Chương 44

Phương Viên hiếu kỳ hỏi: "Đại thần eSports gì vậy?"

Tôn Càn nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, khiến cho Hà Nguyệt Tâm có chút không hiểu gì cả: "Sao vậy?"

Anh ấy nhìn cô làm gì vậy?

Tôn Càn cảm thấy khó hiểu trong phút chốc, ủa Hà Nguyệt Tâm không biết Fin là ai ư?

Hà Diễn Lạc không phải anh trai của em ấy sao?

"Fin đó. Đội trưởng Chiến đội SK, người đã dẫn dắt Chiến đội SK đạt được Quán quân toàn quốc game PUPG 3 năm liền, năm ngoái còn đến Châu Âu để thi đấu, còn giành được hạng 2 nữa, cũng khá đáng tiếc, nếu như không phải do đồng đội phạm lỗi thì đã giành được hạng nhất chắc rồi."

Tôn Càn nói đến đây thì chắt lưỡi lắc đầu. Bình thường cậu cũng thường chơi game nên cũng có quan tâm đến giới eSports.

Thời Cấp 2 cậu có chơi game chung với Hà Lộ Từ, sau đó mới vô tình biết được anh trai của Hà Lộ Từ thế nhưng lại là Fin. Lúc đó cậu đã kích động rất là lâu luôn, Fin là ai chứ! Tay súng bắn tỉa số một của game PUPG trong nước đấy. Kỹ thuật bắn tỉa cực kỳ ổn định, Fin mà xưng mình đứng thứ hai thì chả ai dám xưng mình đứng nhất cả!

Cậu còn nhờ Hà Lộ Từ xin vé VIP vào xem cuộc thi của Hà Diễn Lạc nữa, nhưng ai biết được Hà Lộ Từ lại nói nó với Hà Diễn Lạc tuy là anh em, nhưng thực ra một năm cũng chả nhìn mặt nhau được một lần nữa, hoàn toàn không có sống chung với nhau, hai người cũng không thân tí nào cả, càng đừng nói tới việc tìm anh ấy lấy vé vào cửa nữa.

Lúc đó cậu mới không nhờ nữa, còn cảm thán rất lâu. Quả thật là tư duy của người chơi eSports đều khiến người thường khó hiểu mà, chơi game thôi mà lại có thể một năm trời không thèm về nhà luôn.

Hà Nguyệt Tâm đích thực không biết Fin là ai cả.

Cũng bởi vì kiếp trước sau khi gia đình phá sản rồi, cô mới hiểu được anh ba Hà Diễn Lạc của cô thế nhưng lại là game thủ giới eSports, nhưng cô lại không biết anh ấy chính là Fin.

Lúc đó Hà Diễn Lạc vì trả nợ mà liều mạng nhận quảng cáo và đại diện, live stream không biết ngày đêm. Việc live stream trong thời gian dài tiêu hao rất nhiều thể lực, cuối cùng dẫn đến việc anh phát huy thất thường trong cuộc thi. Người quản lý Chiến đội thừa cơ hất nước bẩn lên người anh, nói là Hà Diễn Lạc vì trả nợ, không những tự bóc lột mình mà còn bóc lột những thành viên trong đội nữa, nói anh lợi dụng thân phận đội trưởng của mình mà mưu cầu quyền lợi cá nhân. Việc này dấy lên cơn sóng lớn trên mạng, Đại thần eSports quên mất mơ ước ban đầu của mình, vì kiếm tiền mà không còn yêu quý lông cánh đã thôi, còn gây ánh hưởng đến thành tích của cả Chiến đội nữa. Sau sự việc này, Hà Diễn Lạc hoàn toàn rớt khỏi thần đàn.

Tổng bộ vì áp lực của dư luận nên đã giải trừ quan hệ hợp đồng với Hà Diễn Lạc, đuổi anh ra khỏi Chiến đội.

Xe và Bất động sản của Hà Diễn Lạc từ sớm đã đem đi trả nợ rồi nên trước đó vẫn luôn sống trong ký túc xá của Chiến đội, bây giờ bị đuổi rồi thì căn bản là không còn chỗ nào để đi nữa.

