Chương 1

Rysa là một cô gái 15 tuổi. Cô ấy có tính cách hướng nội: ít nói, nhút nhát và yếu đuối. Tất cả những gì cô có thể làm hàng ngày là đọc tiểu thuyết trong thư viện thành phố.

Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu tai nạn chết người mà cô trải qua trước tòa nhà thư viện lại khiến linh hồn cô lạc vào cuốn tiểu thuyết. Hơn nữa, cô còn trở thành em gái của các nhân vật quan trọng trong ba cuốn tiểu thuyết cùng một lúc!

Hả? Ba?

Chuẩn rồi!

Tiểu thuyết đầu tiên:

Tôi xin lỗi: cuốn tiểu thuyết chứa đựng câu chuyện về cuộc đấu tranh tình yêu của người anh cả. Cuốn tiểu thuyết này bắt đầu bằng việc một mối tình một đêm khiến hai người xa lạ phải sống chung dưới một mái nhà.

Tiểu thuyết thứ hai:

Dira: Em gái cô ấy là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này là một câu chuyện sáo rỗng về một chàng trai lạnh lùng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một cô gái ngây thơ chuyển đến từ thành phố. Điều Rysa thích nhất chính là em gái nữ chính, nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.

Tiểu thuyết thứ ba:

Em yêu anh, chủ tịch: Anh hai là nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này kể về cuộc đấu tranh của một cô gái vui vẻ để theo đuổi tình yêu của một nhân nam chính rất ghét con gái.

Câu hỏi đặt ra là, ba người họ có em ruột từ khi nào? Theo như Rysa có thể nhớ, không có một câu nào nói rằng ba người họ còn có một cô em gái.

Đừng buồn nữa, đây là viên kẹo em thích nhất dành cho anh. Thường khi buồn em sẽ ăn kẹo để nỗi buồn vơi đi. Vậy hãy ăn kẹo nhé, được chứ?

Rysa là một cô gái nhút nhát, ngại mở lời trò chuyện trước với chị gái và anh trai, cô chỉ có thể đặt một lá thư và một cây kẹo mυ"ŧ nếu chị gái hoặc anh trai của cô buồn vì bị bố mắng.

Thật buồn.

Điều khiến Rysa biết ơn là ba người không bao giờ vứt kẹo cô đưa trước mặt cô. Đúng vậy, dù Rysa không biết ba người đã ăn kẹo cô tặng chưa hay vứt đi nhưng cô chỉ đóng vai người em gái tốt mà thôi.

“Không sao đâu, còn có dì Arni và bố.”

Rysa cũng là đứa trẻ không dám mở lời trước với bố, chỉ biết vâng lời và nghe theo mọi mệnh lệnh của bố mà không dám cãi lại. Đến đỉnh điểm, Rysa không thể chịu được nữa.

“Tại sao bố lại muốn tái hôn?”

Mặc dù đã biết tất cả các tình tiết bao gồm cuộc hôn nhân của cha mình nhưng cô vẫn bị tổn thương khi đối mặt với vấn đề này. Hơn nữa, những khả năng mà cô có được ngày càng gây áp lực lên trạng thái tinh thần của cô.

“Bố đã cảnh cáo con bao nhiêu lần là đừng đánh nhau ở trường nữa rồi hả, Salsa?!”

“Đó không phải lỗi của Salsa đâu bố! Salsa chỉ muốn tự vệ thôi! Con bé đó gây sự trước!”

“Salsa!!”

Chát!

“Bố chưa bao giờ dạy con cãi lại cha mẹ như vậy! Tại sao không bao giờ nghe những gì bố nói một lần?! Sao con không học hỏi Dira! Con bé là một đứa chăm chỉ, nó không bao giờ cãi lại ba mẹ!! Tại sao con không thể giống Dira?!”

“Dira! Dira! Dira! Luôn luôn là Dira! Chết tiệt!!”

“Salsa!!”

Rầm!

Ry nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm mạnh, dù chuyện này đã xảy ra nhiều lần nhưng Ry vẫn rất sốc. Hơn nữa, những người hay nổi giận là bố và anh trai, gia đình thường lanh tanh bành khi hai người anh trai nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng lần này người bị bố mắng là chị Salsa, con thứ hai trong gia đình có bốn anh chị em. Cô ấy là chị gái duy nhất của Ry.

