Chương 1

Khi Lục Phong Thừa kết thúc buổi hội thảo dự án mới, đã quá giờ tan sở.

Anh dặn trưởng nhóm dự án mời những người khác đi ăn tối, công ty sẽ chi trả.

Nói xong xoay người trở về văn phòng.

Điện thoại di động ong ong và rung trong cuộc họp. Mở ra xem, tên wechat hàng đầu đã được thay đổi thành: 7:00 tối nay ở nơi cũ, không đến tuyệt giao.

Tuyệt giao? Có thể.

Lục Phong Thừa căn bản lười mở ra xem, châm một điếu thuốc.

Trương Dương cũng gửi wechat, hẹn anh tụ tập ở nơi cũ vào ban đêm.

Chậc... Cuối tuần trước mới tổ chức. Chỉ vài ngày, lại gọi anh?

Cái gọi là chỗ cũ là tầng trên cùng của Tụ Tinh. Tiểu tử Lâm gia kia tự mình mở câu lạc bộ cao cấp, sau lưng có Lâm gia chống đỡ, trong giới thượng lưu có có công việc nào đều đặt ở đây làm. Công việc kinh doanh không tệ lắm.

Lâm Hành ở tầng chuẩn bị, nói là tổ chức cho nhóm mình chơi. Cũng tạo một nhóm WeChat để thuận tiện liên lạc.

Khi anh được mời vào, trong nhóm đã có bảy người, tất cả đều là những em trai đã đuổi theo sau mông anh vui chơi khi còn nhỏ, thêm anh là tám người.

Vốn không sao cả. Cái này rất tốt hơn, Lâm Hành sắp xếp điểm tổ chức sự kiện, cả đám giống như ra khỏi l*иg, ồn ào muốn tụ tập, uống không say không tan.

Chơi những thứ cũng không có gì mới, hoặc khi anh còn trẻ chơi với vài thứ còn lại, nhảy bungee và chơi phụ nữ.

Bọn họ là thoải mái, vận khí tốt gặp được một người cha tốt, chuyện trong nhà đều có cha che chở. Một người ăn no cả nhà không lo. Uống xong ngày thứ hai còn có thể ngủ đến khi tự tỉnh lại.

Số Lục Phong Thừa thảm nhất, cha hắn chính là một cái hố, cách tuổi nghỉ hưu hợp pháp còn thiếu một khoảng lớn đã thoái vị nói muốn đi dưỡng lão, đem Lục thị liều lĩnh ném hết cho anh.

Những người khác có lẽ muốn người thừa kế kế vị sớm, ghen tị với việc anh tiếp quản toàn thương nghiệp kinh doanh ở độ tuổi đó.

Nhưng tổng giám đốc đâu phải dễ chịu như vậy? Không nói đến quản lý nhiều miệng ăn uống như vậy, nói những chuyện nhỏ nhặt, không thể đi muộn về sớm được, tổng giám đốc phải lấy mình làm gương.

Vì vậy, dù anh chơi đùa với người khác đến nửa đêm nhưng ngày hôm sau vẫn phải dậy sớm đi làm đúng giờ.

Khoảng thời gian lục phong thấy bọn họ chơi đùa quá trớn, dứt khoát đặt ra một quy tắc trong nhóm.

Tụ tập, có thể. Cho anh một lý do, đừng gọi anh với một cái rắm lớn. Không đến lẩm bẩm anh thích chơi như thế nào.

Anh Lục đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.

Hồ nháo thì hồ nháo, chỉ cần không gϊếŧ người phóng hỏa, nháo thành cái dạng gì trong nhà cũng sẽ không quản.

Nhưng nếu thật sự làm anh Lục tức giận. Về nhà bị gậy hầu hạ một bữa cũng là nhẹ nhàng.