Chương 6

Hắn dựa vào ghế xe, trừng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài không nói một lời. vừa mới chỉ là thấy Đường Lập Dương cùng nàng ở chung một chỗ, lòng hắn tựa như lửa cháy, vừa đau lại phiền. hắn biết, hắn ghen tị, đang ghen, nếu có thể, hắn hi vọng không có nam nhân nào đến gần nàng dù chỉ một bước. Nhưng thật giận là, nàng một chút cảm giác với hắn đều không có, đã vậy còn hổn hển đẩy hắn ra…Nàng đem hắn trở thành cái gì? Côn trùng có hại? Chướng ngại sao?

Hắn đường đường Âu Dương Vương Triều “Thái tử”, nàng thật sự hoàn toàn không để vào mắt?

Nhớ đến nàng khi đó biểu tình kinh sợ, lòng hắn liền so với cánh tay bị thương đau đớn hơn.

Nặng nề hô hấp, đáng tiếc vẫn không thể dịu đi tức giận trong lòng. Hắn thật không rõ, trên thế gian thật nhiều nữ nhân, hắn vì sao lại cố tình thích một pháp sư? Nhưng vừa rồi lại vô tình chọc giận nàng rồi. phiền muộn đổi tư thế, đυ.ng phải cánh tay bị thương, hắn nhíu mày một chút, cúi đầu nhìn thấy tay áo đã nhuộm đỏ máu, tâm tình càng tệ hơn.

Chậc! Đều là Bạc Thiếu Nghiên làm hại.

“Vương Dũng, tay ta đổ máu.”

“Ngươi bị thương?” Vương Dũng kinh ngạc nhìn hắn.

“Ân, vừa rồi đυ.ng vào, trước tìm tiệm thuốc mua thuốc đã…” hắn đang nói, di động liền vang lên. Là một dãy số xa lạ, hắn nhíu mày muốn tắt máy. Một giây sau, lại vang lên, hắn tức giận nghe, khẩu khí lãnh giận: “Uy? Ai a?”

“Ngươi đang ở nơi nào?” là giọng lo lắng của nàng.

Là nàng, hắn ngẩn người. Nàng giống như người sống ở cổ đại, vậy mà cũng có di động sao? Vì sao hắn không biết?

“Uy, người nghe không?” nàng lại kêu.

“Đương nhiên nghe thấy được, ta cũng không phải kẻ điếc. Làm sao?” Hắn hừ lạnh.

“Ngươi hiện tại đang ở nơi nào? Về nhà sao?” Nàng lại hỏi.

“Không có, đang muốn đi tiệm dược mua dược......”

“Không cho phép đi! Lập tức về nhà!” Nàng hét lớn.

“Ngươi...... Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?!” Hắn giận nói.

“Cánh tay ngươi đang ở đổ máu, đúng không? Vừa rồi ở thang máy va chạm, ta làm thϊếp thượng phù làm rớt, không có phù ấn trấn trụ, nên vẫn đổ máu, đưa tới yêu ma!” Nàng vội la lên.

Hắn rùng mình, lập tức cởi tây trang, cuồn cuộn nổi lên tay áo sơmi, quả nhiên không thấy là phù nữa. Khó trách miệng vết thương không ngừng chảy máu......

“Đáng giận, đây đều là tại ngươi mà ra!” Hắn cả giận.

“Mau về nhà đi! Đừng dừng lại, trong nhà ta có thiết hạ kết giới, có vẻ an toàn, ta lập tức chạy trở về.”

“Vương Dũng, đừng mua thuốc, trực tiếp về nhà.” Hắn phân phó Vương Dũng, vừa mới dứt lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đối với di động lạnh lùng hỏi:“Ngươi hiện tại ở nơi nào?”

“Ta đang vội vàng trở về nhà ngươi.”

“Ngươi đi xe ai? Đường Lập Dương?” Hắn nheo mắt lại.

“Không có, ta đi tắc xi.” Nàng trả lời, tiếp theo hờn giận nói:“Đã là lúc nào, ngươi còn có thời gian rỗi hỏi chút chuyện vô nghĩa này?”

Hắn vừa lòng gợi lên khóe miệng, lại nhịn không được chế nhạo:“Ngươi như thế nào khôngđi xe Đường Lập Dương? Hắn vừa mới mua một chiếc xe thể thao nhập khẩu cao cấp, tốc độ xe mau, nháy mắt gia tốc chỉ cần ba giây......”

“Phải không? Ta đây thật sự nên đi hắn xe, tắc xi thật sự quá chậm.” Nàng thật sự nói.

“Ngươi......” Hắn nghe xong cơn tức lại nháy mắt kéo lên. Nếu nàng là ngu ngốc, hắn cũng bỏ qua không thèm so đo, nhưng nàng lại là người thông minh, lại không hiểu được hắn đối nàng động tâm, vì sao vẫn nói những lời kí©h thí©ɧ hắn?