Sau này là Hà Nguyệt Tâm dẫn Hà Diễn Lạc về nhà, nhưng Hà Diễn Lạc cũng không hề kể về những chuyện trong eSports, cho nên Hà Nguyệt Tâm cũng không hề biết đến cái tên Fin này.

Tuy rằng sống chung một mái nhà với mấy anh em còn lại, nhưng anh ba gần như không có nói chuyện với mấy anh em khác, cô cũng không biết tại sao, mỗi lần cô hỏi thì anh đều không trả lời.

Hà Diễn Lạc mỗi ngày ngày đêm đảo lộn, lôi thôi lếch thếch, ngủ dậy thì chỉ biết hút thuốc thôi.

Cô nhìn không vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đó của anh đều quắc mắt coi khinh, bước lên trước kéo rèm cửa ra, để cho ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào trong nhà, xua tan hết tất cả sự âm u trong phòng.

Tóc mái của Hà Diễn Lạc che hết nửa bên mặt, đột nhiên bị ánh nắng mặt trời chói chang kí©h thí©ɧ, anh không khỏi nhắm chặt mắt lại, đợi thích ứng được ánh nắng rồi mới mở mắt ra và khẩy khẩy tàn thuốc lá trong tay xuống.

Mắt anh trời sinh có chút hẹp dài, lúc nhìn người khác có vẻ rất là chăm chú, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang thả thính người khác vậy: "Tâm Tâm thật không biết thưởng thức mà, chẳng lẽ em không biết có một loại vẻ đẹp gọi là vẻ đẹp suy sụp tinh thần à?"

Hà Nguyệt Tâm hoàn toàn không tiếp chiêu này của anh, cô biết Hà Diễn Lạc vẫn còn muốn chơi eSports, cho nên đã mua hết thiết bị về đặt trước mặt anh.

Lúc mới bắt đầu anh hoàn toàn không bị đá động chút nào với đống thiết bị đó cả, nhưng lâu dần thì ánh mắt của anh cũng sẽ ngẫu nhiên dừng lại rất lâu trên đó.

Thẳng đến một buổi tối, cô phát hiện Hà Diễn Lạc đã mở máy máy tính lên rồi, và còn ngồi ngây người trước trang chủ trò chơi rất lâu nữa.

Qua ngày hôm sau thì Hà Diễn lạc đã đi rồi. Anh để lại một câu cho Hà Nguyệt Tâm, đó là anh muốn quay lại giới eSports.

Sau đó nữa thì nghe nói Hà Diễn Lạc đã vào Chiến đội mới rồi, và còn dùng thực lực của chính mình mà bước lêи đỉиɦ cao lần nữa.

Phương Viên nghe Tôn Càn phổ cập mà mắt sáng rực lên: "Người này có lẽ nào là bản thân Fin không vậy?"

Tôn Càn lắc đầu: "Không thể nào. Fin ít khi chơi Vương Giả Vinh Diệu."

Fin là game thủ của Chiến đội PUPG, cậu đã từng xem qua live stream của Fin, tuy rằng có thấy Fin chơi LOL mấy lần, nhưng số lần ít đến đáng thương.

"Không thể nào là Fin đâu. Đừng nghĩ nữa."

Triệu Nghệ nhìn ảnh đại diện của người đó, là một chút thỏ trắng, chắc có lẽ là tài khoản nữ.

"Chắc là fan thôi. Điều này cũng bình thường thôi. Nhưng đã đặt cái tên này rồi thì đến lúc đó đừng thua quá khó coi đấy."

Tôn Càn ôm điện thoại cười hắc hắc: "Đúng đó. Fin Thần còn chưa từng thua qua đâu đấy. Tôi cũng muốn thử cảm giác đánh bại Fin."

Hà Nguyệt Tâm hoàn toàn không hiểu hai người họ đang nói gì cả, cái gì mà Chiến đội SK, Fin, hoàn toàn không biết cái gì cả.

Tuy rằng nghe thì chắc là nhân vật rất lợi hại đấy, nhưng cô chỉ chơi cái game thôi mà, cô đã có chủ ý rồi, thắng thua không quan trọng, lăn lộn theo Tôn Càn là được rồi, chỉ cần không té quá sấp mặt là được.

