Chương 46

Bên ngoài cổng trường, Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài đang đứng bên cạnh xe.

Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài đều lái xe đến trường, cộng thêm xe của Lưu Vĩnh nữa thì tổng cộng có ba chiếc xe đậu ngay ngắn bên đường.

Hà Thúy Chi nhận được tin nhắn của Hà Lộ Từ nói là sẽ xin nghỉ giúp Hà Nguyệt Tâm, vì vậy nên hai anh em quyết định đi ra cổng trường để đợi Hà Lộ Từ cõng Hà Nguyệt Tâm ra luôn.

Ba chiếc siêu xe đậu kế bên nhau, bên cạnh xe còn có hai người đàn ông vóc dáng thon dài đứng đó nữa. Khí chất của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài rất xuất chúng, tổ hợp xe và người này hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

Hà Tinh Hoài cảm nhận được ánh mắt của người qua đường vội kéo thấp nón xuống, trong lòng có chút bực bội, nhịn không được lầm bầm: "Thằng nhóc sao lề mề vậy chứ."

Hà Tinh Hoài lạnh nhạt nhìn em trai mình một cái, Hà Tinh Hoài đã rút ra được bài học từ những lần giáo huấn trước, lại bọc mình kỹ hơn nữa, nhưng càng bọc kỹ thì lại càng làm người khác thấy có chút quái dị.

Anh dời tầm mắt ra chỗ khác, nhìn cổng trường cách mình không xa, giọng nói không có chút nhấp nhô nào cả: "Em về nhà trước đi. Mình anh đón Tâm Tâm về nhà là đủ rồi."

Hà Tinh Hoài ngẩng đầu lên, mắt thông qua kính râm trừng mắt nhìn Hà Thúy Chi nói: "Không."

Hà Thúy Chi nhướng mày nhìn lại.

Hà Tinh Hoài đã nhìn thấu hết chiêu trò của anh cả rồi: "Đợi em đi rồi, Tâm Tâm thấy anh chưa đi vẫn còn ở đây đợi anh thì chắc chắn sẽ cảm động vô cùng đúng không. Anh tưởng rằng em sẽ mắc mưu của anh sao?"

Hà Thúy Chi nhìn em trai mình 2 giây, bình tĩnh nói: "Em vừa hủy hợp đồng với công ty, khẳng định là sẽ có một đống truyền thông muốn phỏng vấn em, muốn biết nội tình bên trong, em mà ở đây tiếp thì coi chừng lát nữa bọn họ sẽ kéo tới ngay đây."

Hồi nãy ở trong trường thân phận của Hà Tinh Hoài đã dẫn đến rúng động rồi, nói không chừng là qua một lúc nữa thì paparazzi sẽ bị hấp dẫn đến đây ngay thôi.

Hà Tinh Hoài có chút lấy làm lạ nói: "Anh đang lo cho em, sợ em bị phóng viên vây chặn à?"

Người anh cả Hà Thúy Chi này chưa bao giờ ra dáng một người anh cả trước mặt anh hết, không có chút tình người còn không nói còn giống như một robot lạnh như băng chỉ biết làm việc nữa, làm sao có khả năng sẽ lo lắng anh sẽ ra sao chứ?

Hà Thúy Chi lạnh lùng nhìn nó một cái: "Không, ý của anh là đợi lát nữa Tâm Tâm sẽ đi từ đây ra, chân em ấy vốn đang bị thương rồi, đừng có vạ lây vào em ấy."

Hà Tinh Hoài nhỏ giọng hừ lạnh một tiếng, anh biết chắc là Hà Thúy Chi không có tốt bụng tới vậy mà.

Hai người còn chưa nói xong thì liền thấy đầu đường đã xuất hiện mấy người đàn ông vác máy quay rồi, Hà Tinh Hoài thấy vậy liền chôn mặt vào áo, chửi bậy một tiếng.

Nhưng đã muộn rồi, mấy người đàn ông đã xác định người đàn ông ăn mặc kỳ quặc này rồi trực tiếp chạy thẳng về hướng này.

