Chương 76: Thì ra ngươi vẫn luôn gạt ta

Hắn tới phòng nàng chính là vì chờ nàng trở lại, hiện giờ nàng quang minh chính đại trở về như vậy, những người đó nhất định đã phát hiện.

“Không kịp cái gì, nói rõ ra xem nào.” Quân Mặc Sơ nhíu mày.

Nam Cung Thần nóng vội kéo Quân Mặc Sơ ra bên ngoài.

Thấy hắn ngang ngược như vậy, mắt Quân Mặc Sơ trầm xuống, không nói hai lời liền bổ thủ đao về phía Nam Cung Thần.

Nhưng còn chưa kịp chém trúng người Nam Cung Thần, hắn đã đột nhiên hét lớn, “Cẩn thận 一一”

Hắn đẩy Quân Mặc Sơ sang bên cạnh, một luồng kình khí cường đại sượt qua bên tai hắn, suýt nữa chém đứt lỗ tai hắn.

Sao lại thế này?

Nam Cung Thần vậy mà lại cứu nàng?

Quan trọng hơn, vừa rồi là ai ra tay?

Đáy lòng Quân Mặc Sơ nổi lên vài phần kinh ngạc, nàng ngẩng đầu, nhìn xuống dưới lầu.

Gió bắt đầu nổi lên, cửa tửu lầu tụ tập không ít người, trên người họ lan rộng vũ lực, đằng đằng sát khí, âm u nhìn chằm chằm nàng.

“Cho ngươi hai con đường, một là tự mình giao đồ ra đây, bọn ta sẽ suy xét cho ngươi giữ lại cái mạng, hai là bọn ta đoạt lấy, mà ngươi, chết không toàn thây, tự mình chọn.”

Đồ? Gương mặt Quân Mặc Sơ trầm xuống, bọn họ muốn lấy thứ gì trên người mình?

Nam Cung Thần đứng lên, nói khẽ với Quân Mặc Sơ: “Ta cầm chân bọn họ, ngươi mau chóng chạy đi, xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng quay trở lại!”

Nói xong, không đợi Quân Mặc Sơ trả lời, hắn đã phát vũ lực trên người ra, vũ lực tam giai hóa thành một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm tới.

“Hừ, không biết lượng sức.” Mấy người kia cười lạnh một tiếng, đồng loạt động thủ, trong đám bọn họ, thực lực thấp nhất cũng không dưới tam giai, thậm chí còn có một người là ngũ giai cao thủ.

"Ầm 一一", cả người Nam Cung Thần bị đánh bay ra ngoài.

Quân Mặc Sơ híp mắt lại.

Nàng vẫn cảm thấy tình huống hiện tại có chút quái lạ.

Nam Cung Thần trước kia ngứa mắt nàng lại bảo vệ cho nàng.

Còn đám người đó nữa, chúng muốn lấy thứ gì trên người nàng?

Trường kiếm ra khỏi vỏ, một người trong đó rút kiếm đâm về phía Nam Cung Thần, Nam Cung Thần bò dậy từ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gϊếŧ bổn vương? Ngươi có biết bổn vương là ai không? Nếu các ngươi dám đυ.ng đến một cọng lông của ta, sau này đừng mong có một ngày lành ở Đại Vũ!”

Mấy người kia hiển nhiên cũng biết Nam Cung Thần là ai, nghe thấy Nam Cung Thần uy hϊếp, thần sắc nao nao, có chút do dự.

Nam Cung Thần vừa thấy bọn họ do dự, lập tức bắt lấy cơ hội kéo tay Quân Mặc Sơ chạy như điên, “Đi mau!”

Lúc này Quân Mặc Sơ cũng không né tránh, mà tùy ý để Nam Cung Thần kéo đi, vừa chạy vừa cẩn thận quan sát nét mặt Nam Cung Thần.

Phát hiện trán hắn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt ảo não cùng phẫn nộ, thoạt nhìn không giống như đang giả vờ.

Chỉ là, cho dù thế nào nàng cũng không tin một Nam Cung Thần luôn luôn không thích nàng lại giống như thay đổi thành một người khác.

Nam Cung Thần chẳng qua mới nhị giai, hơn nữa còn là mới vừa đột phá nhị giai, vũ lực cũng chưa được củng cố, mấy người kia rất nhanh đã đuổi kịp, vẻ mặt lãnh khốc.

“Còn muốn chạy? Xem các ngươi chạy đằng nào!”

Người nọ cười lạnh một tiếng, khai hỏa toàn bộ vũ lực, phóng nhanh tới đá vào lưng Nam Cung Thần.

“Hự 一一” Nam Cung Thần hộc máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Lực lượng của tứ giai cao thủ há là thứ hắn có thể chịu được.

"Đi chết đi!” Người nọ thần sắc dữ tợn, nhấc chân muốn dẫm lên Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần thầm hối hận, nghĩ đến viễn cảnh hôm nay chỉ sợ thật sự sẽ mất mạng trong tay người này, trong lòng mơ hồ có chút không cam lòng.

Mẹ kiếp, còn chưa cưới Thiến Thiến về mà đã cứ thế chết đi?

