Chương 1: Lục Ti Thâm, đừng mà .......

Thất Hy chết rồi.

Bị người dùng đinh cố định chặt tứ chi, miệng dùng chỉ đỏ khâu lại , cuối cùng bị đóng vào một khối quan tài màu đỏ sẫm, chôn sống dưới nền đất đen tối âm lạnh.

Không biết có phải cách chết này quá dị thường , linh hồn của cô vẫn luôn bị kiềm cố trong quan tài này.

Ngày qua ngày đều trải qua cái cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng.

Mãi đến, người đàn ông ấy tìm thấy cô.

Đem quan tài đào ra, cẩn thận từng ly từng tí đem đinh gỗ trên tay chân cô lấy xuống, quỳ gối ôm chặt thi thể đã thối rữa sưng tấy của cô.

Bộ vest đặt may thủ công mày đen trên người đàn ông, sớm đã bị bùn vàng trơn trượt vấy bẩn từng mảnh từng mảnh.

Tóc đen tuấn loạn*, nước mưa trượt theo gò má của anh rơi xuống. dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt đẹp trai có sức ảnh hưởng đến mười phần đó, chân mày giống như những ngọn núi chồng lên nhau, mắt phượng đen láy như mực, sống mũi cao thẳng.

*Tuấn loạn: loạn nhưng vẫn đẹp trai

Chỉ là hiện tại, khuôn mặt anh tuấn đó chỉ còn một mảnh thâm trầm bi thương.

Linh hồn của Thất Hy đi qua, có thể nhìn thấy đôi mắt phát đỏ và những sợi gân nổi phồng trên cánh tay của anh.

Lục Ti Thâm?

Lời đồn Lục Tam Gia hành sự cực đoan, cố chấp đến nỗi giống như kẻ điên.

Cái người mà cô ái mộ suốt ba năm, vậy mà luôn chốn tránh cô như tránh độc bọ cạp, đến cả một ánh mặt dư thừa đều chưa từng cho cô qua.

Ánh mắt đen láy nhìn qua khuôn mặt thối rữa dị thường của cô, anh không còn lạnh lùng xa cách nữa, đôi mắt dính đầy mực này của anh, bên trong đó như có thứ gì đó đang cuộn tròn như thể đang trấn áp gió bão đã lâu.

Anh nghiêng người cúi xuống hôn lên trán của cô.

Động tác đặc biệt cẩn thận giống như thể anh đang hôn một bảo vật gì đó rất quan trọng .

“Rõ ràng anh đã cố gắng cách xa em rồi, tại sao? tại sao, em vẫn phải chết!”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp ,lộ ra nỗi thống khổ và bi thương vô tận .

Thất Hy từ trước đến giờ đều chưa từng thấy anh như thế, chuyên xảy ra tiếp theo đã chứng minh cho cô thấy người đàn ông này đã điên đến mức này.

Lục Ti Thâm đem thi thể của cô trở về và dùng phương pháp bảo quản đặc biệt ngăn ngừa thối rữa. anh sẽ ôm cô nói cho cô biết tình yêu của anh, anh sẽ hôn lên trán cô nói chúc ngủ ngon, anh sẽ cùng cô ăn bữa tối dưới ánh nến .......

Mọi người đều nghĩ anh điên rồi, mới đối một thi thể như vậy gọi bà xã.

Thất Hy ở bên cạnh bất lục nhìn anh, nhưng cô cũng chỉ có thể cảm thấy đau lòng.

Vốn nghĩ rằng, cứ như vậy ở bên cạnh anh cho đến khi hồn phách hoàn toàn tiêu tán trên thế gian này.

Nhưng ai ngờ rằng, xuất hiện một thần côn*, nói cho Lục Ti Thâm biết có thể dùng phép thuật hồi sinh cô.

*Thần côn : chỉ những đại sư làm phép nhưng thần côn này có nghĩa là những người làm phép có ý đồ xấu, hại người

Nhưng cái giá để hồi sinh cô là hiến tế bản thân anh, một mạng đổi một mạng.

Cái lời nói lừa gạt như vậy, làm gì có ai tin đâu chứ!

Thế mà cái kẻ điên Lục Ti Thâm này lại đi tin.

Thất Hy nhìn người đàn ông đang ôm lấy thi thể của cô, mỉm cười bước lên tế đàn, chính mắt chứng kiến anh bị họ lăng trì.

“Lục Ti Thâm, em đã chết rồi! bọn họ đang lừa anh!”

Cô la hét khóc lóc, cố gắng lao tới nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được anh. Thất Hy nhìn hồn phách của anh từ trong thân thể bay ra dừng tại trên tế đàn, họ nhìn nhau sau đó tan biến thành tro bụi.

Thất Hy nhìn thấy anh máu thịt của anh bị cắt ra, sau đó cột sống cũng bị rút đi.

Nghe thấy những người đó cười và nói: “cuối cùng cũng có được long cốt* rồi.....”

*Long cốt: xương cột sống của rồng. người có vận mệnh là đế vương

............

“Lục Ti Thâm, đừng mà ...........”

Cảnh tượng đẩm máu tàn khốc ấy trong đầu Thất Hy hiện qua, cô đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt rơi xuống.

Bàn tay nắm chặt ga giường, là cảm giác thật sự.

Thất Hy biết, cô trở lại rồi!

Cô nhanh chóng dùng ánh mắt quét qua hoàn cảnh xung quanh, ánh đèn mờ ảo, những tấm rèm gạc màu tím hồng, mùi hương từ những ngọn nến đang cháy cộng thêm một chiếc kệ treo roi, sợi dây thừng và những đạo cụ tình thú khác.

Trong ánh mắt đen láy của Thất Hy dường như tưới lên một lớp sương mỏng.

Cô nhớ lại rồi, đây chính là câu lạc bộ Dao Trì. cô trùng sinh trở lại năm cô 18 tuổi.

Kiếp trước, cô vừa đủ mười tám tuổi, thì đã bị Cố Ngọc Sơn tặng cô lên giường của một kẻ phú hào biếи ŧɦái.

Nhưng lúc đó, cô căn bản không có hoài nghi đến người bố mà thường ngày luôn đối với cô rất từ ái.

Cô còn tưởng là tự mình cô đã uống phải thứ gì đó không sạch sẽ, mới không cẩn thận bị người khác gài bẫy. đây cũng là nơi bắt đầu bi kịch của cô.

Mặc dù cô thoát khỏi từ tay của lão biếи ŧɦái, nhưng không lâu sau, lại xuất hiện lời đồn cô bán thân cho lão già biếи ŧɦái để đổi lấy tài nguyên, lão già biếи ŧɦái ở trên giường cô chơi quá kí©h thí©ɧ, nên có lời đồn trúng gió.

Mấy tin đồn này, không chỉ hủy hoại đi sự nghiệp diễn xuất của cô, còn kiến cô bị nhà trường đuổi học.