Bọn họ nhận được tin Hà Tinh Hoài xuất hiện tại Thập Nhất Trung, cho nên mới vội chạy qua đây. Gần đây Hà Tinh Hoài đang hủy hợp đồng với công ty quản lý, Hà Tinh Hoài đang yên đang lành với công ty, hợp đồng vẫn còn kỳ hạn mấy năm nữa, nhưng lại đột nhiên muốn hủy như vậy thì rõ ràng là kỳ quặc mà. Nói không chừng là Hà Tinh Hoài đang có mâu thuẫn gì đó với công ty thì sao, không ít bên truyền thông đang muốn đào được tin tức đầu tay đây này.

Hà Tinh Hoài bọc kín như vậy càng giống lạy ông tôi ở bụi này hơn nữa.

"Em đi trước đây! Nói với Tâm Tâm là tối nay đợi em về nhà ăn cơm nha!"

Trái ngược với Hà Tinh Hoài, Hà Thúy Chi bình tĩnh đến không được, anh yên lặng nhìn Hà Tinh Hoài tay chân lóng ngóng lên xe, rồi lại tay chân lóng ngóng đạp chân ga phóng xe đi trước khi mấy phóng viên kia kéo đến.

Nhưng đội paparazzi cũng đâu phải là ăn chay đâu, một lát sau, một chiếc xe du lịch nhỏ liền dừng lại trước mặt mấy người đàn ông đóm cả đám liền đổ xô lên xe, rồi dí theo xe của Hà Tinh Hoài ngay.

Sau khi Hà Tinh Hoài đi rồi thì bên cạnh xe yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hà Thúy Chi đứng thẳng người bên đường, nhìn về hướng chiếc xe du lịch nhỏ kia, qua một lát sau, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại.

Anh cất bước đến trước xe Lưu Vĩnh, gõ nhẹ cửa xe.

Lưu Vĩnh kéo cửa xe xuống, cung kính nói: "Hà Tổng."

Hà Thúy Chi dùng cằm chỉ về hướng chiếc xe du lịch nhỏ, lời ngắn ý nhiều: "Chú đi theo đi."

Ông đã đi theo Hà Thúy Chi mấy năm rồi, không cần Hà Thúy Chi giải thích gì nhiều, ông đã có thể dễ dàng hiểu rõ ý của Hà Thúy Chi.

Lưu Vĩnh đã thấy hết một màn hồi nãy rồi, hối nãy ông cũng cảm thấy Hà Tinh Hoài lái xe quá nhanh rồi, đằng sau lại có một chiếc xe du lịch nhỏ chạy theo sau nữa, việc rượt đuổi này rất dễ gây ra tai nạn xe cộ.

Hà Thúy Chi kêu ông nghĩ cách khiến cho chiếc xe du lịch nhỏ đó theo mất dấu vết, đừng dí theo sau xe Hà Tinh Hoài nữa.

Thân thủ của Lưu Vĩnh bất phàm không nói, mà còn có thể làm vệ sĩ nữa, lúc phỏng vấn làm tài vế thì cũng đã kiểm tra năng lực lái xe rồi, muốn chiếc xe đó không cách nào theo sau xe Hà Tinh Hoài nữa hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Ông cung kính nhận lời, dẫm chân ga đuổi theo sau.

Hà Thúy Chi thấy xe của Lưu Vĩnh biến mất ở cuối đường rồi mới thu hồi tầm mắt.

Hà Lộ Từ cõng Hà Nguyệt Tâm chậm rãi bước ra từ cổng trường, Lý Nham thấy vậy thì nhanh chóng bước xuống xe, vội lên trước cầm lấy túi nilon đựng thuốc bôi ngoài da trong tay Hà Lộ Từ.

Hà Thúy Chi cúi người xuống xem xét vết thương của Hà Nguyệt Tâm, vết thương đã được bôi thuốc rồi, nhìn không ra vết bầm tím ban đầu nữa, và cũng không có sưng lên, chắc là không nghiêm trọng lắm, thấy vậy anh liền yên lòng rồi.

