Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phùng Hy không muốn đấu tranh vì tình yêu giành cho Mạnh Thời là vì cô ấy thực tế, là vì cô ấy không đủ yêu Mạnh Thời ư? Nhưng đó chỉ là một phần. Phần lớn nhất chính là mối tình thời thiếu nữ ngây th …
Xem Thêm

Chương 1: Ly hôn
Khi kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảmthấy nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều,cuộc hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.

Tay xách va ly hành lý nặng trịch, vai đeo chiếc máytính xách tay, Phùng Hy trở về nhà trong màn đêm.

Mở cửa phòng, Phùng Hy hơi bất ngờ khi nhìn thấy trongnhà có ánh đèn, bình thường, Điền Đại Vĩ không bao giờ chịu về nhà trước mườihai giờ. Cô uể oải đặt túi xách xuống, Điền Đại Vĩ đang tựa vào đầu giường đọctiểu thuyết, mắt không buồn ngước lên.

Cô đã đi công tác nửa năm nay, khắp nơi trên cả nướcchỗ nào cũng có mặt, lần nào về nhà Điền Đại Vĩ cũng lạnh nhạt như vậy, PhùngHy cảm thấy phải thức liền ba đêm để làm hồ sơ mời thầu cũng không mệt bằng vềnhà.

Mệt mỏi!

“Hôm nay anh ở nhà à?”. Phùng Hy cất tiếng hỏi, quayđầu muốn đi tắm một cái rồi vào phòng làm việc ngủ.

Điền Đại Vĩ đặt sách xuống gọi cô, “Phùng Hy, chúng taly thân cũng được hai năm rồi, hiếm khi cô về nhà, ngày mai chúng ta giải quyếtviệc đi thôi”.

Phùng Hy hơi sững người. Cô như ngựa vía từ Cáp NhĩTân trở về nhà, nghe thấy câu đầu tiên mà Điền Đại Vĩ nói là ly hôn. Phùng Hyquay người lại, ngước nhìn gương mặt điển trai của Điền Đại Vĩ, nói: “Vội thếhay sao?”

“Kéo dài cũng chẳng hay ho gì, ai biết lần này cô về ởnhà được mấy ngày. Cô đi biền biệt nửa năm, lẽ nào lại kéo dài thêm nửa năm nữaư? Kéo dài thêm nữa thì cô cũng sang tuổi ba mươi rồi, tuổi cao tìm cũng khó”.Điền Đại Vĩ nói giọng bình thản, nghe thì có vẻ như nghĩ cho Phùng Hy, nhưngmỗi câu nói tựa như lưỡi dao đâm khiến cô đau nhói.

Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ bi ai, nói: “Thực racái mà từ trước tới nay em cần chẳng qua chỉ là anh quan tâm đến em nhiều hơnmột chút mà thôi. Hai người có thể quan tâm đến nhau, gắn bó keo sơn, sống mộtcuộc sống yên bình. Tại sao lại không được như thế?”

“Từ trước đến nay tôi không hề có mong muốn được bảovệ cô, cô không hiểu điều đó hay sao?”

Chồng mình nói với mình không hề có mong muốn được bảovệ, che chở mình! Phùng Hy như bị ai chặn ngang cổ họng, không nói ra được lờinào. Cô nhìn thấy chiếc máy tính bên cửa sổ đang bật, bèn đi tới, trên màn hìnhlà đơn xin ly hôn Điền Đại Vĩ đã đánh xong. Phùng Hy cảm thấy lạnh giá từ đầuđến chân, cô nhìn một lát rồi nói: “Được”

Thốt ra được một tiếng, cổ họng nghẹn lại. Phùng Hyhít thật sâu, cố gắng nén nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng. Quay đầu lại,Điền Đại Vĩ lại tiếp tục đọc sách, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói: “Căn nhànày tôi mua nên nó thuộc về tôi. Tiền tiết kiệm trong ngân hàng mỗi người mộtnửa. Nếu cô không có ý kiến gì, ngày mai sẽ tiến hành”

Tiền mua căn nhà này tổng cộng là sáu trăm nghìn nhândân tệ, Điền Đại Vĩ trả đợt đầu hai trăm nghìn nhân dân tệ, tiền trả góp hằngtháng là do Phùng Hy nộp. Cuối năm ngoái, cô được thưởng một trăm tám mươinghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ thấy để ngân hàng hưởng lãi suất không kinh tế,Phùng Hy liền mang đi trả hết số tiền còn lại. Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ cònlại một trăm nghìn nhân dân tệ. Phùng Hy khẽ cười, không muốn so bì gì thêm.Cũng còn may, anh ta còn chia cho cô năm mươi nghìn nhân dân tệ, không đuổithẳng cô ra khỏi nhà.

“Em không có ý kiến gì” Cô không còn muốn giằng co vớiĐiền Đại Vĩ những chuyện như căn hộ đã tăng giá, phần trả góp cuối do cô nộp,đồ dùng trong nhà thuộc về ai.

“Cô cũng đừng trách tôi chia cho mình nhiều, tôi làmột công chức bình thường, một năm tổng thu nhập cộng lại cũng chỉ được sáumươi đến bảy mươi nghìn tệ, không như cô, lương bổng, tiền thưởng cuối năm cộnglại cũng phải hai trăm nghìn tệ. Mấy năm nay ngoài việc trả tiền nhà, cô cũngkhông mang tiền về, tôi cũng không muốn kiểm tra tài khoản của cô”, Điền Đại Vĩchậm rãi nói.