Sau khi vào game, hai người chọn xuống đường cuối, Hà Nguyệt Tâm nghe theo Tôn Càn, điều khiển Pháp sư tên heyuexin, cả đường đi theo sau lưng Tôn Càn.

Lúc dọn dẹp tuyến binh, hồng danh đối diện đang do thám ở chỗ cách cô không xa. (Tui là tui không hiểu mình nói gì đâu, không có chơi game T_T)

Tôn Càn mắt sáng lên, nhìn chữ "Fin" trên đầu nhân vật đối diện, ngón tay điên cuồng nhấn vào màn hình: "Dâng lên tận cửa rồi."

Dẫn theo mấy em gái chơi game, tâm tư nhỏ của cậu quá rõ ràng rồi, đặc biệt là ở trước mặt Hà Nguyệt Tâm, cậu phải biểu hiện thật tốt, phải thể hiện kỹ thuật cao siêu của cậu mới được.

"Em lui ra sau đi, đứng bên dưới tòa tháp là được rồi." Tôn Càn nói với Hà Nguyệt Tâm.

Hà Nguyệt Tâm ờ một tiếng, điều khiển nhân vật nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm dưới tháp. Nếu như đứng dưới tháp thì đối phương vừa tới gần thì tháp sẽ bị phản kích ngay.

Tôn Càn nhắm chuẩn đối phương, lên trước liền muốn công kích đối phương ngay, ai biết được Fin hình như là đã đoán trước được vậy, nhẹ nhàng tránh thoát, còn xoay người lại thả một kỹ năng nữa.

Cả quá trình chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.

"What the heo? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Càn trừng lớn mắt, chưa phản ứng lại được. Hồi nãy cậu chỉ là muốn lên trước đánh đối phương một cái mà thôi, kết quả chớp mắt một cái, cậu liền sắp đi đời rồi ư?

Phản xạ của người này cũng quá nhanh rồi đi?

Hơn nữa còn rõ đường đi nước bước của cậu như lòng bàn tay nữa, cậu trốn đâu thì sẽ đánh đó. Mắt thấy lượng máu của mình giảm đi từng chút một, Tôn Càn liền chạy như điên về dưới chân tháp.

Thấy Tôn Càn trên màn hình sắp lìa đời rồi, Hà Nguyệt Tâm cũng có chút sốt ruột, nhịn không được muốn lên trước, cho người đó một nhát.

Tôn Càn cũng sốt ruột rồi, Hà Nguyệt Tâm làm sao là đối thủ của người đó được chứ, cứ lên trước như vậy không phải là đưa đầu cho người khác chém sao!

"Em đừng qua đó! Cứ ở yên đó đi."

Nhưng động tác của Hà Nguyệt Tâm nhanh hơn cậu, giờ đã chạy tới bên cạnh Tôn Càn rồi, một người sắp khô máu, một người thì là một con chim non chưa có trang bị gì cả. Tôn Càn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được kết cục rồi.

Màn hình của cậu lập tức biến xám ngay, chỉ để lại một mình Hà Nguyệt Tâm đứng tại chỗ thôi.

Nhân lúc nhân vật hồi sinh cần có thời gian, Tôn Càn đặt điện thoại xuống, sáp lại gần Hà Nguyệt Tâm, nhìn điện thoại của cô mà sốt ruột nói: "Nó muốn đánh em rồi, mau chạy về đi!"

Bị cảm xúc của Tôn Càn ảnh hưởng, Hà Nguyệt Tâm có chút tay chân luống cuống: "Được."

Kết quả thì càng sốt ruột thì càng luống cuống, không cẩn thận đi sai đường, ngược lại chạy về phía người đó.

Tôn Càn che mắt mình lại, không dám nhìn thẳng nữa.

Đây thực sự là đưa đầu cho người khác chém mà!

Tôn Càn đội màn hình của Hà Nguyệt Tâm biến xám, ai biết được nghe thấy Hà Nguyệt Tâm í một tiếng: "Tại sao người đó lại không đánh em vậy?"

Tôn Càn đút mặt qua coi, người đó dừng lại bên cạnh Hà Nguyệt Tâm nửa hồi, sau đó xoay vòng quanh tại chỗ, chính là không công kích Hà Nguyệt Tâm.