Hà Lộ Từ bỏ Hà Nguyệt Tâm xuống, Hà Nguyệt Tâm đứng có chút không vững, cô níu cánh tay Hà Lộ Từ đứng cho vững và hỏi: "Anh ca, anh hai đâu rồi?"

"Em ấy có việc, về trước rồi." Hà Thúy Chi dừng lại chút rồi lại nói, "Lúc đi em ấy có nói là kêu em đợi nó về cùng ăn cơm tối."

Hà Nguyệt Tâm đứng bằng một chân, tâm tình không bị ảnh hưởng bởi việc chân bị thương, cô cười híp mắt nói: "Được ạ."

Lý Nham cung kính mở cửa xe ra, làm động tác mời Hà Nguyệt Tâm lên xe.

Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Lưu Vĩnh đâu rồi?"

Trước đây cô đều ngồi xe Lưu Vĩnh chở về cả, cho dù là mấy anh trai đến đón cô cũng vậy. Lưu Vĩnh thường đều sẽ đậu xe gần trường để tùy thời nghe Hà Nguyệt Tâm căn dặn, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả?

Hà Thúy Chi nói: "Chú ấy có chuyện phải làm."

Anh cả kêu Lưu Vĩnh đi làm việc gì rồi à?

Hà Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc, Hà Thúy Chi lại nói tiếp: "Bác sĩ có nói khi nào sẽ khỏi không?"

Hà Lộ Từ nói: "Nếu khôi phục tốt thì mấy ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng."

Hà Thúy Chi nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, bị thương thì cần nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể khỏi nhanh được, nhưng Hà Nguyệt Tâm còn phải đến trường nữa.

"Anh đi xin nghỉ thêm mấy ngày với Cô Mã, em ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, khỏi rồi thì mới đến trường tiếp."

Hà Nguyệt Tâm nghe xong liền có chút sốt ruột, cuộc thi tháng sắp tới rồi, mọi người đều đang ráo riết ôn bài, cô ngược đi xin nghỉ sao được chứ, cô vội nói: "Không cần đâu anh, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc mấy ngày là có thể xuống đất được rồi, hơn nữa bây giờ em cũng không đau chút nào cả."

Chỉ là trật nhẹ thôi cũng không động tới xương cốt, cũng không có sưng lên, bác sĩ cũng đã nói rồi, mấy ngày là khỏi thôi mà, tại sao đến chỗ anh cả lại như mắc bệnh nan y vậy.

"Thật ư?" Hà Thúy Chi vẫn có chút lo lắng nhìn cô.

Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc nói: "Thật đó, không đau đâu. Người ta nói là tổn thương đến xương cốt thì phải nghỉ 100 ngày, nhưng cái này của em thật sự là không nghiêm trọng đâu, mấy ngày là khỏi rồi."

"Vẫn là xin nghỉ đi, Tâm Tâm, ngoan." Giọng nói Hà Thúy Chi nhu hòa, nhưng trong giọng nói lại mang ý không được từ chối.

Hà Lộ Từ thấy vậy cũng mở miệng nói: "Đúng đó. Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ khỏi nhanh hơn."

Hai anh trai đều không cho phép hơn nữa thần thái đều lạnh băng như vậy nữa, Hà Nguyệt Tâm chỉ có thể thở dài một hơi, gật nhẹ đầu.

Cô đang tính chắc phải nhờ Phương Viên cho cô mượn bài vở mấy ngày tới để chép rồi, mấy ngày này cô đều không thể nào đến trường được rồi.

***

Trong phòng nghỉ người đến người đi, Hà Diễn Lạc ngồi trên sofa trong góc khuất, cả gương mặt anh đều bị đồng phục đội che kín mít, tai nhét đồ bịt tai, tạp âm bên ngoài đều không lọt được vào tai anh.

Anh híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh, cơn buồn ngủ ập đến.

