.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại lựa chọn phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất và thô bạo nhất.

Trắng trợn đối nghịch với nhà họ Tiêu.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ nhà họ Tiêu tìm hiểu rõ nguồn gốc, mượn cơ hội này để điều tra lai lịch của bọn họ, sau đó chém gϊếŧ tuyệt tình sao?

Dám làm như vậy, nếu như không phải ngu xuẩn thì chính là không hề sợ

"Tra! Điều tra chuyện này cho tôi."

Tiêu Quốc Nguyên hừ lạnh: “Chúng ta dùng suốt năm năm mới thanh trừ hết được thế lực của ông cụ và anh cả để lại, những người có thể điều tra được thì đã bị diệt trừ sạch sẽ hết rồi, còn những người ẩn mình quá sâu thì không tra ra được."

"Bây giờ Tiêu Nhất Thiên vừa mới ra tù, bọn họ đã không kịp chờ đợi mà ra ngoài nhảy nhót. Vậy thì tốt thôi, mượn cơ hội này để bắt từng người một,

Sói Vương Bất Bại)

nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn"

Giữa hai hàng lông mày của ông ta đều mang theo vẻ lạnh lùng u ám.

"Được ạ."

Bình Trung gật đầu nói: “Ngày mai tôi sẽ đi sắp xếp, những người bị điều động trong quân đội đều được ghi chép lại. Muốn tra ra thân phận và người phía sau bức màn cũng không khó lắm."

"Bên phía Tiêu Nhất Thiên, ông chủ định xử lý như thế nào? Lưu Thanh Chánh đã hoảng sợ không nhẹ, cảm thấy Tiêu Nhất Thiên sẽ tiến hành trả thù bọn họ bất cứ lúc nào."

Đối với sự sống chết của đám người Lưu Thanh Chánh, Bình Trung cũng không quan tâm.

Điều ông ta lo lắng nhất chính là một khi Tiêu Nhất Thiên ra tay với đám người Lưu Thanh Chánh thì đến lúc đó ở Thành phố Hải Phòng sẽ mưa rền sấm dữ. Sự kiện năm năm trước bùng lên, đầy đến đầu sóng ngọn gió.

Lời người đáng sợ!

Mặc dù nhà họ Tiêu có quyền thế nhưng càng là người có quyền thế thì sẽ càng quan tâm đến danh tiếng của mình hơn.

"Bảo Hoắc Đình Kiên đi đi."

Tiêu Quốc Nguyên suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Võ thuật của Tiêu Nhất Thiên không tệ, hơn nữa bên cạnh rất có thể sẽ có người đang âm thầm bảo vệ nó. Người bình thường sợ rằng không bắt được nó đâu, tuy nhiên với thân thủ của Hoắc Đình Kiên thì cũng nắm chắc chín mười phần"

"Cố gắng bắt sống!"

Tiêu Quốc Nguyên hừ lạnh nói: "Mạng của nó còn có ích lợi đối với chúng ta, thứ nhất có thể câu ra những thế lực đứng phía sau kia, thứ hai có thể ép buộc cho anh cả ngoan ngoãn vào khuôn khổ trở lại. Thứ ba, ha ha, tôi muốn đích thân hành hạ nó, để nó sống không bằng chết."

"Ông chủ quả nhiên lợi hại!"

Bình Trung gio ngón cái lên khen ngợi Tiêu Quốc Nguyên: "Tôi sẽ bảo

Hoắc Đình Kiên đi suốt đêm đến Thành phố Hải Phòng, ngoài ra bên phía bà

cụ..."

"Tôi sẽ nói." Tiêu Quốc Nguyên nói.

"Được ạ."

Bình Trung gật đầu, ngay lúc ông ta xoay người muốn rời thì đột nhiên Tiêu Quốc Nguyên lại nghĩ đến chuyện gì đó: "Chờ một lát đã."

"Ông chủ còn gì căn dặn ạ?"

Bình Trung hơi sửng sốt.

Tiêu Quốc Nguyên hỏi: “Ông vừa mới nói người phụ nữ tên Tô Tử Lam kia sinh cho Tiêu Nhất Thiên một đứa con gái à?"

"Đúng vậy."

Bình Trung gật đầu nói: “Con bé đó họ Tô, tên là Tô An Nhiên, năm nay

được bốn tuổi rồi."