“Giờ đã tối, chờ ngươi về nhà đã quá muộn, phải nhanh cầm máu mới được. Nói cho ta biết vị trí của ngươi, nếu có thể ta trực tiếp đi tìm.” Nàng rất sốt ruột.

“Nói cho ngươi có ích lợi gì, ngươi đâu quen thuộc đường ở Đài Bắc này.” Hắn hừ lạnh.

“Điện thoại của ta có vệ tinh định vị hướng dẫn, nhanh chút, nói đi.” Nàng thúc giục.

“Một trừ ách sư lại có công cụ tiên tiến như vậy sao?”

“Bình thường mà thôi, có thể lập thể truyền hình ảnh, như vậy cho dù các trừ ách sư của Bạc gia phân tán khắp nơi, không thể đến đông đủ, cũng có thể từ di động cùng nhau cầu phúc.”

Hắn có chút há hốc mồm. Một đám pháp sư cổ xưa, mặc pháp bào, cùng nhau cầm di động – một thành tựu khoa học kĩ thật- cầu phúc… thật là làm ngươi ta khó có thể tưởng tượng được cảnh này.

Thật là làm nhân khó có thể tưởng tượng cái loại này hình ảnh.

“Ta tìm được rồi. Ta cách các ngươi không xa, ở tại chỗ chờ ta, ta lập tức đến.” Nàng lại nói.

“Hừ! Ai bảo ngươi vừa rồi không cùng ta đi.” Hắn đang muốn châm chọc nàng một phen, phút chốc, một cỗ âm hàn khí tràn vào xe, nhất thời, vết thương như là bị nóng, phỏng không chịu nổi.

“A!” Hắn kinh hô hút không khí.

“Làm sao vậy?” Nàng vội hỏi.

“Miệng vết thương...... Giống như lửa đốt… đau......” Hắn kêu rên.

“Nguy rồi! Yêu quỷ mau tới! Ngươi mau dùng tay kia đem miệng vết thương đè lại, ngươi toàn thân đã họa mãn phù chú, tạm thời lấy tay phúc trụ miệng vết thương, yêu quỷ liền nhìn không thấy ngươi, mau!” Nàng lớn tiếng nhắc nhở.

“Đáng giận......” Hắn nhăn lại tuấn mi, lập tức lấy bàn tay che đè lại miệng vết thương.

“Đừng lên tiếng! Hiện tại, ngươi cùng Vương Dũng đều không cần mở cửa.”

Bạc Thiếu Nghiên cảnh cáo vừa xong, trong phút chốc, toàn bộ xe chớp lên, một đạo bóng đen khổng lồ như sương khói xông vào bên trong xe.

“Thiếu gia! Xe có chút vấn đề --” Vương Dũng kinh hãi cầm tay lái.

“Đừng nói !”

Hắn sợ hãi, lập tức lại bế nhanh miệng, bởi vì yêu ma đã ở bên trong xe tìm tòi.

Ở nơi nào? Rõ ràng nghe thấy được huyết mùi...... Ngươi ở nơi nào......

Khàn khàn thanh âm cùng hơi thở lạnh như băng cơ hồ liền dán tại hai má hắn, hắn nhịn xuống buồn nôn, liều mạng ngừng thở.

Vương Dũng nhìn không thấy cũng nghe không thấy yêu quỷ, nhưng hắn cũng hiểu được bên trong xe không khí bỗng nhiên trở nên âm hàn, không khỏi sợ run cả người.

Vì sao nhìn không thấy? Vì sao...... Vì sao...... Đáng giận a......

Yêu ma rống to, bên trong xe không khí nháy mắt kết băng, xe mất đi động lực, liền như vậy đứng ở giữa đường.

Vương Dũng sắc mặt khẽ biến, không ngừng khởi động động cơ, nhưng xe hoàn toàn không nổ máy. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, tay trái hơi bị trật ra, miệng vết thương máu tuôn ra, rớt xuống ghế xe…. Yêu ma lập tức vọt đến bên tay phải của hắn, trừng mắt nhìn chất lỏng đỏ tươi, cười lạnh…… hừ hừ ta biết ngươi ở trong này! Ngay tại nơi này! Nói xong, tay hắn cắm vào ngực Âu Dương Bách Tuế, trái tim tựa như bị bóp nát, đau đến xanh mặt, không thể thở.

“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Thiếu gia!” Vương Dũng quay đầu nhìn hắn trố mắt há mồm, thống khổ vạn phần, lập tức muốn mở cửa xuống xe đến sau xe nhìn hắn, nhưng là bất luận hắn dùng sức như thế nào, cũng không ra được.

Ngu xuẩn, đứa ngốc! Ngươi sớm nên đi theo ta...... Không nên lưu luyến dương thế này...... Ngươi căn bản không thuộc nơi này......

