Chương 19: Bảo vật nghịch thiên

Cách đó không xa, Tả Phi nhìn nam tử phía trước, không kìm được lên tiếng hỏi: "Chủ tử, ngài... không tính ra tay sao?"

Ý hắn chỉ cảnh trong phế viện, hắn nhìn ra được, mặc dù không biết tại sao một nữ nhân không chút vũ lực nào như Quân Mặc Sơ lại có thể lợi hại như vậy, nhưng nếu bọn họ còn không ra tay, Quân Mặc Sơ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Đại Vũ không phải chính là tìm nữ nhân sở hữu tử chi huyết mạch sao? Nếu nàng ta thật sự chết đi, chuyến đi của bọn họ coi như công cốc.

Thanh Minh Dạ không chút để ý cong môi, con ngươi tối đen như mực ánh lên một chút tiếc nuối, "Còn muốn nhìn xem nha đầu kia có thể chống đỡ đến mức nào, xem ra bản tôn đã quá coi trọng nàng."

"Ý tứ chủ tử có phải...."

"Ngươi đi đi." Một tiểu nha đầu thú vị lại kỳ quái như vậy, nếu cứ thế chết đi chẳng phải là đáng tiếc sao!

"Dạ!"

Tả Phi lĩnh mệnh, bóng dáng chợt lóe, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên ngoài, cách hoang viện hơn mười mét.

Lúc này, trường kiếm của hắc y nhân đã hướng về phía Quân Mặc Sơ, mũi kiếm đâm vào da thịt, máu tươi phun ra như suối.

Ánh mắt Tả Phi lạnh lùng, đang muốn ra tay, lại thấy trên người Quân Mặc Sơ đột nhiên xuất hiện một luồng kim quang mãnh liệt!

Ánh kim quang chói mắt, khiến cả hoang viện sáng như ban ngày, mà kim quang này giống như thái dương trên cao, dần trở nên cực nóng.

Thân thể gầy yếu của Quân Mặc Sơ được bao phủ bên trong kim quang, một nguồn nhiệt nóng rực thổi qua toàn thân khiến nàng có cảm giác như đang rơi vào trong nham thạch, không chỉ thân thể mà cả linh hồn cũng bị nham thạch thiêu đốt, y phục trên người cũng cháy sạch.

Đây... Đây là chuyện gì?

Hắc y nhân gần Quân Mặc Sơ nhất, thời điểm kim quang phát ra, nháy mắt cũng đã bao phủ hắn, nhưng mà, chỉ trong một giây, hắc y nhân đột nhiên gào lên thảm thiết, hệt như y phục trên người nàng, bị đốt thành tro.

Thấy vậy, Tả Phi cũng lấy làm khϊếp sợ, kim quang này là gì, cư nhiên chỉ trong một giây đã gϊếŧ chết một ngũ giai cao thủ?!

Lại nhìn Quân Mặc Sơ đang hôn mê bên trong kim quang.

Mắt thấy đạo kim quang kia sắp lan tới chỗ hắn, tựa hồ xem hắn trở thành địch nhân, Tả Phi không dám khinh xuất, vội vàng lui về sau mấy bước.

"Chủ tử..." Hắn quay đầu, nhìn về Thanh Minh Dạ.

Lại thấy Thanh Minh Dạ kinh ngạc nhìn Quân Mặc Sơ đang bị kim quang bao lấy, trong đôi mắt sâu không đáy đầy sự kinh ngạc.

"Tâm đầu huyết, Càn Khôn Trụy..."

"Trên người nàng cư nhiên có Càn Khôn Trụy?" Thanh Minh Dạ lẩm bẩm với vẻ không thể tin nổi.

Tả Phi nghe vậy lại mở to hai mắt nhìn, "Càn Khôn Trụy? Chủ tử ngài nói chính là..."

"Không tồi." Trong mắt Thanh Minh Dạ hiện lên chút phức tạp.

Càn Khôn Trụy, trên nuốt trời, dưới cắn đất, Càn Khôn thu hết thiên địa!

Đó là thần khí độc nhất vô nhị, là bảo vật nghịch thiên, sao lại ở trên người Quân Mặc Sơ? Tựa hồ... còn hòa làm một thể với nàng.