Sau khi xuống máy bay liền trực tiếp vào ở trong khách sạn, bởi vì lệch múi giờ nên cả đêm anh đều không có chợp mắt. Thẳng đến hôm nay anh mới điều chỉnh múi giờ lại được.

Cuộc thi sẽ diễn ra liên tục trong vòng ba ngày, chung kết tối nay mới bắt đầu, nhưng đã đồng ý với yêu cầu của ban tổ chức rồi cho nên tất cả chiến đội tham gia thi đấu đều phải lên khán đài phỏng vấn, cho nên từ trưa bọn họ đã có mặt ở đây rồi, bây giờ chỉ có thể ngồi ngây ngốc trong phòng nghỉ không được đi đâu cả.

Mới ngồi một hồi thôi mà cơn buồn ngủ của anh đã ập đến rồi nên mới tìm đại một góc nhỏ nào đó tính ngủ một hồi.

Điện thoại trong túi rung lên một cái, anh mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra, lại tháo đồ bịt tai bên tai phải ra, nhìn tên hiện thị cuộc gọi trên màn hình, nhấn nút nghe máy, ngữ khí còn mang chút ngái ngủ: "Alo?"

Giọng nói của Bàng Dực ở đầu dây bên kia có rất nhiều tạp âm, nghe thấy giọng nói của Hà Diễn Lạc, ông dừng lại một chút: "Cậu đang ngủ sao?"

Hà Diễn Lạc dụi dụi mắt: "Chợp mắt một lúc. Chú yên tâm đi sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái lúc thi đâu."

Bàng Dực nghe vậy thì thở phào một hơi: "Vậy là được."

Ông biết Hà Diễn Lạc khẳng định muốn hỏi gì, không đợi Hà Diễn Lạc hỏi thì ông đã nói luôn: "Tôi đã ngồi đợi trước cửa Thập Nhất Trung mấy ngày rồi, tôi cũng lấy làm lạ đấy, bộ tôi giống người xấu lắm sao? Cái ông bảo vệ trước cổng trường sống chết không cho tôi vào trong. Hôm nay lại đi nữa, ngồi nửa ngày mới đợi được một bạn học hình như là bạn học của em gái cậu, cậu đoán xem sao nào? Bạn học em ấy nói em gái cậu xin nghỉ rồi."

Hà Diễn Lạc muốn ông dẫn Hà Nguyệt Tâm qua đó, cho nên hôm thứ hai sau khi về nước ông liền đến Thập Nhất Trung ngay, kết quả là bảo vệ thấy ông lạ mặt, không cho ông vào trường, có nói cỡ nào cũng không thả ông vào. Ông chỉ có thể đến đợi ngoài cổng trường lúc tan học thôi, ông gặp người nào cũng kéo lại hỏi, hai ngày trước đều không thu hoạch được gì cả, hôm nay mới tìm được một người bạn học của Hà Nguyệt Tâm.

Hà Diễn Lạc mở lớn đôi mắt nửa híp ra, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất không còn tung tích gì nữa, anh đột nhiên ngồi thẳng người dậy khiến người kế bên hết cả hồn, anh đè thấp giọng nói xuống: "Xin nghỉ ư?"

"Nghe nói hình như là chân bị thương rồi."

"......"

Thần sắc không màng thế sự của Hà Diễn Lạc biến mất hơn phân nửa, anh vò vò đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bực dọc.

Chân Hà Nguyệt Tâm bị thương rồi ư?

Bị thương hồi nào, lại vì cái gì mà bị thương?

Giọng nói của Bàng Dực lộ ra chút không biết làm sao: "Tôi cũng không biết nữa. Tôi vừa muốn hỏi thêm thì học sinh đó đã chạy mất rồi."

Hà Diễn Lạc lúc này mới ý thức được, anh đã hỏi ra khỏi miệng ý nghĩ trong lòng rồi.

"Chắc là tưởng rằng tôi là người xấu gì đó, nhưng tôi như vậy giống người xấu sao? Không phải chỉ là hớt cái đầu đinh thôi sao, đầu đinh không đẹp trai sao?"