Yêu ma nói xong, tay càng dùng sức buộc chặt.

“Ngô......” Âu Dương Bách Tuế huyết sắc mất hết, dần dần không thể hô hấp, hít thở không thông!

Bạc Thiếu Nghiên...... Bạc Thiếu Nghiên...... Hắn không tự giác trong lòng kêu tên nàng, nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một cô gái chừng 12 tuổi.

Đó là...... Đó là...... Mười năm trước, Bạc Thiếu Nghiên!

Khuôn mặt tuyệt lệ còn mang theo một chút tính trẻ con, nhưng tinh quang hai tròng mắt lại trưởng thành sớm mà thâm định.

Một thân áo trắng, tóc đen cao thúc, toàn thân tản ra vầng sáng, giống như một đóa hoa bách hợp dưới ánh trăng,đẹp không thể tả. trong nháy mắt, giống như có thiên ti vạn lũ cuốn lấy lòng hắn, gắt gao trói chặt… không cho phép còn muốn nàng! Theo ta đi đi! Yêu ma rống giận, dùng sức muốn rút hồn hắn đi…

Đúng lúc này, một chiếc xe taxi từ phía sau đi đến, xe chưa ngừng hẳn, Bạc Thiếu Nghiên vẻ mặt vô cùng lo lắng đã vọt xuống, đến gần xe hắn, ở trên cửa xe vẽ một cái ấn rủa, thì thầm: “Âm chết, dương về dương, thiên linh địa linh, hai giới rõ ràng, yêu quỷ lui tán, đừng lại hoành hành!”

Nàng niệm xong, chỉ ngón tay, yêu ma lập tức bị bắn ra khỏi xe, nàng nhân cơ hội mở cửa xe, nâng Âu Dương Bách Tuế dậy, vội la lên:“Ngươi có khỏe không? Âu Dương Bách Tuế! Âu Dương Bách Tuế......”

Âu Dương Bách Tuế suy yếu ngã vào ghế, cơ hồ không có sức, hơn nữa toàn thân hơi hơi rung động.

Nàng kinh hãi, một phen kéo hắn, ở ngực vẽ cái phù, dùng sức vỗ, phút chốc, hắn mạnh khụ ra một ngụm âm khí, không ngừng thở gấp gáp.

“Mau dùng sức hô hấp! Hít sâu!” Nàng thấp kêu.

Hắn giương mắt nhìn nàng, chuyện thứ nhất không phải hít sâu, mà là gắt gao bắt lấy tay nàng, nhanh giống như vĩnh viễn cũng không nghĩ lại buông ra.

Nàng ngẩn ra, cả người chấn động, tim nhất thời đập hỗn độn.

Xú nha đầu! Ngươi mọi cách cản trở ta, ta tuyệt không đối buông tha ngươi...... yêu ma rống to, vung tay lên, cửa kính xe vỡ nát, nàng hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy hắn, che chắn ở trước hắn, mảnh thủy tinh nhỏ văng bốn phía, toàn thân nàng cơ hồ bị ngàn vết cắt nhỏ, một mảnh nhỏ bay thẳng cắm vào tay nàng! Nàng nhíu mi, không yếu thế, ngẩng đầu trừng mắt yêu ma cười kiêu ngạo kia.

“Bạc Thiếu Nghiên --” Âu Dương Bách Tuế kinh hãi muốn khởi động thân, lại vẫn bị nàng đè lại.

“Đừng nhúc nhích......” Nàng cắn răng nhịn xuống toàn thân đau đớn, đầu tay chỉ , kết cái rủa ấn, khinh xích:“Từ nơi nào đến, về lại nơi đó, yêu quỷ lui tán, nhanh nhanh rút lui!”

Hắn thời hạn sẽ đến...... Ngươi cứu không được hắn...... Cứu không được hắn......

Yêu ma lại bị ngân quang văng xa, rống giận biến mất ở chỗ sâu âm u.

Xác định hắn đã rời đi, Bạc Thiếu Nghiên mới yên tâm mà lơi lỏng, cũng mới cảm giác được lòng bàn tay kịch liệt đau đớn, nhịn không được hít vào run run, rút ra mảnh nhỏ thủy tinh.

Âu Dương Bách Tuế lập tức đứng dậy, cầm tay phải nàng tràn đầy máu tươi, nhìn lại trên người nàng, trên tay thật nhiều vết thương, vừa sợ vừa đau, không khỏi khó thở mắng to:“Ngươi ngăn trở ta làm gì? Ngươi cho ngươi là nữ siêu nhân sao? Ngươi xem ngươi, thương thành như vậy......”

Nàng thở phì phò, nhìn hắn còn có khí lực mắng chửi người, không khỏi cảm thấy an tâm một chút, mỉm cười.

“May mắn ngươi không có việc gì......”

Giật mình nhìn nàng lần đầu tiên vì hắn triển lộ tươi cười, hắn nín thở vài giây, rốt cuộc không thể áp lực, một tay lấy nàng ôm vào trong lòng.

