Chương 42: Ai dám lấy nó?

Quân Mặc Sơ vừa bước vào đại môn Quân gia liền nhận được sự đối đãi nhiệt tình nhất từ trước đến nay.

"Tam tiểu thư đã về!"

"Tam tiểu thư, người đã trở về, gia chủ đợi người rất lâu rồi."

"Tam tiểu thư, người đã dùng ngọ thiện (bữa trưa) chưa? Có cần nô tỳ đi chuẩn bị giúp người không?"

Bọn nha hoàn hạ nhân sôi nổi nịnh nọt tiếp đón, ánh mắt nhìn Quân Mặc Sơ vừa sợ hãi vừa tôn kính.

Quân Mặc Sơ nhíu mày, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Quân Chấn Thiên đâu?"

Đối với việc Quân Mặc Sơ gọi thẳng tên húy của gia chủ Quân gia, trong lòng bọn hạ nhân cực kỳ phức tạp, trước kia phế vật này bị bọn họ khi dễ nhục mạ, hiện tại thành nước lên thuyền lên, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt, quả nhiên vừa dựa vào một nhân vật quyền thế nháy mắt liền từ chim sẻ thành phượng hoàng.

"Gia chủ đang ở Hương Tạ chiêu đãi khách quý, mời tam tiểu thư đi theo nô tỳ."

Quân Mặc Sơ khẽ nhíu mày, tiếp khách quý còn muốn tìm nàng tới?

Mang theo nghi hoặc, Quân Mặc Sơ đi đến tiểu viên Hương Tạ, nơi này là hoa viên của Quân gia, phong cảnh tuyệt đẹp, yên tĩnh dễ chịu.

Ngay khi nhìn thấy khách quý mà Quân Chấn Thiên tiếp đãi, nàng nháy mắt liền hiểu vì sao Quân Chấn Thiên lại tìm nàng tới.

Người nọ một thân bạch y nhẹ nhàng, trong cái thanh lãnh lại mang theo mấy phần hờ hững, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười phong hoa tuyệt đại, đúng là Thanh Minh Dạ.

Nhìn thấy Quân Mặc Sơ, ánh mắt Quân Chấn Thiên sáng ngời, thân thiết vẫy tay, "Mặc Sơ, con đã trở lại? Ta và Thanh công tử đang nhắc về con đấy!"

Thanh công tử... Khóe miệng Quân Mặc Sơ không khỏi giần giật, thái độ lôi kéo làm quen của Quân Chấn Thiên quá mức rõ ràng, ngay cả nàng còn có thể nhìn ra, nàng không tin Thanh Minh Dạ lại không rõ.

Nàng không để ý đến Quân Chấn Thiên, lập tức đi đến bên người Thanh Minh Dạ, trầm giọng hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Đôi môi mỏng của Thanh Minh Dạ cong lên, bàn tay thon dài kéo nàng, "Đương nhiên là đến tâm sự chuyện nhân sinh cùng nhạc phụ đại nhân rồi, đến đây, Tiểu Sơ Nhi, ngồi bên này."

Quân Mặc Sơ trừng mắt nhìn hắn, giọng nói như rít từ kẽ răng, "Nhạc phụ đại nhân?"

Thanh Minh Dạ ra vẻ kinh ngạc nhướng mày, "Tiểu Sơ Nhi không biết sao?"

Nàng phải biết cái gì?

Dường như biết được sự nghi hoặc của nàng, Quân Chấn Thiên mặt mày hớn hở mở miệng, "Mặc Sơ, là như thế này, chuyện giữa con và Thanh công tử, Thanh công tử đều đã nói với vi phụ, con cũng thật là, vi phụ cũng không phải là người không biết thông tình đạt lý, con và Thanh công tử lưỡng tình tương duyệt, Thanh công tử lại là người ưu tú như thế, đương nhiên vi phụ sẽ chúc phúc cho các con."

Quân Mặc Sơ: "..."

Sao nàng lại không biết nàng và Thanh Minh Dạ lưỡng tình tương duyệt, đã tới mức bàn đến chuyện cưới hỏi rồi?

"Ta và hắn..." Không có chút quan hệ nào có biết không!

"Tiểu Sơ Nhi và bản tôn đã sớm tư định chung thân." Thanh Minh Dạ cười tủm tỉm cắt ngang lời Quân Mặc Sơ, cười khẽ: "Nếu gia chủ không phản đối, chuyện hôm nay cứ quyết định như vậy đi, thế nào?"

"Được, được, đương nhiên được!" Quân Chấn Thiên dường như rất sợ hắn đổi ý, vội vàng đáp ứng.

Nực cười, trước tiên không nói đến chuyện Quân Mặc Sơ vừa mới bị Thần Vương Nam Cung Thần từ hôn, lại còn là phế vật tiếng tăm lừng lẫy, ai dám lấy nó!

Hiện tại vất vả lắm mới xuất hiện một người không chê phế vật Quân Mặc Sơ, lại còn là nam nhân cường đại như vậy, ông ta vừa thầm phỉ nhổ hứng thú quái dị của Thanh Minh Dạ, lại đi coi trọng phế vật như nữ nhi ông, vừa ước gì Thanh Minh Dạ thành hôn cùng Quân Mặc Sơ ngay lập tức, miễn cho vị đại thiếu gia này đột nhiên đổi ý.

Được cái gì mà được! Quân Mặc Sơ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng dậy, mặt không chút biểu tình nói: "Ai nói ta phải gả cho hắn!"