Chương 1: Giải nghệ

“Tạ Ninh, cô phải nghĩ cho kỹ, cô ở giới này không quyền không thế, nếu không chịu làm một số chuyện thì rất khó nổi tiếng.”

“Cô đã diễn vai quần chúng trong các đoàn phim được 6 năm, bây giờ đã 27 tuổi, đã qua tuổi tốt nhất để trở thành nữ minh tinh nổi tiếng, cô còn muốn tụt dốc xuống nữa à? Cô không muốn nổi tiếng, không muốn danh tiếng, không muốn có tiền à?”

“May mắn cô còn có một gương mặt đẹp làm ưu thế, cô phải tận dụng. Tôi thay cô đã có tính toán tốt, Tạ Ninh cô nghe tôi, đêm nay cô đi gặp Vương tổng đi.”

Kinh thị, Tạ Ninh vừa kết thúc bốn tiếng quay chụp liên tục, trên người vẫn còn mặc trang phục cổ đại của nữ tử thanh lâu, đồ trang sức nặng trĩu, cài một cái trâm hoa đỏ thẫm, môi đỏ như lửa, giữa mày còn dán hoa điền. Vốn trang phục nên diễm lệ thô tục, nhưng cố tình khi phối hợp với gương mặt Tạ Ninh, lại tạo cho người khác cảm giác không giống.

Tạ Ninh 27 tuổi, dáng người cao gầy, đường cong phập phồng quyến rũ, đoạn da thịt phía dưới xương quai xanh lộ ra trắng nõn như sữa bò. Khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan diễm lệ, đặc biệt là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ba phần liễm diễm phảng phất như có thể câu hồn, có vài phần vũ mị động lòng người.

Tạ Ninh vừa mới hoàn thành cảnh quay, vừa đi ra đã gặp người đại diện là anh Lý. Hắn ta kéo cô đến góc khuất, vừa mở miệng đã là một đống nước miếng tung bay này, mục đích chính là muốn cô đêm nay đi phục vụ Vương tổng gì đó.

Tạ Ninh nghĩ đến mấy ngày trước ở công ty có gặp qua cái người được gọi là Vương tổng, cụ thể trông như thế nào cô không nhớ rõ, nhưng cái bụng của ông ta giống như phụ nữ đang mang thai to bảy tháng, đầu trọc như lóc đầy dầu mỡ.

Tạ Ninh không khỏi nhếch môi cười, khoé môi mang theo trào phúng, nếu cô muốn dựa vào cơ thể để thượng vị trong giới giải trí, năm 21 tuổi khi mới tiến vòng đã sớm làm, còn chờ đến bây giờ mới dùng làm gì.

Cô không phải một người có tư tưởng phong kiến, nhưng điểm mấu chốt vẫn phải có.

” Này, Tạ Ninh, tôi nói nhiều như vậy rốt cuộc cô có nghe hay không?” Mắt thấy hắn ta nói nhiều như vậy, nước miếng cũng đều văng hết ra, Tạ Ninh vẫn thờ ơ, hắn ta không khỏi cáu kỉnh.

”Tạ Ninh, thật ra chỉ cần cô theo Vương tổng, không phải hợp đồng cấp D của cô đã đến hạn sao, tôi có thể thăng hạng hợp đồng của cô lên cấp A.”

Tạ Ninh ngữ điệu nhàn nhạt, nói: “Anh không cần nói nữa, tôi không đồng ý.”

”Cái gì, cô không đồng ý?!” Anh Lý như không ngờ tới, đôi mắt trừng lớn vài phần, ngực kịch liệt phập phồng, đôi tay chống ở eo, “Tạ Ninh, cô phải suy nghĩ cho cô, ô đã trở thành nhân viên dưới tay Vương tổng, nếu cô không đồng ý, về sau sợ là ngay cả cơ hội diễn vai quần chúng cũng không đến lượt cô!” Nói xong, khoé môi hắn ta lộ ra một nụ cười lạnh.

Anh Lý trong lòng âm thầm đáng tiếc, nếu sớm biết như vậy nhân lúc mới ký hợp đồng với Tạ Ninh nên nghĩ mọi cách khiến cô nghe lời, mới không khiến cô càng ngày càng ngang ngược như bây giờ.

