Chương 37: Thật là phiền phức!

"Mềm mềm, thật là thơm!"

Thanh Minh Dạ cong môi nở một nụ cười như có như không, thoạt nhìn giống như không bị gì, nhưng vừa dứt lời, hắn liền tựa lên người Quân Mặc Sơ không nhúc nhích.

"Này!" Quân Mặc Sơ đẩy hắn một cái

Thanh Minh Dạ vẫn không nhúc nhích

"Ngươi không sao chứ?" Quân Mặc Sơ lại đẩy lần nữa.

Thanh Minh Dạ vẫn vậy.

Không phải ngất rồi đấy chứ? Quân Mặc Sơ nhíu mày: "Thanh Minh Dạ?"

Đáp lại nàng chính là hai tay ôm càng chặt hơn.

Quân Mặc Sơ mặt vô biểu tình nhìn về phía Tả Phi, "Hắn ngất rồi."

Tả Phi không khỏi giật giật khoé miệng, hắn nhìn thoáng qua Thanh Minh Dạ đang đưa lưng về phía Quân Mặc Sơ chớp chớp mắt với hắn, khẽ nói: "Vậy... phiền Quân cô nương thay ta chăm sóc chủ tử vậy."

Ngữ khí Quân Mặc Sơ đầy vẻ bất mãn "Hắn là chủ tử của ngươi!" Tại sao nàng phải chăm sóc hắn!

Vẻ mặt Tả Phi nghiêm túc, "Nhưng chủ tử là vì cứu ngươi mới bị thương."

Quân Mặc Sơ bĩu môi, "Coi ta là tiểu hài tử ba tuổi chắc! Lão yêu quái đó rõ ràng là nhằm về phía hắn, ta mới là người bị hắn liên luỵ!"

Tả Phi "..." Hắn cũng biết là vậy! Nhưng hắn thật sự không hiểu suy nghĩ của chủ tử nhà mình!

Quân Mặc Sơ chỉ chỉ Thanh Minh Dạ, mặt vô cảm: "Kéo hắn rời khỏi người ta."

Cái tên Thanh Minh Dạ lưu manh này, trước khi bất tỉnh còn ôm chặt lấy nàng, cứ như sợ nàng chạy mất vậy.

Tả Phi lặng lẽ nhìn thoáng qua Thanh Minh Dạ đang sâu xa nháy mắt với hắn mấy cái, trong lòng thầm hộc máu.

Hắn cắn răng, mắt rũ xuống, mặt dày nói: "Phiền Quân cô nương thay ta chăm sóc chủ tử, ta... ta đi mua thuốc!"

Bóng đèn trong đầu Tả Phi chợt sáng lên, lập tức nghĩ ra cái cớ này, không chờ Quân Mặc Sơ nói thêm, mũi chân đã nhún một cái, lập tức bay đi...

"Này, ngươi... Đ*t!" Quân Mặc Sơ nhìn Tả Phi không thèm quay đầu lại, nhịn không được chửi thề.

Đây rốt cuộc là chủ tử nhà ai!

Quân Mặc Sơ trừng mắt nhìn Thanh Minh Dạ vài cái, nàng rất muốn bỏ Thanh Minh Dạ lại chỗ này. Có điều, tất cả mọi người đều nhìn thấy trận chiến vừa rồi, nếu bỏ hắn lại đây, hắn tám phần sẽ bị người ta vây xem giống như con khỉ, nói không chừng còn bị người ta nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Quân Mặc Sơ giương mắt nhìn nửa ngày trời, cuối cùng nhịn không được giật giật khoé miệng, thôi vậy, nàng vẫn còn thiếu ân tình của hắn mà...

Nàng đành phải cắn răng đỡ Thanh Minh Dạ đến khách điếm không bị hư hại gì gần đây nhất.

Đi tới đâu, mọi người cũng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.

Quân Mặc Sơ dọc đường mắt nhìn thẳng, không thèm để ý người khác nghĩ hoặc thấy thế nào, bởi vậy đã bỏ lỡ đôi mắt hơi hé ra của Thanh Minh Dạ, sâu trong con ngươi ẩn chứa ý cười khó thấy.

Quân Mặc Sơ không xu dính túi, bất đắc dĩ lấy một thứ thoạt nhìn có chút quý giá từ trên người Thanh Minh Dạ làm tiền thuê nhà, sau đó đưa hắn vào phòng.

Đặt hắn xuống giường, Quân Mặc Sơ vừa chuẩn bị rời khỏi thì Thanh Minh Dạ đã chợt vươn tay nắm chặt lấy tay nàng.

Đến lúc này Quân Mặc Sơ đã hết kiên nhẫn, nàng trừng mắt nhìn người trên giường đang nhắm mắt tựa hồ vẫn chưa thanh tỉnh, giọng điệu bực dọc: "Buông tay!"

Thanh Minh Dạ nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, ngón tay như ngọc nắm lấy nàng cực kỳ chặt.

"Thanh Minh Dạ, ta biết ngươi không bất tỉnh."

Trong lòng Thanh Minh Dạ hơi kinh ngạc, hắn bị phát hiện rồi?

"Nếu còn không buông tay, ta sẽ không khách khí với ngươi." Quân Mặc Sơ cảnh cáo.

Thanh Minh Dạ vẫn không động đậy, tựa hồ muốn thử xem giới hạn của nàng rốt cuộc ở đâu.

Quân Mặc Sơ ghé sát vào một chút, thấy hơi thở của hắn đều đều, l*иg ngực đập chậm rãi, thực sự hôn mê rồi?

Nàng thầm than một tiếng, không tránh thoát được bàn tay hắn, muốn chạy cũng không được, vì thế đành ngồi xuống mép giường, "Thật là phiền phức!"