Không thèm để ý đến mấy câu lầu bầu của Bàng Dực.

Anh ngồi trên sofa, mặt mày không còn không màng thế sự nữa mà toàn thân đều đang tản khí lạnh.

Âm lượng trong phòng nghỉ đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, không ít người chú ý đến biểu cảm của Hà Diễn Lạc, vừa nhìn là biết tâm tình không tốt tùy thời đều có thể nổi giận ngay.

Tất cả mọi người đều câm như hến, đặt đồ xuống đều nhẹ tay đến không được, đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, sợ rằng tiếng bước chân quá lớn tiếng sẽ chọc đến đội trưởng.

Hà Diễn Lạc hoàn toàn không chú ý đến xung quanh, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Kêu Bàng Dực đi tìm Hà Nguyệt Tâm, ai biết được không tìm được đã thôi còn biết được tin em gái bây giờ đang bị thương nữa.

Cuộc sống của Hà Nguyệt Tâm trong nhà họ Hà đã dầu sôi lửa bỏng đến vậy rồi ư, giờ đây thế nhưng còn bị thương nữa?

Điều này càng khiến cho ý niệm muốn đưa Hà Nguyệt Tâm thoát khỏi nhà họ Hà của anh càng kiên quyết hơn.

Hà Diễn Lạc trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói: "Bạn học của em ấy có nói khi nào em ấy sẽ đến trường lại không?"

"Không có nói, tôi nghĩ chắc là chân khỏi rồi thì sẽ đến trường thôi."

Hà Diễn Lạc lạnh nhạt hạ quyết tâm: "Tôi ra ngoài tìm em ấy."

"Tìm ai?" Bàng Dực ngây người, "Cậu muốn đi tìm em cậu sao?!"

Ông gấp đến không được, ngữ khí đều kích động vô cùng: "Bây giờ cậu không phải đang ở hiện trường cuộc thi rồi sao? Đợi lát nữa là chung kết rồi! Cậu đừng có mà làm bậy đấy, cậu là đội trưởng, nếu như Lão Viên mà biết thì thằng chả sẽ báo Tổng bộ đó, lúc đó là cậu chết chắc cho mà xem."

Hà Diễn Lạc đứng dậy, tháo luôn cái bịt tai còn lại ra, nhét vào trong túi.

Anh cười nhẹ một tiếng: "Tôi sợ ông ta sao?"

Cuộc thi quan trọng hay là em gái anh quan trọng?

Trong cuộc đời chức nghiệp của anh thì đã trãi qua hơn mấy trăm trận thi đấu rồi, nếu là kiếp trước thì anh sẽ không chút do dự mà lựa chọn thi đấu, và anh cũng đã từng lựa chọn như vậy rồi.

Nhưng sau khi có được viên thuốc hối hận tên trùng sinh này thì anh thay đổi quyết định rồi.

Cuộc thi thì có đến hàng vạn hàng tỉ lần, nhưng em gái anh thì chỉ có một mà thôi.

***

"Nhà bà lớn thiệt đó!" Phương Viên nhịn không được thán phục, lại cảm thấy mình như hai lúa lên thành phố vậy liền ngậm miệng lại ngay.

Người giúp việc ân cần mời Phương Viên và Triệu Nghệ lên lầu.

Dưới yêu cầu của Hà Thúy Chi, Hà Nguyệt Tâm đã đổi phòng khác rồi. Căn phòng hiện tại không phải là căn phòng trước đây của Hà Nguyệt Dao, nhưng lại to hơn rất nhiều.

Cả căn phòng đều được trang trí, bố trí lại hoàn toàn, bên giường trải một tấm thảm lông mềm mịn, rèm của màu lam, đèn treo lung linh, cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở khiêm tốn nhưng tinh tế.

