Chương 1

Nam Hi tự cảm thấy đời này mệnh mình còn khá tốt.

Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được tiến vào tiên tông.

Căn cốt tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đó, trực tiếp khiến cho chưởng môn chấn động như gặp được thiên nhân, không cần suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử.

Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì nhưng từ nhỏ đến lớn, đều được người gặp người khen nàng là mỹ nhân.

Thực tình mà nói, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn, khởi đầu như vậy đối với đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời.

—— Nếu như nàng không phải xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải trói định với một cái hệ thống bắt nàng đi theo cốt truyện.

...

Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được chưởng môn nhặt về.

Có thể nói một chút khổ cũng không phải ăn, trực tiếp nằm hưởng phúc.

Tương tự, nàng xuyên tới bao nhiêu năm, liền trói định với hệ thống ngần ấy năm.

Ban đầu, nàng còn không chịu chấp nhận, chỉ cảm thấy kiếp trước mình quá vô tâm vô phế, không góp nhặt công đức nên kiếp này mình mới phải đến trả nợ.

Nhưng thời gian lâu dài, nàng cũng chỉ còn cách chấp nhận.

Không phải là đi theo cốt truyện thôi sao?

Không phải là trở thành một tiểu bạch hoa yếu đuối thôi sao?

Không phải là trở thành người có căn cốt tuyệt diệu nhưng thể lực bình thường thôi sao?

Nàng có thể!

Hơn nữa, trừ bỏ thời điểm cần phải đi theo cốt truyện, thì thời gian khác nàng cũng chỉ cần duy trì tốt thiết lập nhân vật, thích làm gì thì làm cái đó.

Qua nhiều năm như thế, nhiều ít cũng mang lại cho nàng chút thú vui.

Ví dụ như hiện tại.

Hôm qua Nam Hi vừa mới đi theo cốt truyện, đại khái nội dung chính là nàng đi tặng quà cho nam chính vừa mới bước lên top đầu Thiên Kiêu Bảng, sau đó là bị từ chối một cách phũ phàng.

Hôm nay tuy không có cốt truyện phải làm nhưng Nam Hi nhất định vẫn phải duy trì thiết lập nhân vật, phải làm ra những hành động tương xứng.

Nàng tìm một cái cây.

Đang là mùa xuân, cây lê trăm tuổi ở cổng tông môn nở rộ, hoa trắng như tuyết nở trắng cây, khi gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống bậc thang đá, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy ý cảnh.

Nam Hi đứng dưới tán cây, ngẩng đầu lên, trong mắt chất đầy ưu thương nhìn những bông hoa trên cây, đưa tay ra, bàn tay mảnh khảnh đỡ lấy một bông hoa lê nhỏ nhắn.

Mỹ nhân xứng cảnh đẹp, hoa lê xứng bi tình, nhưng rất có ý vị.

Dù là những người không biết sự việc bên trong nhưng đều có thể nhìn ra lúc này Nam Hi đang vô cùng bi thương, cũng càng không khỏi bị nàng cảm nhiễm.

Nam Hi nhịn không được gọi hệ thống.

[Diễn xuất của tui thế nào? Có phải là cực kỳ xuất sắc đúng không?]

Hệ thống không nói nên lời, [Tính cách của nữ chính là nhút nhát cộng với là một chút tự ti, dù cho có thương tâm thì cũng sẽ tìm nơi không có người để một mình gặm nhấm nỗi đau, sau đó là "trùng hợp" bị người khác bắt gặp.]

Chứ không phải là ở cổng tông môn, nơi người người đến rồi đi như này. Oke?

Nam Hi không phục, nàng nhìn xung quanh quan sát một lát, nói: "Nơi này vốn cũng chẳng có người gì nha, đây là cửa sau, bậc thang đá mục nát như vậy, người đứng đắn nào sẽ dùng cửa sau thay vì cửa chính chớ."

Đang nói chuyện thì đúng lúc có người đi ngang qua, lúc đi qua Nam Hi còn ném cho nàng ánh mắt dò xét, sau khi mắt đối mắt liền nhanh chóng lảng tránh, bước chân ngày một nhanh, như thể Nam Hi là hồng thủy mãnh thú gì vậy.

Nam Hi: "?"

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm người kia, đối phương lại chạy càng nhanh, cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Lại thêm hai ba nữ đệ tử đối diện đi xuống, cười cười nói nói đến vô cùng náo nhiệt.

Nam Hi không thể không thừa nhận, mặc dù là cửa sau nhưng người ra vào không ít, đa số đều là đệ tử của môn phái, mọi người đều nhận ra nàng, nàng ngay lập bị vả mặt đau nhức, Nam Hi có chút không phục.

[Thật không có lễ phép.] Nam Hi ở trong lòng cùng hệ thống phun tào, [Nhìn thấy Đại sư tỷ cũng không biết chào hỏi như thế nào.]

Các nữ đệ tử vốn đang đi ngang qua nhìn nàng như không thấy, đột nhiên cứng đờ người, có chút khó tin nhìn nàng, sau đó lắp bắp nói: "Xin chào, Đại sư tỷ."

"Xin chào Đại sư tỷ."

"Xin chào Đại sư tỷ."

Tuy ba giọng nữ không mấy đồng thanh nhưng không thể không nói, cũng dễ nghe phết.