“Ai nói ta không sao? Ta căn bản không cứu......” Hắn một lời hai ý nghĩa thầm oán.

“Cái gì?” Nàng kinh ngạc hơi hơi giãy dụa.

“Ngươi không cần lộn xộn được không?” Hắn khinh xích, lại đem nàng ôm sát, cũng quay đầu hướng Vương Dũng mệnh lệnh:“Vương Dũng, mau gọi xe cứu thương, chúng ta đi bệnh viện.”

“Không được, trước giúp ngươi hạ phù miệng vết thương.” Nàng vội la lên.

“Không, đi bệnh viện trước đem tay ngươi cầm máu tiêu độc.”

“Nhưng......”

“Đừng chọc ta lo lắng tức giận nữa! Nàng nếu bị làm sao, ta còn sống được sao?” Hắn tức giận quát khẽ.

Bạc Thiếu Nghiên ngây ngẩn cả người. Không hiểu sao 2 má nóng lên.

Làm sao vậy? Nàng là làm sao vậy? Nàng không hiểu…..

Nàng đột nhiên im lặng, hắn không khỏi trong lòng than nhẹ.

Bạc Thiếu Nghiên nhất định đối hắn hạ phù chú nào đó, nếu không, hắn sẽ không yêu nàng yêu đến điên cuồng như thế.

Điên cuồng đến mỗi phân mỗi giây đều muốn cùng nàng cùng một chỗ, điên cuồng đến nỗi không muốn chia lìa.

Hắn thậm chí cảm thấy, hắn đến nhân gian này, chỉ vì muốn gặp nàng......

Sau khi đến bệnh viện băng bó vết thương xong, 2 người về nhà, Lan di và lão Hàn đều sợ xanh mặt, cha hắn nghe thấy cấp tốc chạy về, nét mặt già nua tái nhợt lại sợ hãi.

“Các ngươi sao rồi, Bách Tuế đâu? Hắn sao rồi?” ông sốt ruột hỏi.

“Đừng khẩn trương, ta không chết.” Âu Dương Bách Tuế đã thay đồ, khí sắc cũng đã khôi phục.

“Nhưng là vết thương trên cánh tay ngươi......” Âu Dương Hoàng lo lắng nhìn hắn.

Mặc dù có lá phù ở trên , nhưng còn nhiều vết máu.

“Đừng lo lắng, ta đang muốn giúp hắn xử lý.”

Bạc Thiếu Nghiên lúc này cũng đi đến, nàng cũng thay áo khoác dài nhẹ nhàng, tóc dài buộc lại đơn giản, thoạt nhìn càng trẻ, cũng càng tú lệ tuyệt mỹ.

Âu Dương Bách Tuế tâm hơi hơi lơ đãng, ánh mắt nhìn trên người nàng, không thể dời.

Nguyên lai nàng không mặc pháp bào là bộ dáng này, thiếu điểm nghiêm túc cùng đạm mạc, hơn điểm nữ nhân quyến rũ, cảm giác không hề khó thân cận.

“Đại sư, thương thế của ngươi......” Âu Dương Hoàng thấy nàng toàn bộ bàn tay tay phải bao băng gạc, cổ cùng cằm còn có mấy điểm vết thương, quan tâm hỏi.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì.” Nàng bình tĩnh nói.

“Lòng bàn tay đều bị cắt nát, khâu hơn mười mũi, còn nói không có việc gì?” Âu Dương Bách Tuế hừ nói.

Nàng liếc hắn một cái, nhớ tới ở bệnh viện khi hắn giống con sư tử hung dữ nôn nóng, không ngừng trách cứ bác sĩ y tá không nhanh, không đủ nhẹ nhàng……..

Rốt cuộc bị thương là ai a?

Nàng vô lực lắc đầu, tâm lại không hiểu gắt gao.

Khi đó hắn lo lắng, hắn vô cùng lo lắng đau lòng, cùng với thầy thuốc cùng y tá ánh mắt khác thường, đều làm cho nàng phi thường không được tự nhiên.

Không được tự nhiên...... Nàng trước giờ chưa bao giờ có cảm giác này, dù cho ở bất kì thời điểm nào, nơi nào, nhưng không hiểu sao ở trước mặt hắn nàng sẽ luôn không được tự nhiên…….

Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?

“Kia đại sư hiện tại có thể giúp Bách Tuế thϊếp phù sao? Hắn...... Như vậy có nguy hiểm không?” Âu Dương Hoàng vội hỏi.

Nàng kỳ thật lúc trước hoài nghi, Âu Dương Hoàng tựa hồ thực sợ hãi Âu Dương Bách Tuế chết đi, lý do tựa hồ không chỉ đơn thuầnlà lo lắng kinh doanh vương triều.