Thẳng đến khi Hà Nguyệt Tâm thoát khỏi phạm vị công kích của người đó, cũng không thấy người đó quăng kỹ năng nào lên người Hà Nguyệt Tâm cả.

Tôn Càn ngu người: "Tại sao nó không đánh em vậy?"

Hà Nguyệt Tâm càng ngu người hơn, người đó là người của đội đối phương, nhìn thấy cô tại sao lại không đánh cô chứ?

"Em cũng có biết đâu."

"Nó lag mạng rồi à?"

Hà Nguyệt Tâm nhíu mày: "Có lag đâu, người còn đang nhúc nhích kìa."

"Gặp quỷ mà." Tôn Càn suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được lý do.

Đợi nhân vật của mình hồi sinh cậu liền lập tức xông lên báo thù ngay, cậu không tin, kỹ năng hồi nãy người đó có thể né được, cậu không tin nó có thể né hết lần này tới lần khác được!

Lần này Tôn Càn biết điều hơn rồi, cậu trốn trong lùm cây, đợi lúc Fin đi qua thì trực tiếp không chế nó lại, sau đó chuẩn bị quăng một bộ kỹ năng tiễn nó đi luôn.

Kỹ năng cậu vừa quăng ra, thì Fin cứ như đã đợi sẵn trước rồi vậy, Fin vừa né khỏi vừa ấn cậu xuống bãi cỏ giải quyết tại chỗ.

Hà Nguyệt Tâm thấy ảnh đại diện của Tôn Càn lại xám ngắt thì cau mày: "Anh lại chết rồi à?"

Tôn Càn đã khóc rồi.

Tại sao chứ?

Tại sao lực công kích của một cái đệm thịt cũng cao hơn cậu chứ?

Bước đi của người đó cũng quá linh hoạt rồi đi, thế mà lại né được hết mấy kỹ năng của cậu, thậm chí ngay cả kỹ năng tiếp theo của cậu là gì như cũng mò rõ ràng hết luôn vậy.

Hà Nguyệt Tâm thân là một người mới vẫn chưa chết lần nào cả thì cậu đã bị chết mất hai lần rồi, mặt mũi cậu còn để đâu nữa chứ?

Cậu thay đổi góc nhìn, thấy Hà Nguyệt Tâm đứng cách Fin không xa, đột nhiên cậu nghĩ ra một kế, cậu quay đầu nói với Hà Nguyệt Tâm: "Em lên trước thử xem!"

Hà Nguyệt Tâm cũng có chút khó hiểu với việc hồi nãy Fin không đánh cô, nên cũng chậm rãi đi về phía Fin, vừa đi vào phạm vi công kích của Fin cô liền dừng lại ngay.

Điều thần kỳ là, Fin đang tính lên đường giữa cũng dừng chân lại.

Hai nhân vật nhỏ đứng nhìn nhau từ xa, thời gian cứ như bị đóng băng vậy.

Trong lòng Hà Nguyệt Tâm có một cảm giác rất kỳ lạ: "Lên rồi, nhưng Fin vẫn không đánh em."

Tôn Càn nổi giận rồi.

Người này tuyệt đối là muốn cua Hà Nguyệt Tâm!

Nhưng sao nó biết Hà Nguyệt Tâm là con gái vậy, chắc đoán từ ảnh đại diện! Bảo đảm ván này xong rồi nó chắc chắn sẽ kết bạn với Hà Nguyệt Tâm ngay, sau đó sẽ nhắn riêng với em ấy, sau đó sẽ hẹn lần sau chơi game chung. Quy trình này cậu quá quen thuộc rồi!

Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm.

Người này đã tiễn vong cậu hai lần rồi, khiến cậu mất hết mặt mũi trước mặt Hà Nguyệt Tâm, điều này khiến cậu không thể nhịn được!

Tôn Càn chỉ màn hình, lửa giận xung thiên, chỉ thiếu điều tự mình bay lên quất thôi: "Vậy em đánh nó đi!! Đánh chết nó cho anh!!"

Muốn cua gái phải không? Em gái của Tôn Càn đây mà cũng dám cua à?