Thấy hai người bước vào phòng Hà Nguyệt Tâm liền vội vàng bật dậy khỏi giường, chân cô đã có thể đi lại được rồi. Cô có kiến nghị là muốn quay về trường sớm hơn nhưng mấy anh trai lo cho cô nên vẫn kiên quyết bắt cô phải nghỉ ngơi ở nhà thêm mấy ngày.

Hôm nay vừa tan học, Phương Viên và Triệu Nghệ liền hẹn trước là cùng nhau đến thăm cô, còn mang cho cô bài vở mấy ngày hôm nay và bài tập mà giáo viên giao về nhà làm cho cô.

Triệu Nghệ tiến lên trước đỡ cánh tay Hà Nguyệt Tâm sợ cô sẽ đứng không vững mà ngã: "Chân cậu khỏi rồi à?"

Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Cũng khỏi gần hết rồi, nói chung là đi lại không thành vấn đề rồi."

Hà Nguyệt Tâm đã ủ mình giải đề trong nhà mấy ngày rồi, thấy hai người đến thăm cô thì liền lập tức kiếm chủ đề nói chuyện ngay.

Ba nữ sinh ở chung một chỗ, chí cha chí chóe nói không ngừng.

Phương Viên nhớ đến chuyện gì đó, nghĩ lại vẫn thấy có chút rùng mình: "Hôm nay ở trước cổng trường tôi có gặp một người rất kỳ lạ, cứ kéo tôi hỏi thăm về bà suốt. Nguyệt Tâm, bà ra cửa nhớ cẩn thận đấy, có thể là có kẻ xấu nhìn trúng bà rồi đấy."

Triệu Nghệ: "Ai dám nhìn trúng Hà Nguyệt Tâm rồi? Cũng lớn gan thật đấy?"

Tìm chết à? Không biết những trường học gần đó đều là địa bàn của cô sao?

Hà Nguyệt Tâm nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy chắc không có ai kỳ lạ vậy đâu nhỉ.

Cô có chút chần chừ nói: "Có thể là phóng viên thì sao?"

Hôm đó Hà Tinh Hoài bị phóng viên dí theo, sau khi về đến nhà thì không ngừng căn dặn Lưu Vĩnh là nhất định phải bảo vệ Hà Nguyệt Tâm thật tốt, nói không chừng đám phóng viên đó mà phát rồ lên ngồi hóng trước cổng trường thì sẽ không bỏ qua cho em gái anh đâu.

Chẳng lẽ phóng viên thật sự không bỏ qua cho cô sao?

Nhưng có Lưu Vĩnh ở bên nên cô cũng không mấy lo lắng lắm.

Triệu Nghệ đánh giá căn phòng của Hà Nguyệt Tâm, tràn đầy phong cách thiếu nữ, hoàn toàn khác biệt với phong cách của cô.

Cô tùy ý mở miệng: "Ván trượt là không chơi được rồi đấy, làm ổ trong nhà nhiều ngày như vậy không ủ ra bệnh gì đó chứ?"

"Tối nay có thời gian không, tao dẫn tụi bây đi coi thi đấu?"

Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên ngây người: "Thi đấu gì vậy?"

Triệu Nghệ khoanh tay trước ngực, nhìn hai người đều trố mắt nhìn cô, thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô nói tiếp: "Thi đấu PUBG, tối nay là chung kết rồi. Khó khăn lắm tao mới giành được vé vào cửa, bọn kia nói là có việc, nên hai bây đi chung với tao không?"

Phương Viên có chút chần chừ: "Nhưng mà tôi cũng không quen với game này lắm."

Triệu Nghệ nghĩ đến gì đó, nhếch miệng cười nói: "Mày không đi thật ư? Fin Thần cũng sẽ đến đó."

Mắt Phương Viên sáng rực lên: "Fin Thần!"

Hôm đó sau khi chơi game xong, Tôn Càn đắc ý phổ cập sự tích của Fin Thần cho cô nghe, cô ít khi chơi PUBG, nhưng những thao tác cơ bản thì vẫn biết, Tôn Càn cho cô xem mấy video stream game của Fin Thần, sau khi xem xong thì cô không còn lời nào để nói nữa, bội phục sát đất luôn.