“Ta ở bệnh viện có dùng phù đơn giản giúp hắn cầm máu.” Nàng nói.

“Nhưng là...... Như thế nào giống như lại xuất huyết?” Âu Dương Hoàng khẩn trương làm người ta nan giải sợ hãi.

“Cái gì?” Mặt nàng khẽ biến, đi hướng Âu Dương Bách Tuế, kéo tay hắn, có chút giật mình.

Phù của nàng lại trấn không được miệng vết thương? Sao lại thế này?

“Ta lại một lần nữa hạ phù ấn.” Nàng nhíu mi, ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Mười phút sau, những người khác thối lui, nàng thiết hạ kết giới, cẩn thận quan sát miệng vết thương Âu Dương Bách Tuế.

Lạc ngân bốn phía làn da có chút sưng đỏ thối rữa, càng kinh người là, phạm vi miệng vết thương tựa hồ chậm rãi mở rộng......

“Tại sao có thể như vậy?” Nàng kinh run sợ không thôi, ngẩng đầu hỏi:“Miệng vết thương của ngươi có cảm giác khác thường không?”

Hắn căn bản không thèm để ý vết thương chính mình, chính là nhìn chằm chằm mặt của nàng, không đáp chỉ hỏi:“Ngươi bị thương không nhẹ.” Những mảnh thủy tinh bạo liệt cắm ở mặt và gáy của nàng lưu lại không ít hồng ngân, nhìn thấy tâm hắn bỗng co rút đau đớn.

“ Đừng lo vết thương của ta, ta đang hỏi vết thương của ngươi có đau không?”

“Rất đau.”

“Thật sự?” Nàng càng lo lắng.

“Ngươi làm hại.” Hắn nhíu mày.

“Thật có lỗi......” Nàng nghĩ đến hắn là giận nàng chuyện trong thang máy.

“Nhìn ngươi bị thương thành như vậy, ta toàn thân đều đau.” Hắn thân thủ khẽ vuốt cằm nàng nói. (xù: cha ơi, dễ xương quá.....)

Nàng ngẩn ngơ, rất nhanh hiểu ra, giận xích:“Mời ngươi đứng đắn một chút.” Chính là, miệng mắng chửi, vì sao lòng nàng một trận rung động mãnh liệt? Vì sao….. hai má không thể khống chế nóng lên? Rất không giống nàng a! rất không giống………..

“Ngươi đỏ mặt, Thiếu Nghiên.” Hắn hô tên của nàng, nở nụ cười.

Hắn cũng không tin nàng thật sự có thể thờ ơ với hắn.

Nàng ảo não cúi đầu, không để ý đến hắn, cầm lấy bút muốn vẽ bùa ấn, nhưng tay phải bao băng gạc quấn quít lấy thật dày, căn bản cầm không được bút, cầm liền rớt.

Hắn khom người giúp nàng nhặt lên, cười nói:“Muốn hay không ta giúp ngươi?”

“Không cần.” Nàng trừng hắn, đoạt lấy bút, kết quả bút lại rớt. nàng tức giận, dỡ băng vải trên tay xuống.

“Ngươi làm gì?” Hắn kinh hô, vội vàng chế trụ tay trái của nàng.

“Này rất vướng bận,bỏ đi ta mới có thể vẽ bùa.” Nàng cả giận nói.

“Chờ ngươi tay hảo một chút lại họa.” Hắn giúp nàng đeo lại băng vải.

“Này không thể chờ, thương thế của ngươi đã có dấu hiệu hủ bại, tỏ vẻ lực lượng yêu ma càng ngày càng mạnh, nếu không nhanh chút trấn trụ, ngươi liền nguy hiểm.” Nàng cấp xích.

“Ta thà rằng chính mình nguy hiểm, cũng không muốn lại nhìn đến ngươi bị thương!” Hắn quát lớn.

Nàng ngây ngẩn cả người, nguyên bản tâm như biển không gợn song, giờ bị một viên đá bắn vào làm nước bắn tung tóe lên tận trời. mà cục đá đó chính là nam tử trước mắt này.

“ Sao ngươi ngốc quá? Thích ta đến ngay cả mệnh cũng không cần sao?” nàng giận tái mặt, trừng hắn.

Đúng, nàng thực giận, hắn quấy nhiễu bình tĩnh của nàng, phá hủy yên ổn của nàng, làm rối cảm xúc của nàng…..

Hắn dựa vào cái gì mà quấy nhiễu nàng nguyên bản muốn vô tình?

Đúng cho dù không sống được, cũng muốn yêu nàng.” Hắn quyết liệt nói, trong mắt thiêu đốt cuồng tình.

“Mất mạng, còn nói tình yêu cái gì? Thật sự là buồn cười.” Nàng áp chế trong lòng cuồn cuộn, châm chọc cười lạnh.

