Chương 1: Vừa tỉnh lại đã đánh người

"Thu Linh…. Chúng ta sẽ đến bệnh viện, con sẽ không sao đâu, nhất định con sẽ ổn thôi."

Sau đó là một tràng tiếng khóc đứt quãng của một người phụ nữ đang luống cuống tay chân.

Lúc này, từ cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên, "Tô Mai Hương, cô khóc tang cái gì chứ, thứ hàng lỗ vốn kia cũng đã chết đâu. Trước đó ta đã nói với các ngươi rồi, cứ yêu chiều thứ hàng lỗ vốn này làm gì, hiện tại thì tốt rồi, lại gây liên lụy đến chúng ta như này."

Nghe mấy giọng nói cứ líu ríu bên tai, Tần Thu Linh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức. Không phải là cô đang thừa dịp rảnh rỗi ở nhà đọc tiểu thuyết sao? Chỉ là đọc được một lúc thì lại ngủ quên, nhưng sao bên tai lại có cả giọng của người khác? Từ sau khi cô rời khỏi cô nhi vị thì vẫn luôn sống một mình, từ lúc nào mà nhà cô lại trở nên huyên náo như vậy rồi?

Tô Mai Hương bên cạnh nghe thấy mẹ chồng nói những lời này, toàn thân đều run rẩy, "Mẹ, người đừng có nói lung tung, Thu Linh sẽ tốt lên thôi, con chỉ cần đưa nó đến bệnh viện là ổn thôi."

"Hừ, một đứa lỗ vốn như vậy thì đưa đi bệnh viện làm gì chứ, không phải là lãng phí tiền sao, vẫn nên ở nhà chuẩn bị sẵn hậu sự cho nó là được rồi."

"Mẹ....người….người đừng có mà quá đáng."

Tô Mai Hương tức giận trừng mắt nhìn mẹ chồng, cảm thấy trái tim đang lạnh lẽo vô cùng. Dù thế nào đi nữa thì Thu Linh vẫn là cháu gái ruột của bà lão, vậy mà bà lão lại mong cháu gái ruột của mình sớm chết đi.

"Nhìn cái gì mà nhìn, không nghe thấy lời mẹ nói sao, may thả người xuống. Đưa đến bệnh viện gì chứ, chỉ là một thứ hàng lỗ vốn mà thôi, sao có thể để lãng phí tiền của Tần gia được."

Tần Vệ Hồng nói xong liền trực tiếp đi đến, thừa dịp Tô Mai Hương còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp tát cho Thu Linh một cái.

"Bốp…."

Một tiếng động nặng nề vang lên, Thu Linh chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, sau đó cuối cùng cũng có thể mở to mắt.

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vệ Hồng trước mặt, không nghĩ ngợi nhiều, cũng trực tiếp vung tay lên tát lại người vừa đánh mình.

"Mày….mày dám đánh tao."

Tần Vệ Hồng không thể tin được nhìn Thu Linh, không biết con nhỏ này sao mà tự nhiên tỉnh lại, thế nhưng lại dám đánh người. Cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, cô ta giận đến không kiềm chế được mà lao đến, "Tốt, cái mặt hàng lỗ vốn này đúng là muốn lật trời rồi, dám hỗn láo mà đánh người cô như tao, xem tao hôm nay sẽ dạy dỗ mày thế nào."

"Bốp…. Bốp…. Bốp…."

Còn không đợi Tần Vệ Hồng ra tay, Thu Linh lại vung thêm mấy cái tát nữa, giọng lạnh như băng nói: "Cô mà cũng xứng để dạy dỗ tôi sao, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi ngược lại phải dạy lại cô cách làm người, chứ không phải làm chó."

Nói xong cô trực tiếp đạp một cước đá Tần Vệ Hồng ngã xuống đất, rồi hung hăng dẫm lên bà ta vài lần.

"A…. Tần Thu Linh, mày là cái đồ lỗ vốn, mày vậy mà lại dám đánh cô nhỏ, tao phải đánh mày." Ngô Hà Hoa nhìn thấy con gái bị đánh, tức giận xông tới, muốn đánh Thu Linh.

Nhìn thấy bộ dáng hung ác của Ngô Hà Hoa, Tô Mai Hương lúc này mới hồi thần lại, bà đi đến cố gắng che chở cho Thu Linh, còn tranh thủ nói, "Mẹ, Thu Linh chỉ vừa mới tỉnh lại, thân thể nó nhất định là còn rất yếu, mẹ vẫn nên tranh thủ thời gian xem xem Vệ Hồng thế nào rồi đi." Nói xong, bà lại tràn đầy kinh hỉ nhìn về phía Thu Linh.

"Thu Linh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?" Nhìn thấy con gái cuối cùng cũng tỉnh lại, bà kích động nắm lấy tay con gái, trong mắt vẫn còn chút lo sợ.

Thu Linh vốn muốn thoát ra khỏi tay của Tô Mai Hương, nhưng cảm nhận được trên mặt đang đau đến nóng rát, cô biết được mình đây không phải là đang nằm mơ, mà đây là sự thật, những người trước mặt cô lúc này đều đang sống sờ sờ. Căn cứ vào đống tiểu thuyết cô từng đọc qua, cô chỉ cảm thấy như có một chậu cẩu huyết đang đổ lên đầu mình. Khả năng cao cô thật sự giống như những cuốn tiểu thuyết bị đặt kia viết, cô đã xuyên không rồi.