Fin cũng quá lợi hại rồi đi!

Kỹ thuật bắt súng đo quá vững luôn! Hơn nữa bắt tỉa căn bản là bách phát bách trúng!

Không giống cô, bắn súng tay rung như gì vậy, 10 phát thì hết 9 phát không trúng hồng tâm không nói, còn lần nào cũng vừa vào game là bị đối phương bắt chết ngắt ngay.

Nếu như có cơ hội có thể xem Fin thi đấu thì cô cầu còn không được nữa kìa!

Phương Viên lập tức đứng bật dậy, có chút kích động nói: "Tôi đi đi đi!"

Chỉ còn lại Hà Nguyệt Tâm thôi, Triệu Nghệ và Phương Viên quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đều tràn đầy mong đợi.

"Thi đấu eSports ư? Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói.

Nhắc đến thi đấu eSports là cô lại nhớ đến anh ba, kiếp này không biết anh ba đang ở đâu nhỉ.

Phương Viên lắc lắc cánh tay Hà Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm, đi chung đi mà."

Hà Nguyệt Tâm nghĩ trong giây lát liền gật đầu đồng ý.

Kiếp trước cô chưa từng xem thi đấu eSports bao giờ cả, kiếp này có cơ hội rồi, cô muốn đến xem thử, muốn xem trường đấu của anh ba.

Bây giờ trời đã tối rồi.

Chỗ thi đấu cách trung tâm thành phố không xa, ba người xuống xe trước cửa chỗ thi đấu liền lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.

Hiện trường chật kín người, không ít người tay còn cầm bảng đèn trong tay nữa.

Phương Viên không khỏi nói: "Không biết còn tưởng là mở nhạc hội nữa đó, nhiều người như vậy cũng quá khoa trương rồi đi."

"Mày tưởng như thế nào, tất cả đều là đến xem Fin hết đấy."

Hà Nguyệt Tâm nhìn kỹ thì thấy trên bảng đèn tên gì cũng có, đều là tên tuyển thủ game chuyên nghiệp mà cô chưa từng nghe qua, nhưng phần lớn mọi người đều cầm bảng đèn có tên Fin cả.

Trước cổng soát vé xếp thành hàng dài, xung quanh còn bày không ít hàng bán rong nữa, hàng nào cũng vây kín người cả.

Phương Viên thấy có chỗ trống liền chen vào nhìn thử, thấy hàng này bán đều là bảng đèn và banner tiếp ứng cả.

Ở đây ồn đến không được, Triệu Nghệ lớn tiếng nói: "Hay là tụi mình cũng mua một cái đi?"

Hà Nguyệt Tâm nhìn hàng bán đông không khẽ hở trước mặt, vừa tính nói khỏi đi, lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Phương Viên đã hưng phấn chen vào trong rồi.

Một lát sau Phương Viên liền cầm 3 cái bảng đèn chen ra, đưa cho mỗi người một cái, trên mỗi tấm bảng đều có một chữ cái, hợp ba chữ cái lại vừa đúng ra chữ FIN.

Triệu Nghệ vỗ mạnh vào vai Phương Viên một cái: "Tuy rằng tao thấy làm vậy hơi ngốc, nhưng thân thủ mày nhanh thật đấy, như vậy mà cũng chen vào được."

Phương Viên thân làm fan mới lọt hố eSports, lúc này hưng phấn đến không được.

Hà Diễn Lạc mặt đeo khẩu trang nhìn cảnh tượng người chen người thông qua cửa kính, quay đầu lại nhướng mày nhìn Bàng Dực đang níu chặt áo trước ngực nói: "Cởi hay không?"

Lòng muốn chết Bàng Dực cũng có luôn rồi, ông biết Hà Diễn Lạc muốn rời khỏi đây nên mới vội vàng chạy về, ai biết được chưa nói được hai câu thì Hà Diễn Lạc liền bắt ông cởi đồ rồi.