“Buồn cười thì sao? Ta dám dùng sinh mệnh đổi một hồi khắc cốt minh tâm luyến ái, nhưng ngươi dám sao?” Hắn khıêυ khí©h hỏi.

Khắc cốt minh tâm...... Khắc cốt minh tâm......

Này bốn chữ làm nàng vẻ sợ hãi, giống ngôn rủa Bạc Thiếu Xuân đang ứng nghiệm......

“ Ta không nói chuyện yêu, cũng không đàm tình, ngươi gì là tự ngươi, đều không liên quan đến ta.”

“Tại sao vội vã vẽ ra giới tuyến, ngươi đang sợ cái gì?” hắn thấy nàng phiền chán bất an, hừ nhẹ.

“Ta có gì phải sợ? Ta trời sinh là người vô tình, ngươi xem tay ta, từ khi sinh ra đã không có cảm tình tuyến, nhất định độc thân tu thân không có tình ti phàm tục ràng buộc.” nàng đưa tay trái đến trước mặt hắn cho hắn xem kĩ.

Hắn nhìn chằm chằm tay nàng. Ai nói không có cảm tình tuyến thì không thể yêu? Đây là cái đạo lý ngu xuẩn gì a?

“Nhìn rõ đi, cả đời này, ta không tình là nữ nhân, chỉ là một trừ ách sư, đừng đem ta trở thành đối tượng của ngươi, càng đừng lãng phí tình cảm trên người ta.” Nàng tiếp tục nói, tựa hồ chỉ có cường điệu nói rõ như vậy nàng mới có sức mà chống cự hắn.

Hắn không đợi nàng nói xong, đột nhiên chế trụ tay trái nàng, nhặt lên bút lông dính chu sa, trực tiếp họa lên bàn tay nàng một đường. “Muốn có cảm tình tuyến sao? Hiện tại ngươi đã có.”

Nàng há hốc mồm nhìn lòng bàn tay mình. Người này………..

“Hơn nữa trong mắt ta, ngươi là nữ nhân, là nữ nhân ta yêu, ta muốn ngươi.” Hắn cường hãn tuyên bố.

“Nhưng ta không thương ngươi, cũng không cần ngươi, không nghĩ cùng ngươi có quan hệ.”

Hắn bị lời của nàng chọc giận, dùng sức kéo nàng đổ xuống giường, lấy thân thể ép chặt nàng. “ Ngươi không nghĩ cùng ta quan hệ, ta sẽ tạo ra quan hệ……” hắn sát vào mặt nàng nguy hiểm cười lạnh.

Nàng kinh hãi, muốn mở miệng mắng chửi, môi hắn đã bay nhanh ngăn chận nàng. Chặt chẽ khóa trụ cự tuyệt của nàng.

Nàng trừng lớn hai mắt, ngây dại.

Lại là cái loại rung động hủy thiên diệt địa này, nháy mắt đột kích, làm cho nàng trở tay không kịp. Nàng có vài giây choáng váng, cảm thấy chính mình đang bị hắc ám nào đó bắt được, buộc chặt, mà nàng, lại không có lực giãy, cũng không muốn tránh thoát......

Hắn thật sâu hôn nàng, có khí, có giận, còn có càng đậm liệt nhiệt tình yêu thương. Nữ nhân này càng muốn cùng hắn cắt đứt, hắn càng không buông ra. Hắn muốn sinh mệnh của nàng, hết thảy của nàng, từ nay về sau cùng hắn dây dưa một chỗ. Hắn rung động thật sâu, nhân gian nhàm chán bị hắn phỉ nhổ, bởi vì có nàng mà trở nên tươi đẹp.

Bạc Thiếu Nghiên hoảng hốt, nàng trong sáng như bông tuyết, không dính phàm trần thế tục, bị Âu Dương Bách Tuế nhất nhất đánh tan, nàng biết nàng có thể ngăn cản hắn, nhưng mà, tiềm thức của nàng lại phóng túng hắn, chờ đợi hắn, giống như nội tâm nàng cũng mong đợi……

Nhưng, một đạo âm khí lạnh như băng phút chốc đem nàng trong mê loạn bừng tỉnh, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rùng mình, pháp lực sở hữu đang nhanh chóng tiêu tán, bên trong có cổ lực lượng muốn nàng rơi vào vực sâu vạn trượng.

Đây là cái gì? Vì sao Âu Dương Bách Tuế có thể tiêu giảm pháp lực của nàng?

Nàng hãi dị lại phẫn nộ, đột nhiên đẩy ra hắn, xoay người ngồi dậy, trừng lớn hai mắt.

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn chằm chằm nàng đỏ tươi đôi môi, khàn khàn nói.

Nhìn hắn dường như không có việc gì, nàng không khỏi kinh nghi, chẳng lẽ là hắn mệnh cách kỳ lạ, có cái gì nàng không thấy ra huyền cơ?

“Bị ta hôn hồ đồ sao? Thiếu Nghiên.” Hắn cười khẽ.

