Chương 7: Ai cởϊ qυầи của ngươi?

Gió lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, ánh trăng mát rượi.

Tiếng cười của nam tử trầm thấp dễ nghe, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, con ngươi sâu xa chứa đầy ý cười.

Ám vệ thủ hộ ở một nơi bí mật cách đó không xa nghe thấy tiếng cười của chủ thượng nhà mình, hai mắt mở to, kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, trong lòng thầm kinh hãi.

Đã bao lâu rồi chủ thượng không cười như vậy?

Nếu để người ta nhìn thấy chủ thượng từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt vô tình, hờ hững không thể thân thiết cư nhiên còn có thể cười thoải mái như vậy, nhất định sẽ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Nữ nhân có tử chi huyết mạch kia đúng là có bản lĩnh, có thể làm cho chủ thượng vui vẻ như vậy.

Tâm tình Thanh Minh Dạ vui vẻ, hứng thú đối với Quân Mặc Sơ cũng càng lúc càng nhiều.

"Cười đủ chưa?" Thấy hắn đã ngưng cười, Quân Mặc Sơ hừ lạnh, "Nếu đã cười đủ rồi thì buông tay ngươi ra."

Nghe vậy, Thanh Minh Dạ chẳng những không buông ra mà càng thu cánh tay lại, Quân Mặc Sơ vốn muốn đứng dậy lập tức ngã trở về trong lòng hắn, hắn hơi cúi đầu, liền cùng nàng mắt đối mắt.

Nàng thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ nơi l*иg ngực kề sát nàng, hơi thở hắn phả lên mặt nàng, nháy mắt hô hấp hai người quấn quýt, bầu trời ngày càng tối, tựa như tăng thêm sự ám muội.

Nữ tử trong lòng không giống những gì hắn điều tra được: si ngốc, nhu nhược, phế vật.

Trái lại, nàng lạnh lùng, kiêu ngạo, có sự gan dạ, kiên cường, sáng suốt và bình tĩnh của một nam nhân, lại càng có sự nhu mì và tinh tế của một nữ tử.

Nàng rất đẹp, mày liễu thanh tú, lông mi dài mà mềm mại như lông vũ, liên tục chớp chớp che mất con ngươi đen láy, sóng mũi cao, tinh tế như vẽ, làn da mịn màng trắng như tuyết, như tiên tử trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm. Đặc biệt cặp mắt ấy rất sáng, lấp lánh như ánh sao trời, đẹp không sao tả xiết.

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt phượng vừa quật cường vừa lãnh lệ ấy.

Con ngươi hắn dần dần trở nên sâu thẳm, hắn cong môi, trầm giọng nói: "Nếu, ta không buông ra thì sao?"

Không buông? Quân Mặc Sơ nheo mắt, "Đây không phải chuyện ngươi có thể quyết định."

Vừa dứt lời, Quân Mặc Sơ nhảy lên, trường tiên trong tay mang theo ngân quang, bóng người lập tức lui ra xa, trong chớp mắt, hành động liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Đương nhiên Thanh Minh Dạ sẽ không để nàng dễ dàng rời đi như vậy, nhưng ngay khi hắn vừa cử động, trường bào đã chậm rãi rơi xuống....

Hắn khựng lại, nheo mắt, phát ra ý lạnh.

Thì ra vừa rồi nàng dùng roi để lấy mất đai lưng của hắn.

Quân Mặc Sơ nhìn hắn từ xa, khóe môi nở một nụ cười, lắc lắc đai lưng thêu rồng bằng tơ vàng trong tay, cười tủm tỉm: "Ai cởϊ qυầи của ngươi vậy? A, đừng trừng ta, ta không nhìn thấy gì cả."

Dứt lời, nàng xoay người, cố ý vắt đai lưng lên vai, giống như sợ hắn không nhìn thấy, sau đó.... chạy trốn.

Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Minh Dạ âm trầm đến đáng sợ, đang định kêu người đưa y phục đến thì thanh âm ác liệt của Quân Mặc Sơ đã chợt vang lên từ xa: "Đùi rất trắng, hàng cũng rất lớn, không tệ!"

Thanh Minh Dạ: "..."

"Ầm 一!" Một tiếng nổ vang lên, cây đại thụ dưới chân Thanh Minh Dạ đã bị chặt đổ, vỡ thành ngàn mảnh.

"Chủ thượng..." Ám vệ nơm nớp lo sợ đưa y phục mới, "Có cần thuộc hạ bắt nàng ta về không?"

"Không cần." Hắn thản nhiên mở miệng, mâu quang thâm trầm, "Tiểu dã miêu thú vị, bản tôn... chơi cùng nàng!"