Chương 20: Tới cửa đòi người

"Càn Khôn trụy là một thần khí có khí linh, cũng là thần khí mà người người trên đại lục Thương Khung đều muốn có."

"Ồ."

Quân Mặc Sơ thuận miệng lên tiếng, thái độ cho có lệ, tựa hồ trong mắt nàng, thứ mà Thanh Minh Dạ nói không phải thần khí mà chỉ là một món linh khí bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

"....."

Thanh Minh Dạ bỗng nhiên có suy nghĩ muốn cạy đầu của nàng ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

Người bình thường nghe thấy vậy, ít nhất cũng hỏi một câu về Càn Khôn trụy chứ!

Ai lại không muốn thần khí?

Huống chi, hắn vô duyên vô cớ nhắc tới Càn Khôn trụy, nàng cũng không chút tò mò xem vì sao hắn lại nhắc tới Càn Khôn trụy với nàng .

"Nàng không hiếu kỳ vì sao bản tôn nói tới Càn Khôn trụy sao?" Thanh Minh Dạ trầm giọng hỏi.

"Tới rồi." Quân Mặc Sơ hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thanh Minh Dạ ngẩng đầu thì thấy đại môn Quân gia đứng lặng ngay trước mặt, phủ đệ cổ xưa lại xa hoa tượng trưng cho gia tộc có nội tình hùng hậu.

Hóa ra trên đường đến đây, nàng vốn không nghe hắn nói gì?

"Nơi này là đệ nhất thế gia Đại Vũ quốc Quân gia, ngươi xác định muốn vào cùng ta?"

Quân Mặc Sơ thấy Thanh Minh Dạ không những không dừng bước mà còn có vẻ nàng đi tới đâu thì hắn đi tới đó, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

"Thì sao?"

"Ngươi không sợ đắc tội Quân gia?"

Vừa rồi hắn cũng nghe thấy, nàng bị Quân gia đuổi đi, hiện tại trở về, chắc chắn không thoát khỏi châm chọc mỉa mai, nếu hắn đi cùng mình, chỉ sợ cũng liên lụy đến hắn.

Thanh Minh Dạ cười nhạt: "Một gia tộc nho nhỏ mà thôi, tại sao phải sợ!"

Một gia tộc nhỏ bé như vậy, đặt ở Thương Khung đại lục chỉ như một con kiến, hắn việc gì phải đặt vào mắt.

"..." Khóe miệng Quân Mặc Sơ hơi giần giật.

Quân gia hô mưa gọi gió ở Đại Vũ quốc, ngay cả hoàng thất cũng nể mặt ba phần, trong mắt hắn, chỉ là một gia tộc nho nhỏ?

Nam nhân này là quá mức tự đại, hay là thật sự cường đại?

"Ngươi tên là gì?" Nàng bỗng nhiên nhớ ra, hình như nàng vẫn chưa biết tên của hắn.

Thanh Minh Dạ không trả lời ngay, mà sâu xa liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới thản nhiên mở miệng: "Thanh Minh Dạ."

Quân Mặc Sơ nhanh chóng lục lọi trong lý ức, muốn tìm trong trí nhớ xem có chút tin tức nào về cái tên này hay không, lại phát hiện trong ký ức căn bản chưa nghe qua tên người này.

Ghi tạc cái tên này vào trong lòng, nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, bởi vì thủ vệ gia đinh đã phát hiện ra nàng.

"Đứng lại!" Gia đinh nhìn Quân Mặc Sơ từ trên xuống một lần, giọng điệu khinh miệt, "Ta nói này Tam tiểu thư, ngươi còn tới đây làm gì? Ngươi cũng không phải người nhà Quân gia."

Miệng gọi Tam tiểu thư, nhưng trong lời nói không có chút tôn kính nào, ánh mắt nhìn Quân Mặc Sơ giống như đang xem trò cười.

Quân Mặc Sơ thản nhiên nhìn hắn một cái, "Nương ta đâu?"

"Chao ôi, tam tiểu thư sao lại hỏi ta, tam tiểu thư còn không thấy nương mình thì sao nô tài như ta biết được. Ngươi vẫn nên đi nhanh đi, nơi này cũng sẽ không cho ngươi vào đâu."

"Ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần." Quân Mặc Sơ lạnh lùng nhìn gia đinh kia, gằn từng chữ: "Nương – ta – đâu?"

Gia đinh kia bình thường quen thói ỷ thế hϊếp người, trong mắt hắn, Quân Mặc Sơ bị đuổi ra khỏi Quân gia, lại còn là phế vật vô dụng, nghĩ sao cũng không thể trở lại Quân gia, hơn nữa cữu cữu của hắn là thân tín bên người Đại trưởng lão Quân gia, có cữu cữu chống lưng cho hắn, hắn sao phải sợ một phế vật như nàng.