“Về sau lại tùy tiện làm loại sự tình này, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.” Nàng tức giận cảnh cáo.

Hắn không chịu uy hϊếp, ngược lại càng cố ý gần nàng, hừ nói:“Ta càng muốn lại hôn ngươi, nhìn ngươi như thế nào đối ta ‘Không khách khí’!”

Nàng giận dữ, vội vàng lui về phía sau, đứng dậy còn muốn chạy, hắn nhanh chóng bắt lấy tay nàng, nàng thịnh nộ, phản thủ trực tiếp hướng hắn mặt, hắn nhấc tay đón đỡ, vừa vặn bị nàng đánh trúng cánh tay phảibị thương.

“A!” Hắn đau đến rút tay về, tuấn mi nhíu lại.

Nàng ngẩn ngơ, lập tức cầm tay hắn, sốt ruột nói:“Ta xem xem......”

“Không cần! Tránh ra.” Hắn bỗng nhiên nổi lên muốn đùa giỡn, nghiêm mặt thối bỏ nàng ra.

“Mau cho ta xem miệng vết thương!”

Hắn không để ý đến nàng, tức giận bước xuống giường.

“Đợi chút, Âu Dương Bách Tuế, ngươi còn không có thϊếp phù.” Nàng đuổi theo giữ chặt hắn.

“Không thϊếp.” Hắn tránh khai.

“Không thϊếp ngươi nhất định phải chết.” Nàng che ở trước mặt hắn, quát chói tai.

“Thì sao?” Hắn nhíu mày hỏi lại.

“Cái gì?”

“Hiện tại so với việc sinh tử, ta càng muốn được nàng yêu.” Khuôn mặt tuấn tú đều là chấp nhất cuồng yêu.

Nàng nín thở một giây, mới lạnh lung thốt: “ Ta không thể yêu ngươi, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ không cản”

“Cho nên, ngươi căn bản không thèm để ý chết sống của ta?” Hắn nheo mắt lại.

“Sinh tử là vấn đề của ngươi, nếu chính mình không muốn sống nữa, ta cần gì phải để ý?” Nàng lạnh lùng nói xong.

“Ngô......” Hắn xoay mình đè lại miệng vết thương, cố ý lớn tiếng rên.

Nàng cả kinh, vội la lên:“Làm sao vậy?”

“Không thích hợp...... Nhất định có vấn đề......” Nàng theo dõi vết thương, lẩm bẩm.

Là pháp lực của nàng yếu bớt sao? Hoặc là chỉ yêu ma kia ở trên người hắn lại động tay chân?

“Có vấn đề gì?”

Nàng không có trả lời, chính là cúi đầu kinh nghi. Hiện tại, ngay cả pháp thuật của nàng cũng không giúp gì được hắn sao?

Lúc này, lão Hàn đột nhiên ở ngoài cửa phòng nói:“Thiếu gia, Bạc đại sư, Trần Nhật Văn tiểu thư đến đây.”

Nàng giật mình, Trần Nhật Văn lúc này xuất hiện, là cơ duyên sao?

Âu Dương Bách Tuế quát lạnh:“Nàng tới làm gì?”

“Bách Tuế, Nhật Văn nghe nói ngươi gặp chuyện không may, thực lo lắng, riêng lại đây thăm ngươi.” Âu Dương Hoàng nói.

“Ta không muốn thấy nàng, bảo nàng đi.” Âu Dương Bách Tuế tức giận hạ lệnh trục khách.

Nhưng Bạc Thiếu Nghiên lại triệt kết giới, đi qua mở cửa ra.

“Bạc Thiếu Nghiên!” Hắn tức giận đến mặt đều tái.

Ngoài cửa, Trần Nhật Văn trên mặt đều là lo lắng, nàng vẫn mặc bộ quần áo lúc xem mắt, hiển nhiên vừa nghe Âu Dương Bách Tuế chuyện gặp liền vội vàng chạy tới.

“Trần tiểu thư, mời vào.” Bạc Thiếu Nghiên nói.

Trần Nhật Văn hướng nàng gật gật đầu, vào phòng, còn không có mở miệng hỏi, chợt nghe gặp Âu Dương Bách Tuế lạnh như băng:“Đi ra ngoài!”

“Ta...... Chính là đến thăm ngươi.” Trần Nhật Văn xấu hổ lại bị thương rụt một chút, nàng chưa từng gặp qua nam nhân quá đáng lại ác liệt như vậy, nhưng là, cố tình chỉ nhìn liếc mắt một cái, nàng liền không thể tự kềm chế yêu thương hắn.

“Ta tốt lắm, còn chưa có chết.” Hắn ác ngoan cười lạnh.

“Ta nghe nói ngươi bị thương.” Nàng không bị dọa chạy.

“Nghe ai nói? Ai nhiều chuyện như vậy?” Hắn trừng mắt Âu Dương Hoàng cùng lão Hàn.