Phải để nó biết được cái giá của việc cua gái là ít nhất phải đưa đầu lên cho chém 20 lần mới đủ!

Hà Nguyệt Tâm ờ một tiếng, lòng hiếu thắng của cô không có mãnh liệt đến vậy, nhưng Tôn Càn hình như rất muốn thắng thì phải. Tuy rằng Fin không có đánh cô, nhưng dù sao thì Fin cũng thuộc phe đối diện.

Cô nhấn phím công kích, quăng mấy kỹ năng lên người Fin.

Điều kỳ lạ là, Fin không có né, anh xoay vòng tại chỗ 2 vòng, thậm chí còn rút ngắn khoảng cách đến gần Hà Nguyệt Tâm nữa, nhưng từ đầu tới đuôi đều không có công kích Hà Nguyệt Tâm.

Đợi Hà Nguyệt Tâm đánh đến chỉ còn một giọt máu thôi thì biến mất tại chỗ.

Tôn Càn nhịn không được mà văng tục, người này cũng quá quỷ quyệt rồi đi.

Thời gian tiếp đó Fin không còn đối đầu với Tôn Càn nữa, Tôn Càn dẫn Hà Nguyệt Tâm đi đẩy tháp, sau khi lấy được đầu người của mấy người thì mới tìm lại chút tự tin.

Lúc Triệu Nghệ bị Fin gϊếŧ lần thứ ba thì liền ngồi không yên rồi: "F***, người này ở đâu ra vậy?"

Phương Viên cũng á lên một tiếng, đặt điện thoại xuống: "Tôi lại chết nữa rồi."

Phe đối diện rất rõ ràng cũng có hai còn gà, anh hùng không biết chọn, cũng không hiểu rõ về kỹ năng của anh hùng, nên thực ra cơ hội thắng của bên bọn họ rất là lớn.

Nhưng ai biết được phe đối diện chỉ cần một thằng Fin thôi là đã thay đổi cục diện rồi, vốn là Triệu Nghệ đang đồ sát dọc đường đi, thằng Fin đó không biết bay ra từ đâu, chém cô chết ngắt.

Fin gặp Thần gϊếŧ Thần, gặp Phật gϊếŧ Phật, chơi rất thuận buồm xuôi gió, chỉ khi nào đυ.ng phải Hà Nguyệt Tâm thì từ đầu tới đuôi đều không đánh Hà Nguyệt Tâm cái nào cả.

Đồng đội của Fin cuối cùng cũng nhịn không được mà nhắn tin trong khung thoại nhóm.

【Thật muốn thắng một ván: Huynh đệ à, tôi chú ý cậu rất lâu rồi. Cậu đặt cái tên của Đại thần thì tưởng rằng tôi sẽ không chửi cậu ư? Cua gái quan trọng hay là game quan trọng, cậu không làm rõ được à?】

【Phật nói Thế gian tất cả đều là hư vô: Đương nhiên là......gái, nhầm, thắng quan trọng hơn rồi!】

【Phật nói Thế gian tất cả đều là hư vô: Tôi là người từng trải, khuyên cậu một câu. Việc này tôi cũng làm qua rồi, kết quả......dm, lông ngực nó còn rậm hơn của tao nữa kìa. Thôi, không nhắc chuyện xưa nữa.】

【Đánh dã chiến cho cái hồng: Chơi eSports, không có tình yêu.】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: Nói những điều này cũng chẳng có ý gì đâu, chỉ là muốn cậu có thể đừng nhường người khác lộ liễu như vậy được không?】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: Nếu không cánh cửa văng tục của tôi sắp đóng không nổi rồi đấy. (Mặt mỉm cười)】

Qua hồi lâu sau mới thấy Fin chậm chạp trả lời một câu.

【Fin: Vậy tôi nhường bớt lộ liễu chút?】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: ......】

【Phật nói Thế gian tất cả đều là hư vô:......】

Hà Nguyệt Tâm không đi theo Tôn Càn thì cũng đi theo Triệu Nghệ, thấy bọn họ đánh ai thì cô sẽ thỉnh thoảng quăng một cái kỹ năng về phía đó, số lần chết cũng không nhiều, và cũng không tính là cản trở đồng đội.