Với khuôn mặt đỏ bừng, Garald rời khỏi phòng khách, người đàn ông trung niên trông vẫn rất tức giận, bằng chứng là nắm tay vẫn siết chặt không hề nới lỏng dù Salsa đã vào phòng.

Ry chỉ có thể đứng yên nhìn sau bức tường ngăn cách vườn sau và phòng khách. Cô không dám xuất hiện giữa cuộc tranh luận, cô rất ít can đảm đứng ra hòa giải giữa bố và chị gái.

“Cô Ry, sao cô lại ở đó? Cô không muốn vào à?”

Dì Arni tình cờ đi ngang qua vườn sau và khiển trách Ry, cô vẫn không nhúc nhích.

Ry nhận ra và cười ngượng nghịu. “Ồ, vâng thưa dì. Con vào đây.” Không báo trước, Ry chạy vào phòng khách và lên cầu thang. Dì Arni nhìn thấy vậy khẽ lắc đầu, dì đã quen với việc thấy Ry đang mộng mơ ở sau vườn. Công việc của dì Arni ở đây chỉ là để cảnh báo cô, để sau này cô không bị ám vì mơ mộng quá lâu.

Về phòng, Ry đóng cửa lại và bước đến gần bàn học của mình. Cô xé một tờ giấy và viết gì lên đó. Sau đó cô lại lấy một cây kẹo mυ"ŧ và bước ra khỏi phòng. Từ cửa, cô chỉ đi khoảng sáu bước là đến trước cửa phòng chị gái Salsa.

Cốc cốc.

Ry liền đặt tờ giấy xuống sàn và cô cũng đặt chiếc kẹo lên tờ giấy. Sau đó, cô lập tức chạy vào phòng của mình.

Trong khi đó, chủ nhân của căn phòng cau mày khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, cô ấy miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường và mở cửa.

Hãy kiểm tra nó.

Cánh cửa mở ra nhưng trước cửa không có ai, sau đó…

Đôi mắt cô ấy lập tức nhìn xuống, và chắc chắn rồi! Cô ấy tìm thấy một viên kẹo và một lá thư để phía dưới. Cô ấy cúi xuống nhặt hai đồ vật đó lên và đọc lá thư.

Đừng buồn nữa nhé, đây là loại kẹo em thích nhất dành cho chị đấy. Thường khi buồn em sẽ ăn kẹo để nỗi buồn vơi đi. Vậy hãy ăn kẹo nhé, được chứ?

Ry.

Không nói thêm lời nào, cô gái bước vào phòng và đóng cửa lại. Ry đứng đợi sau cửa phòng ngủ, vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng đóng cửa lại. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu hồng cạnh phòng mình.

Rồi cô trở về phòng, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ vì trời đã tối.

Tiếng đánh nhau có thể nghe thấy rất rõ ràng, trên một con phố yên tĩnh có hai nhóm đang tấn công lẫn nhau. Một nhóm có một vòng tròn màu đen với biểu tượng đầu lâu ở mặt sau áo khoác. Trong khi đó, nhóm còn lại mặc áo khoác màu hạt dẻ có biểu tượng con hổ ở tay áo trái.

Ở giữa nhóm là hai chàng trai đứng đối diện nhau, cả hai đều có vẻ mặt hung dữ và thù địch.

“Lần này Rexan sẽ thắng.” Anh chàng mặc áo khoác màu hạt dẻ cười ranh mãnh nói.

“Tao biết bộ não của mày hoạt động như thế nào, vì vậy tao sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu.” Anh chàng mặc áo khoác đen nhếch mép cười, không lâu sau thì nghe thấy tiếng xe máy và tiếng huýt sáo. Anh chàng mặc áo khoác màu hạt dẻ tái mặt khi nhìn thấy số lượng lớn quân tiếp viện đến từ phía bên nhóm áo khoác đen.

“Thấy chưa? Bây giờ ai sợ ai?”

