Chương 4: Phế huyết mạch

Phải biết rằng vừa rồi nàng đã dùng tới vũ lực, đối phó với người không có chút vũ lực nào như Quân Mặc Sơ, quả thật rất dễ dàng.

Nhưng vừa rồi, nàng không những trừng trị Quân Mặc Sơ bất thành mà còn suýt chút khiến mình bị thương, điều này sao có thể?!

Nàng cảm nhận được không có một chút vũ lực nào dao động trên người Quân Mặc Sơ. Rõ ràng vừa rồi Quân Mặc Sơ không sử dụng vũ lực, cho dù nàng ta có muốn cũng không thể, vậy thì nàng ta đã làm như thế nào?

Mái tóc dài của Quân Mặc Sơ rối tung nhưng trông nàng không hề kiệt quệ mà còn toát lên vẻ cuồng dã bất tuân kiêu ngạo, con ngươi nàng rất sáng, rất lạnh, tựa như gió rét ở Cửu Trọng Thiên, khiến người ta cảm thấy tâm can lạnh lẽo, nàng bị nhốt trong phòng, trên người vừa bẩn lại vừa dính vết máu khô, nhìn có vẻ chật vật nhưng không hề ảnh hưởng đến khí thế vốn có trên người nàng, thanh lãnh mà cao ngạo!

Quân Thiến Thiến khϊếp sợ, đây là Quân Mặc Sơ thường xuyên phát bệnh, càng bệnh càng điên khùng sao?

Nhất định là do nàng khinh địch, Quân Thiến Thiến an ủi mình, hơn nữa lúc kẻ điên này phát bệnh, sức lực cũng cực kì nhiều, cho nên mới khiến nàng mắc mưu.

Ánh mắt Quân Thiến Thiến lạnh như băng, lòng bàn tay ngưng tụ tam giai vũ lực màu cam lại, nàng không tin mình sẽ để Quân Mặc Sơ chiếm thế thượng phong, quyết định thử ra tay lại một lần nữa.

"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư!" Một tiếng la giòn giã vang đến từ xa, một nha hoàn hồ hởi chạy tới, "Thần Vương điện hạ tới rồi, đang ở tiền viện chờ gặp nhị tiểu thư!"

Quân Thiến Thiến nghe thấy Thần vương Nam Cung Thần đến, đôi mắt đẹp nháy mắt sáng lên, vũ lực màu cam đã ngưng tụ trong lòng bàn tay cũng nhất thời bị thu lại, nhìn về phía nha hoàn: "Ngươi nói Thần ca ca đến đây?"

"Đúng vậy, nhị tiểu thư, Thần Vương điện hạ tới tìm nhị tiểu thư, hiện đang ở tiền thính trò chuyện vui vẻ với gia chủ, gia chủ bảo nô tỳ đi mời nhị tiểu thư đến nhanh nhanh ạ."

Quân Thiến Thiến rất nhanh sửa sang lại quần áo của mình, cao hứng nói: "Ta đi ngay!"

Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mặc Sơ một cái, "Phế vật, chờ ta trở về rồi trừng trị ngươi sau!" Dứt lời, mặc kệ trường tiên đã bị Quân Mặc Sơ cướp lấy, lập tức rời đi.

Quân Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để sự uy hϊếp của nàng ta vào mắt.

Nàng cúi đầu, chăm chú nhìn trường tiên trong tay, cong môi mỏng, "Roi tốt!"

Roi được chế tạo từ gỗ quý hiếm, nếu Quân Thiến Thiến đã đưa cho nàng dùng, nàng cũng không khách khí nhận lấy.

Quân Mặc Sơ giắt roi bên hông, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng tối, tới thế giới này đã bốn ngày, nàng vẫn hề rời khỏi đây, trước mắt mọi người Quân gia đều đi chiêu đãi cái vị Nam Cung Thần đó, vừa lúc nàng có thể ra ngoài tìm hiểu một chút về thế giới này.

Cũng điều tra chuyện nàng bị người ta bắt gian tại giường!

Dựa theo trí nhớ mông lung của cơ thể này, tuy nàng điên điên khùng khùng nhưng vẫn luôn giữ mình cực kỳ trong sạch, sao có thể tằng tịu với người khác! Trong này nhất định có chuyện gì đó mà nàng không biết.

Thân hình Quân Mặc Sơ chợt lóe, vô thanh vô tức biến mất khỏi căn phòng.

Hơi thở của nàng vừa biến mất, nơi nào đó trên ngọn cây, một thân ảnh bạch sắc lười biếng cử động một cái. Hắn có một đôi mắt đẹp hẹp mà dài, tựa như tác phẩm điêu khắc thiên thần hoàn mỹ nhất, ánh nắng màu vàng chiếu lên tóc càng làm nổi bật khuôn mặt như tuyết của hắn.

Ngọc quan cài lên mái tóc đen, một chiếc lá cây nhẹ nhàng thổi qua, rơi xuống đôi môi mỏng trên gương mặt góc cạnh của hắn, hắn khẽ đưa tay gỡ chiếc lá cây bên môi xuống, con ngươi như ngọc lưu ly hơi nheo lại, toát lên sắc thái thần bí.

"Nàng là tử chi huyết mạch vạn năm khó gặp sao?" Hắn cúi đầu, nở một nụ cười nhạt bên môi.

Dưới tàng cây, một người cung kính nhìn nam tử trên ngọn cây, "Chủ thượng, tử chi huyết mạch không thể tu luyện, càng không thể ngưng tụ vũ lực, bị công nhận là phế huyết mạch ở đại lục, lần này ngài đặc biệt từ... đến tìm tử chi huyết mạch, chẳng lẽ phế huyết mạch còn có bí mật gì sao?"

Nam tử cười khẽ, con ngươi lung linh rực rỡ nhìn về nơi xa xa, ý vị thâm trường: "Không chỉ có bí mật..."

[1] Ý vị thâm trường (Ý vị sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)".

Dừng một chút, đôi môi tựa cánh hoa hồng cong lên, giọng nói êm ái pha lẫn khí thế lạnh lùng sẵn có, "Còn phát hiện thêm một tiểu dã miêu thú vị nữa." (dã miêu: mèo hoang)