Tiêu chuẩn chơi game của cô chính là không cản trở đồng đội là đủ rồi.

Đến cuối cùng tháp của hai bên đều sắp đẩy tới tận của nhà mình bắt đầu chiến đoàn đội thì Hà Nguyệt Tâm nghiêm cẩn nghe theo lời dặn dò của Tôn Càn, lén lút né tránh vòng hỗn chiến, thấy ai đánh lẽ thì đánh người đó.

Trên màn hình không ngừng hiển thị khoảnh khắc siêu thần của Fin. Đầu người mà một mình anh lấy được còn nhiếu hơn cả team người khác cộng lại.

【Thật muốn thắng một ván: Thật trâu bò!】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: Không nhường đúng là thắng quá dễ dàng mà.】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: Trình độ này chắc sánh ngang game thủ chuyên nghiệp rồi nhỉ?】

【Phật nói Thế gian tất cả đều là hư vô: Huynh đệ, kỹ thuật thật không sai mà, ván sau đánh chung tiếp không?】

Tuy rằng thế cục rõ ràng là rất bất lợi với đội của Hà Nguyệt Tâm, nhưng tháp cũng đẩy rồi, nếu như có thể đánh rớt thủy tinh của đối phương thì nói không chừng là có thể lay chuyển được thế cục.

Tôn Càn nhắm chuẩn thời gian, chuẩn bị xông qua nhà đối phương đánh thủy tinh.

Ai biết được vị trí cửa nhà của đối phương có mai phục, vừa xông tới hai bên liền hỗn chiến với nhau ngay. Triệu Nghệ và Tôn Càn đánh chết 4 người của phe đối diện, màn hình cũng đều lần lượt xám ngắt đi.

Fin lại lấy thêm mấy cái đầu người nữa. Dưới chân nằm đầy xác chết.

Bây giờ người còn đứng chỉ còn Fin và Hà Nguyệt Tâm thôi.

Chỉ cần Hà Nguyệt Tâm đánh rớt thủy tinh của đối phương thì bọn họ liền có thể thắng rồi, nhưng điều phiền phức là, Fin cũng ở đây nữa.

Nhưng Fin đột nhiên lại không nhúc nhích nữa rồi, nhân vật nhỏ cứ như là thì đóng băng vậy.

【Phật nói thế gian tất cả đều là hư vô:???】

【Bỏ đường giữa của tôi ra: Tại sao không nhúc nhích rồi?】

【Thật muốn thắng một ván: Vụ gì vậy? Rớt mạng à?】

Thấy Fin lại lần nữa không nhúc nhích rồi, thế cục cũng đến lúc phân thắng thua rồi, màn hình của Tôn Càn, Triệu Nghệ, Phương Viên đều xám ngắt hết rồi, đều đang đợi hồi sinh.

Ba người liền đút mặt vào màn hình điện thoại của Hà Nguyệt Tâm.

Tôn Càn nói: "Lên đi!"

Đám người đối diện cũng ngã hết rồi, chỉ cần đánh rớt thủy tinh là bọn họ có thể thắng rồi!

Chịu ảnh hưởng của đoàn chiến hồi nãy, Hà Nguyệt Tâm có chút hồi hộp, cô nắm chặt điện thoại, ngón tay đều có chút cứng đờ rồi, cô điều khiển nhân vật của mình nhảy lên trước.

Theo lý mà nói thì nên đánh chết Fin trước rồi mới đánh rớt thủy tinh.

Thao tác của cô không nhuần nhuyễn lắm, bước lên trước liền vô thức ra chiêu lớn luôn, kết quả là trượt tay, chiêu thức lướt ngang qua người Fin mà đi, ra chiêu lệch rồi.

Tôn Càn:......

"Mặc kệ nó đi, đánh thủy tinh! MAU!"

Đợi đồng đội của nó hồi sinh hết rồi thì đánh không được rồi!

Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng, Fin đột nhiên nhúc nhích rồi, làm cô hết cả hồn, chỉ thấy trên màn hình Fin đi lại gần Hà Nguyệt Tâm hai bước, sau đó đi lại gần thủy tinh của nhà mình hai bước, và cứ thế mà nhảy qua nhảy lại.

