Chương 1: Cầm đồ vật muốn đi, có hỏi qua ý kiến chủ nhân của nó chưa?

Nguyệt hắc phong cao(*)*“Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ.

Vùng ngoại thành của thành phố B có một đám khách không mời đến, bộ dáng bát nháo đến huyên náo ồn ào ở cổ mộ.

Lúc đầu, đội thi công ở chỗ này đã đào ra một khối quan tài, trong quan tài có một người chết với khuôn mặt màu trắng, xuông cốt thì tạm thời không nói, nhưng có những đồ vật vàng óng bạc, lắc vàng bạc, châu báu...làm lóe mắt những người ở đây.

Một thời gian sau, địa phương này đã được bảo hộ, để chờ khai quật sau, đội khảo cổ tới đây nghiên cứu, ai ngờ đội khảo cổ còn chưa tới, lại tới một nhóm người như vậy.

"A!" Âm thanh trầm trầm của một tên trộm phía dưới truyền đến một anh thanh đầy kinh hỉ.

Đứng bên cạnh là một tên râu xồm, hung hăng hút một ngụm thuốc lá cuối cùng, tàn thuốc được vứt chân vân vê để dập tàn thuốc, rồi cầm lấy bao liền nhảy xuống.

Đoàn người (trộm) cảnh giác đi về phía trước, bên trong cổ mộ không có một ánh đèn, con đường tối tăm, phẳng phất như là trong động không có cuối đường. Đột nhiên lát sau một tên trộm có vóc dáng thấp ấp a ấp úng nói một câu: "Điêu ca, nơi này có phải hay không có cái gì đó không thích hợp?

Tên cầm đầu râu xồm quay đầu lại nhìn hắn, tên vóc dáng thấp lại nói: "Nơi này quá yên tĩnh, chúng ta một đường đi tới, ít nhất cũng một lúc rồi, như thế nào một chút động tĩnh cũng không có?"

Một tên có vóc người cao bên cạnh hắn không dao động còn cười mắng: "Không động tĩnh cũng tốt, chẳng lẽ mày còn nghĩ ra được mấy cái người chết nơi này còn cùng mày lên tiếng nói chuyện chứ"?

Vóc dáng thấp giơ tay, nhăn mày, xua xua tay nói: "Tao không có ý này, ta chỉ cảm thấy yên tĩnh có chút quỷ dị, làm người sởn tóc gáy".

Râu xồm nói: "Quản nhiều như vậy làm gì, đi tiếp đi". Nói xong liền đi tiếp theo hướng phía trước, chỉ là tay phải vẫn luôn ấn trên eo, ánh mắt cũng càng thêm tàn nhẫn.

Hắn là người đã tung hoành giang hồ trong vài thập niên, cái quỷ dị gì ở mộ còn chưa thấy, nói chi tới cái quái dị của cảnh tượng, quản việc có động tĩnh hay không làm gì, dù sao đồ vật trên người hắn cũng không phải đồ chơi dành cho con nít.

Chân của tên vóc dáng thấp có chút do dự, vóc dáng cao không kiên nhẫn đẩy hắn một cái, ba người lúc mới đi lên phía trước được nửa giờ.

Lúc này, phía trước 10 mét xuất hiện một của đá, trong lòng ba người nhắc lên, nghĩ không biết mặt sau cửa đá là thứ gì, chân bước nhanh về phía trước hơn một chút, thở mấy cái liền đi tới trước của đá.

Trên cửa đá có khắc bức họa, không thấy rõ khuôn mặt nữ tử, nhưng thấy nữ tử trên tay cầm một phen kiếm, bên cạnh còn có mấy hàng văn tự cổ đại, trừ cái này ra cũng không có cái gì khác.

"Đến xung quanh tìm xem, xem có cơ quan nào hay không". Râu xồm ở cửa đá gõ lên vài cái, lại áp lỗ tai lên nghe. Sau một lúc lâu, nhìn tên vóc người cao và nói: "Cây gậy, đem thuốc nổ ra đây, thật sự tìm không được cơ quan, liền trực tiếp phá hủy mật đạo này.

Vóc người thấp vừa nghe, liền vội vàng ngăn cản: "Điêu ca, chúng ta vẫn là nên tìm lại lần nữa đi! Đừng dùng thuốc nổ này, vạn nhất kinh động đến đồ vật không nên thì không xong đâu đó". Vóc dáng thấp nhát gan, cảm thấy cổ mộ này nơi nào cũng đều không thích hợp".