Mắt thấy bàn chân kia sắp đạp lên đầu mình, đột nhiên, trước mắt hắn lóe lên một tia sáng vàng, một nửa cẳng chân bị chém đứt rơi xuống cạnh đầu hắn, máu tươi bắn đầy mặt hắn.

“A 一一” Nam Cung Thần chỉ thấy người vừa rồi còn muốn dẫm lên đầu hắn chợt ngã xuống đất, che phần chân phải bị chém đứt, kêu rên một cách đau đớn.

Đây là… Chuyện gì đã xảy ra?

“Đứng dậy đi.” Trên đầu đột nhiên vang đến một giọng nói thanh lãnh, Quân Mặc Sơ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không thèm nhìn đám người ám sát đằng sau một cái, nàng duỗi tay, người có ý đồ đánh lén nàng đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, cả người run rẩy.

“Ngươi, ngươi…” Nam Cung Thần khϊếp sợ trừng lớn mắt, không nói nên lời, vừa rồi hắn không nhìn lầm đấy chứ!

Cái tên bị nàng đánh cho một quyền đó chính là cao thủ tứ giai! Tứ giai! Ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của người kia, nàng ta… sao có thể làm được? Rõ ràng vũ lực của nàng ta chỉ mới nhất giai!

Quân Mặc Sơ không đếm xỉa tới hắn, khóe mắt phát hiện Cục bột trắng cách đó không xa đang chậm chạp đi tới, thoáng yên tâm hơn một chút.

Vừa rồi bị Nam Cung Thần vội vàng lôi đi khiến nàng không kịp đến ôm nó, cũng may chỉ số thông minh của Bạch Thời Uyên rất cao, còn biết đường theo tới đây.

Quay đầu lại, ánh mắt Quân Mặc Sơ lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm những người đuổi gϊếŧ nàng.

Bừng tỉnh lại, Nam Cung Thần tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng ngay sau đó đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Chỉ thấy phế vật Quân Mặc Sơ của Quân gia vẫn luôn bị hắn khinh thường, cười nhạo, xiêm y bay bay, thân thủ nhanh như tia chớp, vừa ra tay đã khiến cao thủ tứ giai đến hắn cũng phải dè chừng nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi, một kích tử vong.

Nam Cung Thần mở to hai mắt mà nhìn, Quân Mặc Sơ nàng nàng nàng ta…

Sao có thể?

Nhưng sự thật chứng minh, không có gì là không thể.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần ở Phượng Hoàng Lâu ngày đó, hóa ra là hắn bị Quân Mặc Sơ đùa giỡn?

Tuy trong thâm tâm hắn biết nàng không phải phế vật, nhưng hắn không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều người được gọi là đệ nhất thiên tài Thiến Thiến…

Còn lại duy nhất một cao thủ ngũ giai, Quân Mặc Sơ không nói hai lời, chân dẫm lên mặt đất, lạnh lùng ép hỏi, “Nghe đây.”

Ánh mắt sắc bén khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng dùng lời thoại lúc trước của bọn người đó, nói từng chữ một với hắn ta.

“Hiện tại, ta cũng cho ngươi hai lựa chọn, một là nói cho ta biết ngươi muốn lấy thứ gì trên người ta, ta sẽ cho ngươi được toàn thây, hai là ngươi có thể không nói, trực tiếp loạn mã phanh thây.”

Nam Cung Thần ngây ra nhìn, cảm thấy mình như đang nằm mơ, bằng không sao hắn lại cảm thấy nữ nhân chết tiệt Quân Mặc Sơ đang uy hϊếp cao thủ ngũ giai…

Cao thủ ngũ giai kia bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng xin tha, “Xin ngươi đừng gϊếŧ ta, ta nói rồi, ngươi phải hứa là không được gϊếŧ ta!"

“Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta, chọn đi!” Quân Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, lực chân lại tăng thêm vài phần, sát khí lan rộng.

“Ta nói ta nói!” Cao thủ ngũ giai bị dọa đến mức cả người đều đang run rẩy, rất sợ Quân Mặc Sơ dùng sức một cái liền dẫm chết hắn.

“Bọn ta phụng mệnh của tộc trưởng tới cướp chìa khóa Cổ Giới trên người ngươi...”

“Chìa khóa Cổ Giới?” Quân Mặc Sơ nhíu mày, đó là thứ gì?

Nàng lạnh lùng nhìn tên cao thủ ngũ giai đó, “Ngươi nghe được chuyện trên người ta có chìa khóa Cổ Giới từ đâu?”

Nghe thấy lời Quân Mặc Sơ nói, Nam Cung Thần khẽ biến sắc, phục hồi tinh thần lại từ cơn khϊếp sợ khi phát hiện thực lực của Quân Mặc Sơ, hơi cúi đầu.

Hắn tới tìm Quân Mặc Sơ là vì muốn tìm kiếm tin tức của Quân Tiêu Vũ từ nàng, trước khi đi Thiến Thiến đã nhờ hắn nhất định phải thay nàng chiếu cố cho Tiêu Vũ.