“Bách Tuế, đây là cái thái độ gì? Nhật Văn là hảo ý, nàng thực quan tâm ngươi.” Âu Dương Hoàng cố gắng giúp Trần Nhật Văn nói chuyện.

“Quan tâm? Vì sao?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ta......” Trần Nhật Văn bị hắn làm cho kinh hoàng.

“Ngươi không phải là yêu thượng ta đi?” Hắn châm biếm.

Trần Nhật Văn mặt đỏ cam chịu không nói.

Bạc Thiếu Nghiên nhìn vẻ mặt của nàng, tâm hơi hơi trừu nhanh.

“Nhưng ta không thương ngươi, cũng đối với ngươi không có hứng thú, ta muốn nữ nhân chỉ có nàng.” Hắn nói xong đi hướng Bạc Thiếu Nghiên, một phen nắm tay nàng.

Âu Dương gia toàn bộ nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạc Thiếu Nghiên rất nhanh tránh hắn, cấp xích:“Đừng náo loạn.”

“Ngươi hẳn biết ta không phải nháo, Bạc Thiếu Nghiên.” Hắn nhìn nàng, đồng tử đang bốc hỏa.

Trần Nhật Văn cũng không kinh ngạc, nàng đã sớm nhìn ra hắn thích trừ ách sư xinh đẹp này.

Nhưng nàng không nghĩ thoái nhượng, không nghĩ buông tha cho, lại càng không nghĩ thua.

“Ta biết ngươi thích nàng...... Nhưng là nàng không thích hợp, cũng không thể cứu ngươi, ngươi cần nữ nhân là ta, nếu ngươi muốn sống, cũng chỉ có thể lựa chọn cùng ta kết hôn.” Nàng từ Đường Lập Dương nghe không ít tin tức.

Âu Dương Bách Tuế nheo lại mắt, cười lạnh:“Xem ra ngươi đều biết hết.”

“Đúng, ta biết.”

“Nếu biết, còn dám tới?”

“Ta...... Ta nghĩ cứu ngươi, muốn cùng ngươi kết hôn sinh con, cho ngươi duyên mệnh.” Nàng hấp khẩu khí, cất cao giọng nói.

Bạc Thiếu Nghiên hô hấp cứng lại. Nàng nên thay Âu Dương Bách Tuế cao hứng, nàng thay hắn tìm đến xung hỉ nữ tử, cam tâm tình nguyện vì duyên mệnh của hắn sinh con.

Nhưng là, vì sao lòng của nàng lại đau như vậy?

Âu Dương Bách Tuế cũng không có cảm động, ngược lại lửa giận tăng vọt, hắn mặt lạnh lùng, tiến lên đem nàng lôi ra khỏi phòng hắn.

“Ta không muốn bị ngươi cứu, lại càng không muốn cùng ngươi kết hôn, mời đi đi!”

Bạc Thiếu Nghiên rất nhanh nhằm phía cửa ngăn trở hắn, quát:“Đừng như vậy, Âu Dương Bách Tuế......”

Nàng nói đến một nửa, phút chốc kinh ngạc, ánh mắt nhìn miệng vết thương cuả hắn.

Âu Dương Bách Tuế cùng Trần Nhật Văn đều kinh ngạc nhìn nàng, không rõ nàng làm sao vậy.

Nguyên lai, bạch phù nàng vừa mới dán tại miệng vết thương của Âu Dương Bách Tuế đã tự động bóc ra, hơn nữa vết thương đã ngừng chảy máu, bắt đầu kết vảy lành. Chính là cánh tay hắn đang cầm tay Trần tiểu thư. Đây là âm dương tương hợp a! quả nhiên có thể cứu được hắn là Trần tiểu thư, không phải nàng…. Một loại đả kích không hiểu nổi vô tức chạm vào nàng, 22 năm qua, nàng đối với pháp thuật của mình cảm thấy bất lực. Sớm đã biết Trần tiểu thư mới có thể cứu hắn, nhưng giờ phút này đáy lòng nàng không ngừng dâng lên một cỗ buồn khổ không giải thích được? chẳng lẽ nàng cũng gặp ma sao? Giống các tỉ muội khác, gặp gỡ yêu ma khó nhất thế giới, yêu ma này vô hình vô ảnh, từ lòng người sinh ra, lớn lên lúc người ta mặt đỏ tim đập nhanh, theo trái tim mọi người hoành hành làm loạn……… chính là yêu ma ‘tình yêu’, chẳng lẽ lòng nàng hiện cũng đang có sao? Nàng phải làm sao mới có thể trừ bỏ tiêu diệt nó? Nên dùng đạo phù thế nào trấn trụ nó, không để nó thống trị ý chí của nàng? Thân là trừ ách sư giỏi, lần đầu tiên nàng cảm thấy thúc thủ vô sách….