Vóc dáng cao nghe được liền không kiên nhẫn, hắn cảm thấy một đường tới đây không có động tĩnh gì, thì cái cổ mộ này thật sự an toàn, sợ cái quỷ gì nha! Vì thế duỗi tay đẩy vóc dáng thấp một cái, từ trong bao lấy ra thuốc nổ đi tới, cười nhạo: "Đại Nguyên, lá gan của mày là bị heo gặm đi! Dọc theo đường đi thì lải nhải, dài dòng, đi ra xa chút, tao muốn đốt thuốc nổ".

Vóc dáng thấp bị đẩy đến hướng cửa đá, đột nhiên cảm thấy trên tay đau xót, giương mắt nhìn thấy, tay hắn không biết bị thứ gì cắt phải, máu tươi chảy không ngừng ra bên ngoài, nhìn lên cửa đá, tức khắc da đầu tê dại, trên cửa đá bức họa nữ tử cầm kiếm, không biết khi nào, bị nhuộm thành màu đỏ như máu.

Vóc dáng thấp sợ hãi vừa lăn vừa bò tránh xa cửa đá, vóc dáng cao lại cười nhạo một tiếng: " Không biết mày sợ cái gì, may mắn là không phải ma quỷ, bằng không với cái lá gan này của mày nó còn chưa cắn mày, tự bản thân hù bản thân đến chết".

Hắn vừa dút lời, chỉ nghe âm thanh của râu xồm có chút gấp hô lên: "Cây gậy, thu hồi thuốc nổ đi".

"Điêu ca, như thế nào anh cũng...." Vóc dáng cao chưa nói xong, chỉ nghe oanh một tiếng, cửa đá tự động mở ra.

Một cỗ hỗn loạn cùng với một mùi hương và khí lạnh từ cả đá bay ra, nhóm người râu xồm tiện tay đem vũ khí ra, một bước lại một bước, cẩn thận đi vào cửa đá.

Bên trong cửa đá thật là kinh thiên động địa, nguy nga, tráng lệ, bên trong đèn đuốc sáng như ban ngày, mắt vừa thấy, thực chất là cách 1 mét trên tường đều được khảm một cây như tennis bên trên có viên dạ minh châu cực đại, mỗi viên dạ minh châu này dù là về thể tích hay tỉ lệ, đều vượt xa trên thị trường có lưu thông dạ minh châu.

Nhưng trong đại điện này, cực phẩm dạ minh châu chỉ dùng để đảm đương nhiệm vụ chiếu sáng cũng như là công cụ bài trí, không đáng nhắc tới. Lại xem trong điện những đồ vật khác, không có chỗ nào mà không phải là đồ giá trị liên thành, thậm chí dù ra giá cao cỡ nào cũng không có người muốn bán, mấy thứ này nếu truyền đi ra ngoài, tuyệt đối là khiến mọi người khϊếp sợ.

“Phát đạt rồi, Điêu ca, Đại Nguyên, chúng ta lần này đã phát thật rồi” Vóc dáng cao không khống chế được nội tâm vô cùng hưng phấn của mình, kích động chạy về phía bảo vật hết bên này tới bên đó.

Râu xồm cùng vóc dáng thấp trên mặt cũng ức chế không được việc hưng phấn cùng kích động, ngay cả người luôn luôn cẩn thận và nhát gan như vóc dáng thấp, nội tâm cũng cảm thấy, chỉ cần có thể có được bảo vật, cũng chẳng còn sợ chỉ cần nhìn một cái, liền lập tức đi gặp Diêm Vương, cũng là đáng giá.

Râu xồm trong ba người là một lão đại, vào Nam ra Bắc nhiều năm, trước hết là kích động từ từ phục hồi tinh thần lại, hướng đến hai người hô: “Đại điện này còn có bốn phòng xép, tụi mày đi xem bên trong có thứ gì?”

Hai người cao và thấp, một người đi một bên, vóc dáng cao xem trước bên này, chính là gian phòng xép đầu tiên bên trái, hướng đến bên trong nhìn lên, đều có chút quỷ dị là vẽ bùa linh tinh, mệt cho hắn còn tưởng rằng nơi này cũng đều là bảo vật, không khỏi có chút thất vọng.

Tiếp đến, cao cái đầu cũng không thèm nhìn nữa hướng đến gian thứ hai, ở gian này rất vừa ý hắn. Tuy chỉ là đặt mấy cái hộp to, nhưng mấy cái hộp này bên trong đều là một kiện bảo vật, nhìn qua như là vũ khí lạnh, nhưng trên mỗi binh khí đều có nạm khắc vài viên đá quý, nhìn không ra giá trị, chỉ biết quý không thể nói.

