Chương 1: Thư báo trúng tuyển từ Anh quốc xa xôi

Lúc cú mèo mang thư nhập học bay từ trường pháp thuật Hogwarts thì ở phương đông xa xôi – Scorpio Grater của chúng ta – đang trên đường về nhà sau khi vừa mới tham dự lễ tốt nghiệp tiểu học.

Trong cặp của cậu còn giấu một bài kiểm tra thất bại thảm hại, mà môn học, chính là tiếng Anh.

Đẹp mặt nhất chính là, ba của cậu lại là một người Anh chính cống. Nghe nói, không, nghe như lời ba cậu nói thì ông còn là một quý tộc thuần huyết – thế nhưng điều này hiển nhiên vô dụng, “Chúng ta thậm chí còn không mua nổi một căn nhà trong thành phố.”, những lời này của mẹ cậu đã thành công đập bẹp sự kiêu ngạo của ông, và Scorpio thì vô cùng đồng ý với nó.

Xe chậm rãi lăn bánh dưới những bóng cây râm mát, ở ghế trước, ba mẹ cậu còn đang không ngừng tranh luận về việc ngày hôm qua cậu đã “thành công” làm nổ banh cửa sổ.

“Em yêu, đó là pháp thuật bùng nổ, nhất định là nó. “—- đây là lời ba ba nói.

“Được rồi đó Asrand, Scorpio, nói cho ba con biết đi, ngày hôm qua ông ngoại con đã dạy cái gì cho con !?”—- còn đây là ma ma.

Vì thế, trung tâm chiến hỏa bị dời đi.

“…” Scorpio khẽ nhấp môi chậm rãi nói, “Hoa phong triệu đến”

Là người đến từ gia đình có truyền thống đạo thuật xa xưa của Trung Quốc – và luôn coi đấy là vinh quang – phu nhân Grater dùng ánh mắt thắng lợi nhìn chằm chằm chồng mình, Grater “tiên sinh”. Cằm của bà gần như nâng lên thành một đường cong 180 độ hoàn mỹ, đồng thời sử dụng thanh âm ngạo mạn mà nói:

“Bỏ cái vẻ vô lại buồn cười của anh và cẩn thận lái xe của mình đi, quý ngài Grater.”

Vì thế ông Grater hung hăng nhét cây đũa phép đã theo mình từ hồi năm 11 tuổi vào trong túi quần.

“Mẹ ơi~”

Scorpio chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn toàn bộ đều dán lên tấm kính cửa của xe.

Bà Grater thập phần dịu dàng quay đầu lại: “Sao thế, bảo bối?—- mẹ nghĩ đã đến lúc con nên đưa cho mẹ phiếu điểm cuộc thi tốt nghiệp rồi chứ, con trai.”

“Nếu như bài kiểm tra tiếng Anh của con lại tiếp tục không đạt yêu cầu, ba sẽ đánh mông con.” Ông Grater bổ sung.

“Có một con cú mèo.” Scorpio thông minh chuyển đề tài.

“Cái gì? Con cú mèo?—–Aha! Con cú mèo! Ba chắc sẽ như vậy mà, con trai! Ba biết mà!” Ông Grater hưng phấn phanh xe lại, xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kính, con cú mèo có vằn hổ kia cũng thuận thế đậu lên mui chiếc xe đỏ cũ kĩ.



Thời gian kế tiếp đều bị ông Asrand Grater dùng để lải nhải bàn về Hogwarts – đứng đầu Anh quốc, cũng là trường học phép thuật duy nhất ở đây.

Thẳng đến khi ngồi bên bàn ăn, ông vẫn chưa chịu nhấc lên bộ đồ ăn của mình mà còn kiên trì phát biểu cái nhìn đối với bốn Nhà trong trường học.

“Slytherin, tượng trưng của cao quý cùng huyết thống. Con trai, đó là học viện của ba con và ông nội con đấy, đương nhiên, trên thực tế một nhà Grater chúng ta đều là Slytherin, bạc cùng xanh là sự phối hợp hoàn mĩ nhất —— cảm ơn ba.” Ông Grater nhận lấy dao bạc mà cha vợ đưa tới, thấp giọng nói cảm ơn.

Cụ ông đã qua ngũ tuần mà thần thái vẫn sáng láng như cũ phủi phủi những hạt bụi không tồn tại trên đạo bào màu trắng, từ trong tay cháu ngoại nhận lấy bức thư báo trúng tuyển có in hình sư tử, rắn, đại bàng và lửng, vuốt râu nói: “Con sư tử trông khí phách hơn nhiều.”

“Nếu như con vào Gryffindor, có nghĩa là con sẽ có vô số cái hắc tử.” Ông Grater không khỏi châm chọc mà chép miệng nói.

Hắc tử chính xác là một chú chó lớn màu đen mà nhà Grater mới nuôi trong năm nay, là Scorpio tự tay từ ven đường nhặt về nhà —– mà ba cậu luôn luôn không quá thích nó, đồng thời còn lén lút khıêυ khí©h nó vào thời điểm không ai chú ý.

“Hắc tử rất tốt mà.” Scorpio lầm bầm một tiếng, nhét một muỗng cơm vào trong miệng.

Bà Grater trở thành người thứ ba thưởng thức bức thư báo trúng tuyển, bà chọn cách chậm rãi đọc to bức thư này:

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại phù thủy, Tổng Warlock, Trọng nhân tối cao, Liên đoàn Phù thủy Quốc tế.)