Lúc này Tần Vệ Hồng lảo đảo đứng lên, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đều đang đau nhức. Cô ta ôm lấy mặt của mình, vẻ mặt tràn đầy hung ác và nham hiểm nhìn về phía Thu Linh, "Tốt, thứ đồ lỗ vốn, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

Nghe thấy thế Thu Linh cười lạnh, "Được, tôi đây sẽ chờ, nhưng…." Cô dừng lại liếc nhìn từ đầu đến chân Tần Vệ Hồng rồi nói tiếp: "Cô gọi tôi là đồ lỗ vốn, vậy cô chẳng phải cũng là đồ lỗ vốn hay sao. À đúng rồi, còn cả bà lão này cũng thế nữa." Nói xong, Thu Linh lại nhìn về phía Ngô Hà Hoa, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng.

Dựa vào những lời cô nghe thấy được khi còn hôn mê mà nói, hai người này trước sau là bà nội và cô nhỏ của cô. Đây chính là loại thân thích cực phẩm trong truyền thuyết, mà về sau cô không muốn phải tiếp tục qua lại với hạng người này nữa.

"Mày…. Mày, con nha đầu chết tiệt…. Đồ coi trời bằng vung kia."

Ngô Hà Hoa bị tức giận đến không nhẹ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Vốn bà ta còn muốn tiếp tục chửi là đồ lỗ vốn, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra. Bị nha đầu chết tiệt Thu Linh kia nói như thế, nếu bà ta còn tiếp tục chửi là đồ lỗ vốn, thì giống như là đang chửi cả bản thân mình vậy.

Trong lúc đang hỗn loạn này, có tiếng bức chân vang lên ở ngoài cửa, sau đó truyền đến âm thanh lo lắng của một người đàn ông.

"Thu Linh…. Thu Linh…."

Nghe được giọng nói này, Tô Mai Hương mừng rỡ kêu lên: "Trung Bình, cuối cùng anh cũng về rồi."

Tần Trung Bình vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy con gái vẫn ổn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ đến lời mà dì Vương nói, ông vẫn có chút lo lắng, nhanh đi đến muốn hỏi về chuyện con gái rơi xuống nước một chút, nhưng thấy mặt con gái sưng đỏ lên một mảng, ông nhíu mày hỏi: "Thu Linh, mặt của con bị làm sao vậy, không phải là dì Vương nói con bị rơi xuống nước ư, sao lại giống như con bị người khác đánh vậy."

"Trung Bình, con đến đúng lúc lắm, con lại mà nhìn xem cô con gái tốt của con kìa. Nó vậy mà lại dám ra tay đánh cô nhỏ, nếu hôm nay con không cho ta một lời giải thích, thì ta cũng không thèm nhận người con trai này nữa." Ngô Hà Hoa nhìn thấy con trai cả đã trở về, trực tiếp đi cáo trạng trước, lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm muốn một cái công đạo.

Tần Vệ Hồng cũng ở một bên gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, đại ca, anh nhất định phải dạy dỗ lại Thu Linh cho tốt, nếu không thì em cũng không thèm nhận người anh này nữa."

Tần Trung Bình lúc này mới nhìn về phía mẹ và em gái của mình, thấy hai bên má của em gái đều đã sưng đỏ, ông không khỏi nhíu mày, nhưng trên mặt lại tràn đầy sự nghi ngờ, "Không thể nào, Thu Linh của chúng ta vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện, không có khả năng động thủ đánh người, mọi người nhất định là nhìn nhầm rồi."

"Đại ca, anh nhìn mặt em này, đây đều là do Thu Linh đánh…. Chính là nha đầu chết tiệt kia đã đánh em, nó còn đạp em ngã, giẫm em mấy cái, toàn thân em hiện tại đều đau, nhất định là bị nó giẫm đến bị thương rồi." Đối mặt với anh trai mình, Tần Vệ Hồng theo bản năng có chút sợ hãi, cho nên nên cũng không dám mắng Thu Linh là đồ lỗ vốn trước mặt Tần Trung Bình, cô ta cũng chỉ dám nói vậy ở sau lưng.

Nhìn thấy phản ứng của Tần Vệ Hồng, Tần Trung Bình biết em gái không có nói dối. Vậy nên ông kinh ngạc nhìn về phía con gái, trước kia Thu Linh vẫn luôn sợ hãi bà nội và cô nhỏ, bây giờ sao lại dám động thủ đánh người rồi.

Thấy sự kinh ngạc trong mắt Tần Trung Bình, Thu Linh căng thẳng trong lòng. Sợ người cha này sẽ hoài nghi bản thân mình, nên cô lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, vẻ mặt tràn đầy thương tâm nói: "Cha, thật vất vả con mới tỉnh lại, vậy mà con vừa mới mở mắt cô nhỏ đã đánh con, con lúc ấy không nghĩ được nhiều, mới động thủ theo bản năng thôi."