Cao hướng hai mắt tứ phía nhìn lên, thấy bốn bề vắng lặng, nội tâm tham lam nổi lên, trực tiếp lấy ra một trường kiếm trong một cái hộp, dùng chủy thủ bản thân mang theo, nghĩ đem trên đá quý trên thân kiếm cạy xuống, chiếm làm của riêng.

Kết quả liền tính xong hắn liền bắt đầu thực hiện, nhưng trên thân kiếm đá quý cũng như cũ không chút sứt mẻ, cao có chút nhụt chí, trong lòng bực bội, trực tiếp giận chó đánh mèo đến trên thân kiếm, dùng sức một cái liền đem kiếm ném trên mặt đất.

Cao đang muốn đi tới đại điện để phản hồi thì, bên tai đột nhiên nghe được một tiếng vù vù, theo thanh âm vừa nghe, đúng là âm thanh được phát ra từ trường kiếm hắn vừa ném xuống đất, hơn nữa thân kiếm còn đang không ngừng run rẩy.

Vóc dáng cao cảm giác không đúng, hàm răng không ngừng run lên, trong l*иg ngực chấn động giống như bồn chồn, hắn thấy không thích hợp vội lui vài bước, la lên một tiếng chạy đi ra ngoài.

Ở trên đại điện râu xồm thấy cao cái lấy đôi tay che lỗ tai lại, vẻ mặt hoảng sợ vọt ra, vội tiến lên hai bước, hô: “Cây gậy, mày làm sao vậy?”

“Đầu, đầu…… Đau quá.” Cao không ngừng dùng tay đập đầu chính mình, đánh đến lỗ tai chảy máu cũng không quan tâm, giống như là muốn đem chính mình đánh chết.

Râu xồm phát hiện không thích hợp, vội dùng sức siết chặt tay của vóc dáng cao, nhưng cao giờ phút này giống như ăn thuốc tăng sức mạnh, dùng sức một cái liền tránh thoát tay của râu xồm.

“A!” Cao nổi điên dường như la lên một tiếng, đột nhiên nhắm phía mặt tường, chỉ nghe phanh một tiếng, tức khắc óc vỡ toang, chết đến mức không thể thê thảm hơn.

Bên phải bên phòng xép thấp nghe bên ngoài có động tĩnh nháo to đến như vậy, vội vàng chạy ra tới, lại thấy nằm trên mặt đất tử trạng thê thảm của cao, tức khắc trừng lớn hai mắt, nhìn về phía sắc mặt âm trầm của râu xồm, hoang mang hỏi: “Điêu ca, cây gậy, cây gậy hắn đây là?”

Râu xồm phục hồi tinh thần lại, sắc mặt càng thêm âm trầm, nhìn thấp một cái rồi nói: “Mày lập tức đi thu thập đồ vật, có thể thu nhiều thì nhiều thu ít thì ít, chúng ta phải nhanh một chút rời đi.”

“Được.” Vóc dáng thấp bị một màn trước mắt này kí©h thí©ɧ đến cân não chậm một chút, sửng sốt một giây đồng hồ, vội hỏi, “Kia còn thừa đâu.”

“Tạm thời mặc kệ.” So sánh với tiền tài, đương nhiên là mạng quan trọng hơn, không có mạng lấy gì hưởng thụ tiền tài? Vừa rồi một màn kia, râu xồm trong lòng đã vang lên hồi chuông cảnh báo, huyệt mộ này quỷ dị đến cực điểm, chỉ sợ không đi thì một chút nữa muốn đi cũng không được.

Vóc dáng thấp giờ phút này là hoang mang lo sợ, râu xồm nói như thế nào hắn liền làm theo như thế đó, động tác cứng đờ máy móc thu hồi đồ vật.

Ngắn ngủn trong chốc lát, liền chứa đầy bao lớn, nhưng thời gian càng trôi đi, râu xồm sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, hướng tới thấp hô một cái: “Đừng thu nữa, chúng ta lập tức đi.”

Nhưng mà tiếng nói hắn vừa dứt, hai người bọn họ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt không ngừng choáng váng, sau lưng lông tơ đều là dựng đứng, trên đầu mồ hôi vẫn luôn không ngừng rơi xuống.

“Cầm đồ vật muốn đi, đã hỏi qua ý kiến của chủ nhân nó chưa?” Thanh âm nữ vang lên đầy quỷ dị trong không gian yên tĩnh.