Chương 1: Đại nạn không chết

"Tôn đại phu, xin ông nhất định phải cứu con gái ta! Tôn đại phu, ta cầu xin ông! Nó còn nhỏ như vậy, nếu ra đi thì thật sự rất đáng thương, xin ông, hãy cứu nó đi!" Nữ nhân gào khóc vô cùng thê thảm.

"Tiểu thư thật sự còn quá nhỏ, lại ở trong nước lạnh lâu như vậy, y thuật ta hạn, thật sự không còn cách nào, thành thật xin lỗi!" Âm thanh người nói chuyện có vẻ già nua, hắn nói xong còn thở dài một tiếng, giống như đang tiếc thương cho một sinh mệnh sắp ra đi.

Giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên: "Tôn đại phu, ông là đại phu tốt nhất huyện Thanh Sơn, chẳng lẽ ngay cả ông cũng không có biện pháp sao?”

Lão nhân vừa rồi lại nói: "Tôn mỗ thật sự không có biện pháp, thành thật xin lỗi, nhưng phu nhân hiện giờ thân thể không tốt, xin hãy nén bi thương.”

Nữ nhân nghẹn ngào, giọng nói bi ai: "Nhưng Tú Nhi còn chưa tới năm tuổi mà!”

Giọng nói của một nam nhân đột nhiên vang lên: "Tôn đại phu, ông có thể nghĩ ra cách khác không?" m thanh nghe còn khá trẻ, tuy rằng hắn đang cố gắng kìm chế, nhưng vẫn có thể nghe ra thương tâm trong giọng nói ấy.

Đại phu thở dài nói: "Không phải Tôn mỗ không muốn giúp, làm nghề y cứu người chính là chức trách của Tôn mỗ, chỉ là tiểu thư bị ngâm trong nước lạnh quá lâu, thân thể nàng lại nhỏ yếu, Tôn mỗ thật sự bất lực.” Nói xong cúi đầu dời đi.

Nghe lão nhân nói xong, nữ nhân khóc càng thêm dữ dội hơn nữa.

Đúng lúc này, lại một giọng nói vang lên. Giọng nói đó nghe có vẻ như là của một phụ nhân lớn tuổi, nàng ta nói, “Ngươi khóc cái gì? Ngươi bây giờ còn đang mang thai, khóc thành như vậy lỡ đứa nhỏ bị thương thì làm sao bây giờ? Tú nhi tuy rằng sắp ra đi, nhưng người còn sống thì vẫn phải sống, ngươi khóc thương tâm như vậy, đứa nhỏ cũng sẽ không an lòng mà đi!”

Âm thanh của nữ nhân trong nháy mắt cao lên: "Nương! Tú nhi còn chưa đi, sao người có thể nói như vậy?"

"Đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện với trưởng bối sao?" Một người nữ nhân khác rõ ràng đã tức giận, nhếch miệng, quát: "Quả nhiên là con gái thương gia, cha ngươi cả ngày lao đầu vào kiếm tiền, có thể dạy nữ nhi ra thành cái loại gì?”

Giọng nói của nam nhân trẻ tuổi lại vang lên: "Nương, người đừng nói nữa, Thục Hoa chỉ là quá thương tâm, nàng ấy không phải cố tình chống đối người. Hơn nữa nàng ấy cũng không nói sai, Tú nhi hiện tại còn chưa ra đi, sao người có thể nói như vậy?”

Phụ nhân lớn tuổi dường như bị kí©h thí©ɧ, giọng nói trở nên sắc bén: "Ta nói có sai sao? Tôn đại phu đã nói không cứu được, ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của Tú nhi đi, hơi thở yếu ớt, không phải sắp chết thì là cái gì? Lúc trước khi nó được sinh ra là ta đã biết nó không có phúc khí, ngươi còn không tin, suốt ngày nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, kết quả, còn chưa tới năm tuổi đã chết non!”

”Nương!”

“Nương!”

Hai người dường như nóng nảy, đồng thời kêu một tiếng muốn cắt đứt bà. Ngay sau đó, giọng một nữ nhân khác lại vang lên. "Phu nhân, hình như tiểu thư có chuyện gì đó?”

Nam nhân dường như phát hiện ra một cái gì đó, ngay lập tức lo lắng hét lên: "Thục Hoa! Ai đó! Mau mời Tôn đại phu quay lại đi, nhanh lên!”

Thanh âm trở nên hỗn loạn, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện, kèm theo tiếng lạch cạch, có vẻ như là có người đang đi nhanh.

Thương Cẩm Tú từ trong bóng tối vô tận, nghe thấy những thanh âm này, ý thức dần dần tỉnh lại. Vừa mới có ý thức, nàng liền cảm giác được toàn thân mệt mỏi, vô lực, nặng nề, còn ớn lạnh. Khó chịu nhất vẫn là cái đầu, đau đến mức có thể nổ tung chỉ sau một giây.

Cơn đau đầu làm cho Thương Cẩm Tú tỉnh táo lại trong nháy mắt, hình ảnh trước khi chết hiện lên rõ ràng trong đầu, nghĩ đến trước khi chết nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tham lam cùng ác độc, Thương Cẩm Tú theo bản năng nắm chặt bàn tay, cả khuôn mặt đều rất khó coi.

Lúc nắm chặt tay, Thương Cẩm Tú liền phát hiện tình hình hiện tại hình như có chút không thích hợp. Nghĩ đến tiếng nói chuyện vừa rồi, Thương Cẩm Tú trong nháy mắt có loại cảm giác không chân thật. Chẳng lẽ nàng trúng phép ảo cảnh của pháp sư nào đó? Không đúng, cảm giác này thật sự quá chân thật, nếu như thật sự là ảo cảnh của pháp sư nào đó thì thực lực của người này phải mạnh biết bao nhiêu?

Không đúng! Nàng rõ ràng đã chết rồi, chẳng lẽ trước khi chết được người ta cứu? Không, không có khả năng đó, với thực lực của nữ nhân kia, thì ai có thể cứu nàng? Nhưng nếu nàng đã chết thì bây giờ là đang xảy ra chuyện gì?

Thương Cẩm Tú cảm thấy tình hình có chút không đúng, liền muốn mở mắt nhìn một chút, nàng đã thử vài lần nhưng lại phát hiện mí mắt dường như dính lại với nhau, nàng dùng hết sức lực trên người mới có thẻ mở hờ đôi mắt. Nhưng mà, sau khi thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, Thương Cẩm Tú cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, liền mở to hai mắt ra!

Nơi này là đâu? Chẳng lẽ nàng thật sự được người nào đó cứu, tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo cảnh? Nếu không, tại thời điểm tận thế thì làm sao có thể cổ kính như vậy?