Một cảm giác mệt mỏi từ dưới chân len lên tận đỉnhđầu, Phùng Hy cười đau khổ. Ai bảo thời đại bây giờ đàn bà đều do đàn ông nuôi?Phụ nữ thời hiện đại vừa phải lo việc công sở, vừa phải lo việc bếp núc, phảilăn lộn kiếm tiền trong xã hội, phải về nhà nấu cơm ngon canh ngọt, lại cònphải luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, mệt hơn nhiều so với các tiểu thư thời xưa.Đây là cái giá của sự xóa bỏ phân biệt giới tính.

Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, trong đầu Phùng Hy đãnhanh chóng tính ra được phép tính trừ giữa tiền lương của cô hai năm nay vànăm mươi nghìn tệ được chia này. Phùng Hy thầm nghĩ, tại sao Điền Đại Vĩ khôngkhăng khăng đòi ly hôn như thế này từ năm ngoái? Nếu lúc đó ly hôn, ít nhất tacòn có được một trăm tám mươi nghìn tệ để gửi tiết kiệm. Tại sao năm ngoái anhta không đòi ly hôn? Thực ra đó là do cô ngốc, chính cô vẫn còn muốn cứu vãn.Ngốc quá! Có bài hát nói rằng: “Bước chân si tình không đuổi kịp đôi cánh thaylòng”. Cô chưa đến mức là người si tình, nhưng trái tim của Điền Đại Vĩ đã baylên chín tầng mây xanh.

“Mai đi giải quyết nhé. Chúc ngủ ngon”. Tiếng Phùng Hyxen lẫn với tiếng nấc run run không thể kìm nén, trong khi Điền Đại Vĩ khôngbuồn ngẩng đầu lên.

Lúc cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, Phùng Hy cảm thấy mộtcảm giác lạnh giá ập tới, cô lật mu bàn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống,xách hành lý sang phòng khách ngủ.

Đã đi đến hồi kết rồi, không còn cách nào nữa.

Nằm trên giường, Phùng Hy lấy gối trùm lên đầu, cô cốgắng nén chặt nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng, nước mắt vẫn rơi lã chã. Côthầm nghĩ, thực ra cô cũng không yêu Điền Đại Vĩ nữa, nhưng cô lại sợ ly hôn,chính vì thế cô luôn né tránh chuyện này. Hai năm về trước Điền Đại Vĩ đã đềnghị chia tay, nhưng cô luôn níu kéo. Thời gian đầu nói hay là tạm thời ly thânmột thời gian xem sao, và thế là cô xin được điều lên tổng công ty để đi côngtác khắp nơi trong cả nước. Nhưng nửa năm về nhà một lần, lần nào Điền Đại Vĩcũng nhắc lại chuyện này, cô viện đủ mọi lý do để được kéo dài thêm nửa năm.

Tại sao hôm nay cô không kiếm cớ để kéo dài thêm nữa?

Vẻ mặt thờ ơ, những câu nói lạnh lùng nghiệt ngã củaĐiền Đại Vĩ, anh ta không hề chạnh lòng trước những giọt nước mắt và nỗi buồncủa cô. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đơn xin ly hôn, Phùng Hy cảm thấy không cònđủ sức nữa.

Hai năm, mỗi lần lại thấy lòng mình lạnh giá hơn, mỗilần lại thấy thất vọng hơn, từ lúc khóc lóc khẩn cầu, giờ cô đã trở nên bìnhtĩnh hơn.

Bình tĩnh thật ư? Tại sao lại vẫn rơi lệ?

Có người nói, cảm giác này giống như tay trái sờ tayphải, chặt đi bàn tay này, vẫn cảm thấy đau đớn.

Hôm sau, hai người liền đến Cục dân chính. Sau khi Luậthôn nhân mới được ban hành, hai bên không cần phải có giấy giới thiệu do đơn vịcấp, thủ tục tiện lợi nhanh gọn. Chỉ dùng mười phút, hai người đã đổi sang đượctờ giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.

Đứng ngoài Cục dân chính, Phùng Hy và Điền Đại Vĩ đềuhít một hơi thật sâu. Từ giờ phút này trở đi, hai người không còn là vợ chồng.

Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Phùng Hy có phần thẫnthờ, đột nhiên cô hỏi Điền Đại Vĩ: “Năm năm về trước, khi được cầm tờ giấy đăngký kết hôn anh có cảm giác gì?”.

“Không có cảm giác gì cả”.

Trái tim Phùng Hy lại một lần nữa như bị ai đâm mộtnhát thật mạnh. Đúng vậy, không có cảm giác gì cả. Điền Đại Vĩ không hề tỏ ravui sướиɠ tột độ bế bổng cô lên rồi nói: “Em đã là vợ của anh rồi đấy”.

Cô cũng không tay chống nạnh cười, “Từ nay trở đi, emcó thể làm bà la sát rồi”.

Mất một tiếng đồng hồ để làm thủ tục nhận giấy đăng kýkết hôn, không có cảm giác hạnh phúc đến tột độ, nhưng cũng có cảm giác ván đãđóng thuyền. Giờ đây cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô lại muốn khóc,“Thế còn bây giờ? Nhận giấy chứng nhận ly hôn anh có cảm giác gì”.

Điền Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhẹ nhàng, cuối cùng đãđược giải thoát rồi”.

Phùng Hy nghĩ, cô còn biết nói gì nữa? Còn gì nữa đểnói? Lúc kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy nhẹ nhàng nhưđược giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, cuộc hôn nhân nàythực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.

Nhưng cô vẫn kéo dài hai năm, mong chờ một ngày nào đóĐiền Đại Vĩ sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ dịu dàng gần gũi, để cô cảm nhận được niềmhạnh phúc được chở che, nuông chiều.

Thêm Bình Luận