"Tô An Nhiên..."

Tiêu Quốc Nguyên lặp lại cái tên đó mấy lần, sau mới lạnh nhạt nói: "Tâm tư của Phạm Đức Thành không thể dò được, chẳng phải con trai ông ta muốn tạo quan hệ với nhà họ Tiêu chúng ta sao? Được thôi, vậy tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội."

"Như vậy, một lát nữa ông gọi điện thoại lại cho Phạm Nhất Minh, bảo cậu ta sáng ngày mai nghĩ cách trói Tô An Nhiên đi, sau đó ông bảo Hoắc Đình Kiên mang theo nước phép lưu ly đến Thành phố Hải Phòng tiêm vào người Tô An Nhiên xem xem có phản ứng gì."

Nghe vậy, sắc mặt Bình Trung chợt biến đổi.

"Ý của ông chủ là..."

Từ nhỏ Bình Trung đã lớn lên ở nhà họ Tiêu, đi theo bên cạnh Tiêu Quốc Nguyên gần hai mươi năm. Ông ta nhận được sự tín nhiệm của Tiêu Quốc Nguyên, vì thế biết hết mọi chuyện gốc rễ của nhà họ Tiêu, hơn nữa còn biết được nhiều bí mật không thể cho người khác biết.

Bao gồm cả nước phép lưu ly mà Tiêu Quốc Nguyên nhắc đến.

"Làm theo lời tôi nói đi."

Tiêu Quốc Nguyên lạnh giọng nói: "Cho dù thế nào thì dù sao con bé vẫn là huyết mạch của nhà họ Tiêu, mặc dù đó chỉ là một khả năng rất nhỏ nhưng mà tôi sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

“Lỡ như mọi chuyện đúng như tôi lo lắng thì bảo Hoắc Đình Kiên mang con bé đó cùng nhau trở lại thủ đô."

Bình Trung hỏi: "Vậy nếu như không phải là sao?"

"Không phải?"

Tiêu Quốc Nguyên trừng mắt, hơi lạnh toát ra: "Còn cần tôi dạy ông sao? Nếu như là huyết mạch của nhà họ Tiêu thì kể từ khi ra đời, con bé đó đã định trước không có đường sống rồi."

"Một là chết ở thủ đô, còn không thì chết ở Thành phố Hải Phòng."

Trái tim Bình Trung khẽ run lên, đi theo Tiêu Quốc Nguyên nhiều năm,

người chết trong tay ông ta cũng rất nhiều, không mới một nghìn cũng tới tám

trăm.

Thế nhưng từ trước đến nay ông ta chưa từng gϊếŧ hại trẻ con.

Quá tàn nhẫn!

Hơn nữa, ông ta là cô nhi, từ nhỏ đã được nhà họ Tiêu thu nuôi nên mới không chết đói đầu đường. Vì thế, đối với trẻ con, từ tận đáy lòng ông ta có một loại tình cảm rất khác biệt.

"Ông chủ yên tâm, tôi sẽ đi lấy nước phép lưu ly."

Thế nhưng, khi đứng trước mệnh lệnh của Tiêu Quốc Nguyên, một chút lòng thương hại còn sót lại dưới đáy lòng Bình Trung đã bị ông ta nhanh chóng áp chế xuống. Ông ta không hề do dự gật đầu một cái, sau đó xoay người rời khỏi đây...

Tám giờ tối.

Bên trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố ở Thành phố Hải

(Sói Vương Bất Bại)

Phòng.

Tô Chí Công đã trải qua mấy tiếng cấp cứu, mạng nhỏ được cứu lại, ánh mắt ông ta chậm rãi mở ra. Nếu như đã tỉnh lại thì xem như giữ được cái mạng

già này rồi.

Hai bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt đang bị quấn bằng vải khắp người, trên mặt sưng vù lên đang canh giữ trước giường bệnh, người này còn thê thảm hơn người kia. Những bạn bè thân thích của nhà họ Tô đến rất đông, chen kín cả phòng bệnh.

Tất cả mọi người đều bán tán sôi nổi.

"Ông nội!"

"Bố!"

Thấy Tô Chí Công tỉnh lại, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt lập tức mừng rỡ, cả hai người đồng thời nhoài người đến bên giường bệnh, kích động kêu lên một tiếng. Căn phòng bệnh vốn đang ẩm ĩ đã lập tức yên tĩnh trở lại.