Nhưng lúc tới, hắn lại đυ.ng phải những người này, họ luôn miệng nói muốn tìm chìa khóa Cổ Giới.

Chìa khóa Cổ Giới… Hắn từng xem qua điển cố hoàng gia, biết rất rõ thứ này có nghĩa là gì, chỉ có điều hắn không rõ, tại sao chìa khóa Cổ Giới lại ở trên người Quân Mặc Sơ?

“Ta không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh tộc trưởng hành sự, thật sự không biết, xin ngươi tha cho ta, xin ngươi…” Hắn đau khổ xin tha, nhưng còn chưa dứt lời, Quân Mặc Sơ đã không chút lưu tình vặn gãy cổ hắn.

“Nếu ngươi đã không biết, giữ lại cũng vô dụng.”

Quân Mặc Sơ liếc hai bàn tay mình, phủi phủi tro bụi trên mặt đi, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Nam Cung Thần.

Thấy Quân Mặc Sơ nhìn qua, thần sắc Nam Cung Thần phức tạp, khẩu khí không được tốt cho lắm: “Quân Mặc Sơ, thì ra ngươi vẫn luôn gạt ta.”

Chết tiệt, nàng ta nào phải phế vật, hắn bị nàng ta lừa, bị lừa!

Cái gì mà phế vật!

Cái gì mà tử chi huyết mạch không thể tu luyện!

Nam Cung Thần siết chặt hai tay.

Phế huyết mạch có thể tu luyện vũ lực sao!

Một phế vật có thể đánh cao thủ tứ giai đến hoa rơi nước chảy mà không chớp mắt cái nào sao!

Một phế vật có thể chém gϊếŧ cao thủ ngũ giai dễ như trở bàn tay, đến mức hắn ta không thể có sức phản kháng sao!

Năm nay nàng ta chỉ mới mười sáu tuổi, vậy mà thực lực lại có thể so với ngũ giai, thậm chí còn cao hơn!

Quân Mặc Sơ như vậy mà là phế vật à!

Hai mắt hắn dần dần đỏ rực, trong lòng phẫn nộ vì bị lừa gạt, Thiến Thiến và người Quân gia cư nhiên lừa hắn!

Quân Mặc Sơ cư nhiên cũng lừa hắn!

“Ta lừa ngươi?” Quân Mặc Sơ nhướng mày, cười lạnh lùng: “Ta lừa ngươi cái gì?"

Còn không thừa nhận?

Lửa giận trong lòng Nam Cung Thần càng lớn hơn, “Rõ ràng ngươi không phải phế vật! Tại sao ngươi lại giả làm phế vật, đùa giỡn như vậy vui lắm sao!”

Quân Mặc Sơ đứng yên trước mặt hắn, khóe môi hơi cong lên, cười lạnh, “Nam Cung Thần, từ đầu tới cuối ta chưa từng nói ta là phế vật chữ nào cả, ta càng không hề giả bộ, là ngươi tin vào lời đồn của người khác, trách được ai.”

“Ngươi! Quân Mặc Sơ ngươi 一一!” Nam Cung Thần tức giận đến mức gương mặt lúc xanh lúc trắng, tựa như muốn động thủ giống trước kia, nhưng vừa nhớ đến dáng vẻ không nói hai lời liền chặt đứt đầu cao thủ ngũ giai kia vừa rồi của nàng, hắn tức khắc liền thu tay về.

Không sai, quả thật nàng chưa từng nói nàng không phải phế vật.

Nhưng ở Đại Vũ ai mà không biết Quân gia tam tiểu thư là phế huyết mạch!

Quân Mặc Sơ lại tiến lên một bước, nhìn Nam Cung Thần, giọng điệu có chút trào phúng, “Đối với ngươi, từ trước đến nay ta chưa từng khách khí, là chính ngươi không biết dùng đầu suy nghĩ mà thôi, còn dám nói ta giả vờ?”

Nghe vậy, Nam Cung Thần tức đến đen mặt, chừng nửa ngày mới cắn răng hét lớn: “Nhưng ngươi có thể nói rõ với ta mà!”

“Nói rõ với ngươi?” Quân Mặc Sơ nở nụ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, “Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng ta là vị hôn phu của ngươi!” Nam Cung Thần trực tiếp hét lên. Nữ nhân chết tiệt này, còn dám nói hắn dựa vào cái gì, hắn chính là vị hôn phu nàng!

Tiếng hét ấy vừa vang lên, Bạch Thời Uyên đang chậm rì rì đi tới lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Cái gì?!

Hắn đang nói cái gì?! Vị hôn phu của Quân Mặc Sơ?!

Bạch Thời Uyên ngước đôi mắt xanh thẳm lên nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, chính là người nam nhân này?

Bạch Thời Uyên nháy mắt liền lắc đầu.

Không đủ cao!

Người hơi gầy!

Tóc quá rối!

Mắt đậu ván!

Mũi tẹt!

Môi quá dày!

Ngay cả diện mạo còn chưa bằng một phần mười hắn mà đã muốn làm vị hôn phu của Quân Mặc Sơ!?