Anh chàng mặc áo khoác màu hạt dẻ định bỏ chạy nhưng anh chàng mặc áo khoác đen đã nhanh chóng túm lấy cổ áo của anh ta và đá vào chân trái cho đến khi anh ta khuỵu xuống.

“Eits, không dễ như vậy đâu.” Anh chàng mặc áo khoác đen ngay lập tức quay lại nhìn anh chàng mặc áo khoác màu hạt dẻ.

Bụp!

Một cú đấm đáp xuống mặt anh chàng mặc áo khoác màu hạt dẻ.

“Đây chính là cái gọi là chủ tịch sao? Ối! Kẻ yếu đuối như mày không thích hợp làm chủ tịch.”

Bụp!

Bụp!

Bụp

Anh chàng mặc áo khoác đen tung một loạt cú đấm vào anh chàng mặc áo khoác hạt dẻ.

“Tao sẽ không bao giờ để băng đảng rác rưởi của mày giành chiến thắng trước Regras.”

Bụp!

Ry mở mắt, cô quên mất điều gì đó. Cô bé vội vàng rời khỏi giường, mở của ban công, không quên đóng cửa lại.

Cô kéo ra một chiếc bàn khá lớn ở cuối ban công, Ry hơi dịch chuyển vị trí của cái bàn cho đến khi lộ ra một bên có cánh cửa nhỏ, cô chui xuống gầm bàn và đẩy chiếc bàn ra khỏi vị trí ban đầu, không quên đóng cánh cửa nhỏ lại.

Bụp.

Bụp.

Kiểm tra.

Cửa ban công vừa mở, Ry che miệng lại khi nhìn thấy bóng ai đó qua khe hở nhỏ ở nơi ẩn náu của mình.

“Không có ai trong ngôi nhà này cả.” Giọng nói của ai đó vang lên từ trong phòng.

“Chó chết.” Lời chửi rủa khó chịu phát ra từ người đứng ngay cạnh bàn.

“Hay là chúng ta đưa người ở nhà sau đi!”

Ry nghe vậy thì sợ hãi, cô không hy vọng chúng đi ra nhà sau.

“Phía sau chỉ có người hầu! Chúng ta cần người nhà! Không phải người hầu!” Tiếng hét giận dữ vang lên khiến Ry giật mình nhảy dựng lên. May mắn thay không có chuyển động nào xảy ra ở chỗ cô đang trốn.

“Tại sao trong nhà này không có người nào? Căn nhà lớn mà không có người ở thì có ích gì..”

Ry nghe thấy tiếng động xa dần, theo sau là tiếng bước chân bỏ chạy, Ry chưa dám ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng ai đó đang trèo lên bức tường cao ngay trước ban công nhà mình. Cô lập tức rời đi vào phòng, ngồi trên giường mà toàn thân vẫn run rẩy.

Sự việc này xảy ra thường xuyên, kể từ cách đây một năm. Sự việc này cũng là khởi đầu cho giấc mơ của cô về cảnh hai nhóm tấn công lẫn nhau. Đặc biệt nếu đó không phải là một cuộc chiến. Cô chưa bao giờ kể sự việc này với người trong nhà, đó là vì cô quá sợ phải mở đề tài trò chuyện giữa sự im lặng mỗi khi gia đình quây quần.

Hàng đêm cô là người duy nhất sống trong ngôi nhà này, chị gái cô thường ở nhà một người bạn, hai anh trai cô chọn sống trong căn hộ riêng của họ và bố cô luôn bận rộn ở văn phòng. Cô thực sự viết tại sao bốn người không chịu ở nhà, họ chỉ về nhà khi có nhu cầu hoặc bố cô tức giận vì anh trai thường xuyên đánh nhau phải vào viện ở trường. Vì thế cho đến nay không ai biết những sự việc như thế này thường xuyên xảy ra ở nhà, kể cả những người hầu sống ở nhà sau.

Ry thực sự biết rằng mọi giấc mơ sẽ trở thành hiện thực, cô không cần phải nghi ngờ giấc mơ của mình nữa. Chắc chắn hai anh em sẽ gây chiến.

Cô rất khó khăn mỗi khi có một giấc mơ thành hiện thực, sẽ tốt hơn nếu cô ấy không mơ gì cả.