Dù sao Tô Chí Công cũng đã lớn tuổi, cơ thể yếu đuối không thể chịu nổi giày vò. Giờ phút này, mặc dù tỉnh lại nhưng sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt đυ.c ngầu vô thần khiến người khác cảm nhận được sự yếu ớt của ông cụ.

"A a a..."

Ông cụ nhìn một vòng xung quanh, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không thể nói ra hơi, chỉ đành nâng tay lên rồi chỉ vào những người bạn bè thân thích đang ở trong phòng bệnh. Tô Thanh Thế hiểu ý, lập tức quay đầu nói: "Mọi người ra ngoài trước đi."

"Ông cụ vừa mới tỉnh lại, làm sao chúng tôi có thể đi được chứ?"

"Đúng vậy."

"Bây giờ bên phía công ty đã vô cùng náo loạn rồi, cứ giống như rắn mất đầu vậy, chúng tôi còn đang chờ ông cụ ra chỉ thị đấy."

Những người này đều là cổ đông của tập đoàn Tô Doãn và các quản lý cấp cao, sự an nguy của Tô Chí Công trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của

tập đoàn Tô Doãn, liên quan đến số mạng của bọn họ. Vì thế, trong tình thế nguy cấp thế này, làm sao bọn họ dám bỏ đi chứ?

Nếu như bọn họ bỏ đi, như vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại hai bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt. Tô Chí Công nói cái gì, làm cái gì thì chẳng phải chỉ có hai bố con họ mới biết được thôi sao?

Chuyện này tuyệt đối không được.

Lỡ như Tô Chí Công xảy ra chuyện gì, không thể sống tiếp được nữa. Đến lúc đó, hai bố con bọn họ tùy tiện lấy một tấm di chúc có lợi cho mình ra, thậm chí chiếm đoạt toàn bộ tập đoàn Tô Doãn thì làm sao biết được là thật hay giả chứ?

Trước mặt lợi ích, tình thân và tình bạn đều không thể chịu nổi một chút đả kích nào cả.

"Cút ra ngoài."

Tô Thanh Thế giận dữ, đột nhiên cao giọng hơn mấy phần, gần như gầm thét lên với đám người kia. Sau đó, ông ta nhìn sang Tô Thành Đạt, Tô Thành Đạt dứt khoát vẫy tay gọi bảy tám người bảo vệ đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, hừ lạnh nói: “Đuổi tất cả bọn họ ra ngoài hết cho tôi.”

"Ai dám xông loạn vào thì cứ đánh!"

Một ngày bị đánh mấy lần, lửa giận của Tô Thành Đạt đã bốc lên ngập đầu, không có chỗ trút ra. Giờ phút này, bởi vì có lý do nên càng lộ ra vẻ ngang ngược của mình.

"Vâng ạ."

Bảo vệ của tập đoàn Tô Doãn vẫn luôn do Tô Thành Đạt phụ trách quản

lý, những người bảo vệ kia luôn nghe theo sự sai khiến của anh ta.Vì thế, bảy tám người bảo vệ vây thành một vòng, vừa kéo vừa đẩy đám bạn bè thân thích đang rống giận kia. Chưa đầy mười phút sau, toàn bộ bọn họ đều bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba ông cháu Tô Chí Công, Tô Thanh Thế và

Tô Thành Đạt.

(Sói Vương Bất Bại)

"Đ... đỡ bố đứng lên."

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tô Chí Công miễn cưỡng đã có thể mở miệng nói chuyện.

Tô Thanh Thế vội vàng đỡ Tô Chí Công dậy, để ông cụ nằm nghiêng trên gối: "Bố, bây giờ bố cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tô Chí Công lắc đầu.

"Ông nội!"

Tô Thành Đạt gấp gáp hỏi: “Chuyện này... rốt cuộc là sao vậy? Vì một đứa Tô Tử Lam để tiện kia mà đám người Triệu Đức Phúc lại gan lớn hơn trời, ra tay với chúng ta sao?"

"Còn cục trưởng Phong nữa."

"Ông ta có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay cũng có công lao của nhà họ Tô chúng ta đấy, thế nhưng ông ta lại bỏ mặc, không làm chỗ dựa cho chúng ta. Đồng thời, còn khúm núm với Triệu Đức Phúc nữa chứ, thật là đáng chết mà."