Kính gởi cậu Scorpio Grater,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Phó hiệu trưởng (nữ)

Minerva McGonagall

Bà nâng mắt nhìn nhìn lá thư thông báo trúng tuyển có màu sắc khá là rực rỡ: “Em không cho rằng cho con mình đi đến một nơi toàn tiếng Anh là ý kiến hay, em cá rằng thứ nó đang giấu trong cặp chính là bài thi tiếng Anh thảm hại của nó đấy.” Theo khóe mắt thấy cậu con trai bất an nhích mông, bà Grater lộ ra một vẻ mặt kiêu ngạo ‘Anh xem, con em mà’, “Nó sẽ khiến bản thân chết đói ở bên bàn ăn, cũng bởi vì không biết làm thế nào để gọi món.”

“Anh tin tưởng Severus sẽ chăm sóc nó.” Nhắc tới bạn tốt, ông Grater lộ ra một nụ cười hoài niệm.

“Đúng vậy, em đương nhiên tin tưởng. Thế nhưng em càng thêm tin rằng, trước đó, ông bạn cũ của chúng ta sẽ cười nhạo anh từ đầu tới chân một lần trước—-” Bà Grater liếc chồng mình, “Bởi vì anh cho tới tận bây giờ cũng không dạy tốt được tiếng Anh cho con chúng ta.”

“Anh sẽ, anh sẽ, trước khi nó chính thức báo danh.”

Ông Grater trịnh trọng hứa hẹn với bà xã.

Mà trên thực tế, ông quả thực làm như vậy.

Sau khi mà hứa hẹn sẽ chuẩn bị đầy đủ trước khi điền vào tấm da dê cổ kính, Scorpio dùng toàn bộ thời gian tiêu phí vào kế hoạch học thuộc lòng một cái lại một cái chuỗi từ đơn tiếng Anh dài ngoằng —– đáng sợ nhất chính là, những từ vựng tiếng Anh này tuyệt đối không xài được trong kì thi tiếng Anh cấp bốn tương lai của cậu – nếu có

Khi học đến cái cụm từ “Wandless spell”[1], tất cả mọi người – kể cả ông ngoại – đều đang tụ tập ở trên ghế sô pha mềm mại trong phòng khách uống buổi trà chiều.

[1] Wandless spell: phép thuật không đũa phép/ vô trượng ma pháp

“Đó là một môn pháp thuật rất cao thâm, trên thực tế, cho dù là ba ba của con, hay là các giáo sư tương lai của con —– ngoại trừ vị hiệu trưởng điên điên khùng khùng kia, không ai lại đi sử dụng ‘Vô trượng ma pháp’ dưới tình huống có đũa phép cả, cho dù chỉ là một thần chú vệ sinh nho nhỏ —–“

Ông Grater rút ra đũa phép, gõ cái ly trà trước mặt thấp giọng nói “Diffindo (Rách toét!)“, chén trà bằng sứ Thanh Hoa lập tức vỡ thành nhiều mảnh, không còn tồn tại nữa. Dưới ánh nhìn hầm hầm của bà xã, ông lúng túng hắng giọng một cái “Enervate (Hồi sinh!)“, tựa như ảo thuật, chén trà vỡ nát khôi phục về nguyên dạng, ông Grater thu lại đũa phép, “Con xem, hai cái này chỉ là hai phép thuật rất nhỏ, nhưng dưới tình huống dùng phép thuật không đũa phép, cũng cần phải tập trung tinh thần cao độ, khiến người ta rất dễ mệt mỏi.”

“…” Cả nhà trầm mặc chốc lát.

“Hoa phong~”

Lão đầu lười biếng phất phất tay, chén trà chậm rì rì lơ lững lên.

Vị phu nhân duy nhất trong phòng bĩu bĩu môi: “Triệu hồi lôi thần~”

Chén trà tứ–phân–ngũ–liệt.

“… … … … … …” Ông Grater, “Nếu học hai chiêu này, con trai. Con sẽ làm cả trường khϊếp sợ.”

Bà Grater cùng lão nhân nhất tề hừ mũi một cách ngạo mạn.

“Enervate —– chí ít ba có thể cho nó biến trở về nguyên dạng, hai người này đều là đồ cuồng phá hoại không có khả năng thưởng thức cái đẹp.” Ông Grater buồn bực than thở.

“Không biết lôi thần với thần gió ở Anh có thể nghe hiểu tiếng Trung để triệu hồi không nữa.” Scorpio gãi đầu, buồn bực nói.

“Không có phân khu vực đâu, con yêu.” Bà Grater ôn hòa nói, “Mẹ đã thử qua với ba ba ngu ngốc của con, khi ông dám khua đũa phép về phía mẹ, mẹ đã đem cả người ông ấy ném lên trời. Khi đó chúng ta đang ở ngay trên một con phố ở Anh, nơi đó toàn là người như ba con vậy.”

“Hey, đó là anh nhường em thôi, bà xã.” Ông Grater kháng nghị, “Em thành công giúp anh chiếm được một trang báo nhỏ trong 《Nhật báo tiên tri》 ngày hôm sau đấy, anh bây giờ còn nhớ rõ cái tiêu đề đó —– ‘Nhà Grater sa đọa’, thật sự là quá đủ!”

Đáp lại ông là tiếng cười khoan khoái của bà xã.

Ông ngoại của Scorpio thổi thổi chén trà, đôi mắt đen tuyền của cụ sau làn hơi mờ trăng trắng càng có vẻ đặc biệt tinh tượng: “Đúng vậy, cháu yêu. Pháp thuật Đạo gia không phân biệt khu vực, nơi nào có bầu trời, thì sẽ có những vị thần tinh tường, bọn họ trước sau vẫn luôn dõi theo con đấy.”