Đây là dụ dỗ không thành liền quay ra cưỡng ép?

Tạ Ninh không sao cả nói, “Cùng lắm thì giải nghệ về quê, bà đây không làm.”

Mấy năm nay sở dĩ mình chỉ có thể diễn vai quần chúng, là do lúc trước cũng không đồng ý chuyện này, đắc tội người ta. Anh Lý cũng buông tay mặc kệ, cô chỉ còn cách tự mình tìm mấy vai nhỏ, không nghĩ đến hiện tại lại muốn ép cô, thái độ còn cường ngạnh như vậy. Nói không chừng do Vương tổng kia hứa hẹn cho anh Lý không ít chỗ tốt rồi, bây giờ cô càng không đồng ý, may mắn hợp đồng cũng sắp đến hạn.

”Ha ha, muốn giải nghệ về quê.” Anh Lý như nghe được truyện cười, cười ha ha, hỏi lại, “Vì sao, chẳng lẽ cô không muốn trở thành minh tinh, định về nhà trồng trọt sao?”

Tạ Ninh khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn ta chăm chú, nghiêm túc đầy chắc chắn nói với hắn ta: “Đúng vậy, tôi phải về nhà làm ruộng!”

”Tạ Ninh, tôi thấy cô đây là phát điên rồi!”

”Được, để tôi xem cô có năng lực trồng ra cái gì! Đến lúc đó đừng khóc lóc quay lại cầu xin tôi!”

………

Vào ban đêm, Tạ Ninh đã bắt đầu thu dọn hành lý, cùng bạn thân kiêm bạn cùng phòng nói lời tạm biệt.

”Ninh Ninh, cô không muốn gia hạn hợp đồng với công ty, thật sự muốn về quê sao?” Nguyễn Chân Chân giúp cô thu dọn hành lý.

”Ừ, chờ hai ngày nữa chụp ảnh xong sẽ quay về.”

“Ninh Ninh, cô không cảm thấy đáng tiếc sao? Tôi thật sự thấy tiếc cho cô.” Nguyễn Chân Chân nhìn mặt Tạ Ninh, khẽ thở dài một cái.

Gương mặt này của Tạ Ninh, so với một loạt các minh tinh nổi tiếng kia cũng vô cùng nổi bật, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ còn có thể mặt đỏ tim đập vì cô, nếu không phải cô ta cầm lòng được, đã quay sang thích Tạ Ninh.

Với gương mặt này, rõ ràng khi vào giới giải trí có thể hô mưa gọi gió, nhưng cố tình Tạ Ninh đã diễn vai quần chúng 6 năm nay, một chút nhiệt độ cũng không có.

Khó trách, mọi người đều nói bước vào giới giải trí muốn nổi tiếng đều dựa vào số.

”Không có gì đáng tiếc, thời gian 6 năm là đủ rồi.” Tạ Ninh năm 21 tuổi mới tốt nghiệp đã bước chân vào giới giải trí, cũng không phải vì ước mơ gì đó, cô chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, lúc đó nghe nói là người nổi tiếng có thể kiếm rất nhiều tiền, hơn nữa cô cũng có một khuôn mặt đẹp, vì vậy liền làm.

Trong 6 năm nay, vì để duy trì vóc dáng, chế độ ăn uống của cô rất khắt khe, để có thêm nhiều cơ hội xuất hiện, cho dù thành hoa khôi thanh lâu, hay là thi thể cô đều diễn qua không ít. Nhưng cho dù dãy dụa 6 năm, ở trong giới giải trí cũng không tạo được chút bọt sóng.

Từ 21 tuổi đến 27 tuổi, thời gian tốt nhất để bạo hồng cũng đã qua, có lẽ cô thật sự không có số kiếm được tiền trong giới này, cô cũng đã mệt mỏi, cũng nhớ người nhà. Đặc biệt mấy năm nay, vì để tìm được kịch bản, hơn một năm cô chưa trở về, ba mẹ cô cũng đã lớn tuổi, cô cxung lo lắng cho bọn họ.

Hơn nữa lần trước, trên người cô không thể hiểu được bị trói định với một đồ vật, vốn cô cũng không mấy để ý đến.