Càng nghĩ, Tô Thành Đạt càng tức giận.

Hơn nữa, lại càng không hiểu nổi.

Chuyện hôm nay phát sinh quá đột ngột, khiến cho người khác không kịp đề phòng. Cho đến bây giờ, hai bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt vô cùng mù mờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tô Thanh Thế cũng hỏi: “Bố, lúc ấy cục trưởng Phong kéo bố ra ngoài nói những gì vậy? Tại sao bố lại khó thở, ngất xỉu ngay tại cửa phòng làm việc thế?"

"Là nhà họ Đoàn!"

Tô Chí Công hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đoàn Quốc Tuấn là cậu chủ, người thừa kế tương lai của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh. Cậu ta đã bảo Triệu Đức Phúc, Lý Kim Trường và Vương Bảo Đức dẫn người đến tập đoàn Tô Doãn gây chuyện, hả giận thay cho Tô Tử Lam"

Sói Vương Bất Bại)

"Nhà họ Đoàn?"

“Cậu chủ?"

Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt nhìn nhau, trong nháy mắt sắc mặt đều trắng bệch, đồng thời cũng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương,

Đối với danh tiếng của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, bọn họ đã nghe như sấm bên tai.

Tô Chí Công trầm giọng nói: "Thế lực nhà họ Đoàn vô cùng mạnh mẽ, không phải là người mà chúng ta có thể động vào. Nếu như Đoàn Quốc Tuấn thật sự muốn xuống tay với chúng ta, căn bản chúng ta không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể chịu trận mà thôi."

"Chuyện này..."

Tô Thanh Thế khẽ nuốt nước bọt, tỏ vẻ không dám tin: “Nói cách khác, thật ra thì Triệu Đức Phúc, Lý Kim Trường và Vương Bảo Đức đều là người của Đoàn Quốc Tuấn à?"

"Có lẽ vậy."

Tô Chí Công gật đầu.

"Vậy tại sao bọn họ lại ra mặt thay cho Tô Tử Lam?"

Tô Thanh Thế nghĩ không ra, cau mày nói: "Chẳng lẽ người đàn ông mà cái ả Tô Tử Lam để tiện kia sáp vào không phải đám người Triệu Đức Phúc mà là Đoàn Quốc Tuấn sao? Không đúng nhỉ, theo con được biết thì mấy năm may Đoàn Quốc Tuấn luôn phục vụ trong quân đội mà, Tô Tử Lam không hề có cơ hội tiếp xúc tới."

"Chuyện này là không còn quan trọng nữa rồi."

Tô Chí Công lắc đầu thở dài nói: “Điều quan trọng nhất chính là sợ rằng gây rối ở tập đoàn Tô Doãn chỉ là bắt đầu thôi, bọn họ vẫn chưa kết thúc

đâu."

"Ý của bố là..."

Đáy lòng Tô Thanh Thế vang lên tiếng lộp bộp, thầm kêu không ổn.

"Nhanh lên, mau gọi điện thoại cho em gái con đi."

Tô Chí Công không giải thích gì thêm, chỉ vội la lên: “Em gái con gả vào nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh, sinh cho nhà họ Triệu hai đứa con trai. Thông báo với con bé, để con bé mời nhà họ Triệu ra mặt, đến nhà họ Đoàn xin bọn họ tha cho chúng ta."

"Nói với con bé rằng chỉ cần nhà họ Đoàn chịu tha cho chúng ta thì cho dù ra bất cứ điều kiện gì, chúng ta cũng đều đáp ứng."

Tô Thanh Nhã!

Bà ta đứng thứ hai ở nhà họ Tô, là em gái của Tô Thanh Thế, chị của Tô Thanh Cường. Ban đầu gả vào nhà họ Tô ở Thành phố Hồ Chí Minh có thể được xem là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Chính bởi vì có sự trợ giúp của bà ta nên tập đoàn Tô Doãn mới có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh và có quy mô như ngày hôm nay.

Bình thường, nhà họ Tô gặp phải những phiền phức không giải quyết được đều do Tô Thanh Nhã ra mặt giải quyết.

"Được, vậy để con gọi thử."

Tô Thanh Thế lập tức đứng lên, lấy điện thoại di động ra nhập vào dãy số