Hà Nguyệt Tâm cảm thấy......hình như là Fin đang chỉ đường cho cô thì phải? Muốn cô đánh rớt thủy tinh của bọn họ ư?

Đè nén cảm xúc quỷ dị trong lòng xuống, Hà Nguyệt Tâm bước lên trước nhấn vào thủy tinh một cái, nhân vật của cô bắt đầu tự động công kích, ván game chơi đến bây giờ, trang bị của cô đều đã đầy rồi, lực công kích của nâng cao hơn rất nhiều.

Đồng đội của Fin lòng như lửa đốt, thấy lượng máu của thủy tinh càng ngày càng ít, vừa hồi sinh, còn chưa chạy ra khỏi nơi hồi sinh thì thủy tinh đã khô máu rồi.

Thấy chữ thắng lợi trên màn hình, Hà Nguyệt Tâm ngu người mất mấy giây.

Ừm? Sao lại thắng rồi?

Tôn Càn nổi điên rồi: "Nó bỏ thủy tinh cho em rồi??? Mợ nó đây là hiện tượng gì vậy?"

Triệu Nghệ nhíu mày: "Hai người quen nhau à?"

Hà Nguyệt Tâm mê mang lắc đầu: "Tài khoản này tôi mới mở thôi mà."

Làm sao có thể quen biết được người này chứ?

Bốn người bốn mặt nhìn nhau, vốn tưởng là sẽ thua chắc rồi, ai biết được Fin thế nhưng lại nhường lộ liễu tới vậy chứ.

Hà Nguyệt Tâm lần đầu chơi game liền thắng rồi. Cô cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hồi nãy Tôn Càn xém chút bị Fin ngược khóc rồi, hồi lâu sau cậu mới nói: "Tuy rằng thắng rồi, nhưng tôi vẫn muốn mắng nó làm sao đây."

Triệu Nghệ nhớ tới cái cảnh bị Fin đơn phương ngược đãi chém chết hồi nãy thì mặt cũng có chút đen thui.

Đàn ông chó.

Khung trò chuyện của Fin đãi bị đồng đội khủng bố rồi.

【Phật nói thế gian tất cả đều là hư không: Dm mày gọi thế này là nhường không lộ liễu à? Mày có phải có hiểu lầm gì với từ không lộ liễu không?】

【Phật nói thế gian tất cả đều là hư không: Tuy rằng thua rồi, nhưng cảm thấy có chút lãng mạn là sao đây?】

【Thật muốn thắng một ván: Aizz, chẳng lẽ đây chính là lý do tôi đây FA 28 năm sao?】

Hà Diễn Lạc lạnh nhạt nhìn màn hình, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào cả, anh tháo tai nghe trên tai xuống, thoát khỏi game.

Anh xoa xoa mắt, nhìn màn hình lớn trong sân bay, còn nửa tiếng nữa là lên máy bay.

Thời tiết ở Nga có chút lạnh, ai cũng đều bọc mình kín bưng ngồi trong phòng chờ cả. Một đám người mặc áo đội xanh phối trắng, sau lưng là chữ SK cực bự, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người qua đường.

"Anh biết người này à?" Đồng đội nhìn Hà Diễn Lạc chơi game nãy giờ có chút hiếu kỳ hỏi.

Hà Diễn Lạc rất ít khi chơi game điện thoại, cũng chỉ vì ngồi trong phòng chờ quá vô vị nên mới chơi vài ván mà thôi. Cả quá trình anh đều không đánh người tên "heyuexin" đó thì cũng thôi đi, cuối cùng trong tình huống thế cục nghiêng hẳn về một bên như vậy thế nhưng còn đích thân dâng thắng lợi vào tay người đó nữa chứ.

Hà Diễn Lạc trước giờ đều không thích thua trận.

Hà Diễn Lạc mở mắt lên, dựa vào ghế như người không xương vậy, có chút không tập trung: "Không biết."

"Vậy sao anh còn nhường người ta vậy chứ? Cũng không thấy anh kết bạn với người ta hay có ý đồ khác gì cả?"

Người này cứ hỏi miết, anh chỉ có thể trả lời với giọng điệu tùy ý: "Người này đặt tên hay."

"Hả?"

"Rất là giống tên của em gái tôi."