Chương 47: Gặp lại Nam Cung Thần

"Tiêu Vũ à, bộ Quân gia các ngươi hết người rồi sao? Cớ gì lại gọi phế vật tới?"

"Đúng đấy, Thiếu Dương, Quân gia các ngươi sao lại để nàng ta tới?" Một con em quý tộc tiến đến quân bên người Thiếu Dương, trào phúng hỏi.

Sắc mặt Quân Thiếu Dương vẫn không đổi, thản nhiên đáp: "Đừng hỏi ta, muốn biết thì tự qua hỏi nàng ta."

Công tử quý tộc đó biến sắc, cảm thấy Quân Thiếu Dương quá xem thường hắn, đang muốn tức giận, người bên cạnh đã vội vàng kéo hắn lại.

Nói đùa, Quân gia chính là Đại Vũ đệ nhất thế gia, không phải người bọn họ có thể chọc được.

Công tử quý tộc nhỏ giọng mắng: "Xùy, có gì đặc biệt hơn người đâu, chẳng qua cũng chỉ ỷ vào uy gia tộc thôi!"

Quân Mặc Sơ nhìn thấy hết tất cả, chẳng qua nàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ, chỉ yên lặng xem đám khỉ diễn kịch mà thôi.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là, nàng nhìn thấy Nam Cung Thần giữa đám người!

Người tới thí luyện, ngoại trừ người do các đại gia tộc chọn lựa ra, mỗi gia tộc còn có thể cho phép phái hai hộ vệ đi theo, ngoài ra học viện bổn quốc Đại Vũ đế quốc cũng được phép lựa chọn hai mươi học sinh có thiên phú cao.

Nhưng nàng không ngờ Nam Cung Thần cũng sẽ ở đây.

Nam Cung Thần tựa hồ cũng nhìn thấy Quân Mặc Sơ, chút phức tạp chợt lóe qua đáy mắt, khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Phong bên cạnh Nam Cung Thần nghi hoặc hỏi: "Quân gia thật sự để nàng ta tới?"

"Chuyện đó liên quan gì tới ta?" Nam Cung Thần không vui hỏi.

Những người kia chỉ thấy Quân Mặc Sơ đi cùng nam tử gϊếŧ bát giai cao thủ ngày đó, cho rằng Quân Mặc Sơ là nhờ nịnh bợ nam nhân kia.

Nhưng Nam Cung Thần lại nhớ rất rõ, lúc ở ghế lô, Quân Mặc Sơ đã trêu chọc hắn, mà hắn lại không có chút sức lực nào đánh trả.

Hắn không hiểu, không phải Quân Mặc Sơ không thể tu luyện sao? Tại sao lại có vũ lực?

Lâm Phong cho rằng hắn còn bực mình chuyện ngày đó, ngày đó bọn họ bất tỉnh nhân sự bị ném xuống đường, sau đó được gia tộc người mang về, xem như ném hết thể diện, Lâm Phong nhớ tới cũng cảm thấy buồn bực.

Hắn an ủi Nam Cung Thần: "Điện hạ, chuyện này cũng không có gì để mất mặt, không phải bổn thiếu gia cũng vậy sao? Nam nhân kia chính là bát giai cao thủ, ngươi thua trong tay hắn cũng không oan uổng."

"Nói nhảm nhiều quá." Nam Cung Thần lạnh lùng đứng dậy, ánh mắt xuyên qua đám người dừng trên người Quân Mặc Sơ, Quân Mặc Sơ chết tiệt, sao nàng ta lại quen biết bát giai cao thủ?

Chẳng lẽ thật sự gấp không chờ nổi ai cũng bò lên giường?

Nhớ lại nữ nhân này từng là vị hôn thê của hắn, trong lòng Nam Cung Thần chợt có một cảm giác khó chịu cực kỳ.

Cửa vào nơi thí luyện ở sau hoàng cung, hoàng đế vương triều Đại Vũ một thân long bào, mặt đầy uy nghiêm tự mình đưa tiễn, tộc trưởng các đại gia tộc lại càng tự mình trình diện.

"Thí luyện ba năm một lần bắt đầu! Có thể đứng đây, các ngươi đều là người có cực đại tiềm lực lẫn thiên phú, cho nên mới có thể tiến vào nơi này, trẫm hy vọng các ngươi có thể đạt đến thực lực mạnh nhất mà trở về, trở thành thế hệ thiếu niên kiệt xuất nhất vương triều Đại Vũ ta! Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nhất định phải sống sót trở về!"

Hoàng đế Đại Vũ, tộc trưởng các đại gia tộc từng người một hiện diện, có thể thấy trong lòng không ít nhân vật thủ lĩnh của toàn bộ Đại Vũ đều cực kỳ kích động.

"Hoàng thượng yên tâm! Chúng thần nhất định sẽ cố gắng!"

"Nhất định trở nên cường đại hơn!"

"Trở thành thế hệ thiếu niên xuất sắc!"

"Rất tốt." Hoàng đế Đại Vũ vừa lòng, "Các ngươi có quyết tâm như vậy, trẫm rất yên tâm, người đâu! Mở nơi thí luyện ra!"

Giọng nói vừa vang lên, một cánh cửa đá tinh xảo chậm rãi mở ra, cánh cửa nặng đến mấy tấn, cực kỳ cực lớn, cửa đá dày nặng xê dịch qua bên trái, phát ra tiếng ma xát nặng nề.