Không vì gì khác, chỉ vì mặt của Hà Diễn Lạc quá rêu rao rồi, đặc biệt trên người còn mặc đồng phục của đội SK nữa, nếu như cứ vậy mà đi ra ngoài thì chẳng phải là nói thẳng vào mặt người khác là tối nay Fin đi ra khỏi chỗ thi đấu không tính tham gia thi đấu nữa hay sao?

Ngoài đó phần lớn đều là fan vì Fin mà đến cả.

Trong lòng Bàng Dực không tán đồng, nhưng trước mặt Hà Diễn Lạc ông có chút sợ: "Như vậy......không được tốt lắm đâu."

Ông tiếp tục khuyên nhủ: "Thi đấu xong rồi đi cũng được mà, em gái cậu không phải bị thương ở chân sao, nói không chừng bây giờ đã khỏi rồi, nhất định phải đi ngay bây giờ sao?"

"Hơn nữa bây giờ còn 1 tiếng nữa là thi rồi, nếu như cậu về không kịp thì phải làm sao đây?"

Hà Diễn Lạc không quan tâm, giọng điệu cũng thờ ơ vô cùng: "Nếu không về kịp thì cho bọn nó tự lên đi, ngay cả DP cũng đánh không thắng nổi thì cuộc thi Âu Châu cuối năm bọn nó cũng không cần đi nữa là vừa."

"......"

Phân lượng của cuộc thi này đích thực là không lớn, trên mạng bỏ phiếu đoán xem ai là quán quân thì SK càng giành được hạng nhất với số phiếu áp đảo nữa. Thắng lợi tối nay của SK là điều hiển nhiên trong lòng mọi người, không có nguyên do gì khác cả, vì những đội tham gia thi còn lại hoàn toàn không đủ trình.

Nếu như SK thiếu Hà Diễn Lạc thế nhưng ngay cả DP cũng đánh không thắng nổi thì đích thực là không cần thi đấu ở Châu Âu nữa......

Bàng Dực im lặng trong giây lát, trong lòng mặc niệm cho những đội viên còn lại trong đội.

Nhưng việc mà Hà Diễn Lạc đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi được cả.

Mắt thấy khuyên không được rồi, ông thở dài một hỏi, thỏa hiệp: "Được thôi, được rồi, tôi cởi."

Ông nhận mệnh bắt đầu cởϊ áσ vest ra.

Hà Diễn Lạc thấy ông thức thời thì nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn về phía cửa soát vé. Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi đến xem thi đấu, nhìn giống học sinh cấp ba, bây giờ chắc Hà Nguyệt Tâm cũng lớn như bọn họ vậy.

Chân bị thương luôn rồi sao?

Rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu đây?

Vừa nghĩ đến đây thì lông mày anh lại bất giác mà nhíu chặt lại với nhau.

Cô gái cầm bảng đèn đứng xếp hàng chờ vào trong, bảng đèn ôm trong lòng còn là tên anh nữa.

Cô gái ôm bảng đèn chữ "I" mặc một bộ váy liền màu xanh lam, lúc di chuyển còn để lộ xương quai xanh tinh tế và đường nét vai cổ ưu mỹ nữa, váy thắt chặt giữa eo, làn váy suông dài từ phần eo xuống, tóc cô gái xõa sau lưng, cô gái xoay đầu nói chuyện với cô gái phía sau mình, lọn tóc một bên thuận theo động tác của cô mà rơi xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đường nét tinh tế. Da cô gái trắng như sữa, bị đèn trên đầu chiếu xuống, cả người cô gái như đang phát sáng vậy.

Tầm mắt Hà Diễn Lạc khựng lại.

Bàng Dực đã cởϊ áσ vest ngoài ra rồi vứt vào tay Hà Diễn Lạc, nhưng Hà Diễn Lạc không có nhận, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm về phía xa.

Bàng Dực không hiểu gì cả nhìn động tác như bị bấm ngừng của anh: "Sao vậy?"

Hà Diễn Lạc đột nhiên cười lên một tiếng.

"Không cần nữa rồi."