Mà luồng kim quang đó chính là lực lượng mà thời khắc Càn Khôn Trụy cảm thấy chủ nhân gặp nguy hiểm chí mạng phát ra để bảo vệ chủ nhân.

"Nàng ta ngất rồi." Tả Phi nhìn Quân Mặc Sơ đang nằm yên trên mặt đất, thấp giọng lên tiếng.

Trên người nàng vẫn còn thấp thoáng một lớp kim quang mờ mờ xung quanh.

Mà một chút xiêm y trên người Quân Mặc Sơ cũng không có, hoàn toàn lõa thể, toàn bộ đều là nhờ lớp kim quang mờ ảo này che chắn giúp nàng.

"Nhắm mắt." Thanh Minh Dạ đưa mắt về phía hắn, mang theo lãnh ý.

Tả Phi nhắm mắt lại, "Thuộc hạ không nhìn thấy gì cả." Câu này hắn nói thật.

Lúc này Thanh Minh Dạ mới thu hồi ánh mắt, cất bước đi tới bên người Quân Mặc Sơ.

Bốn phía vô cùng tối tăm, năng lượng của Càn Khôn Trụy dần dần yếu đi, tựa như đã dùng hết.

Thời điểm Thanh Minh Dạ đi đến bên cạnh Quân Mặc Sơ, luồng kim quang ấy cũng trở nên mờ nhạt, tựa như chỉ cần gió khẽ thổi qua là sẽ bay mất.

Thân thể gầy nhỏ ngây ngô động lòng người, da thịt tuyết trắng giống như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, thế nhưng lại đầy những vết thương, làm ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Con ngươi sâu thẳm quét qua cơ thể ấy, khi ánh mắt lần lượt chạm đến những vết thương mới cũ đan xen chồng chất lên nhau, hắn không khỏi cau mày.

Thoạt nhìn rõ ràng chỉ là tiểu cô nương nhỏ tuổi, ở trong gia tộc như Quân gia, trên người sao lại xuất hiện nhiều vết thương như vậy?

Chẳng lẽ có người ngược đãi nàng?

Hắn lấy một chiếc trường bào từ nhẫn không gian ra, đắp lên người Quân Mặc Sơ.

Luồng kim quang vốn đang dần yếu đi chợt cảm thấy có người tới gần, nháy mắt lại bùng lên, trong nháy mắt tựa như biển lửa phun trào, nuốt chửng người ta.

Thanh Minh Dạ khẽ cong môi, tùy ý để luồng kim quang bao phủ lấy hắn.

"Chủ tử!" Tả Phi phía xa thấy vậy, tim nhất thời nhảy khỏi cổ họng, Càn Khôn Trụy quá mức nghịch thiên, chủ tử hắn...

"Không sao." Giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh Dạ vang lên, không chút kinh hoảng.

Tả Phi cũng đành đứng im tại chỗ, nhìn không chớp mắt.

Qua mấy nhịp thở, kim quang chậm rãi lui tán, bóng dáng Thanh Minh Dạ dần hiện ra, vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.

Thấy Thanh Minh Dạ không sao, Tả Phi nhẹ nhàng thở phào, im lặng canh giữ cách đó không xa, không dám can thiệp nhiều.

Tựa hồ sau khi cảm thấy Thanh Minh Dạ không có ác ý, luồng kim quang đó nháy mắt tiêu tán, không còn thấy tăm hơi.

Thanh Minh Dạ ngồi xổm xuống, bế Quân Mặc Sơ lên.

Nhìn khuôn mặt thanh tú tinh xảo trong l*иg ngực, Thanh Minh Dạ bất giác nhướng mày.

"Thật sự là vận may của tiểu nha đầu, có thể khiến Càn Khôn Trụy hộ chủ như vậy, chỉ sợ nha đầu này còn không biết có Càn Khôn Trụy trên người."

Hắn khẽ cười một tiếng, mang theo Quân Mặc Sơ rời khỏi hoang viện cũ nát, chậm rãi bước vào bóng đêm thâm trầm.

一一一一一一一一一一一一一一一一一

Ánh sáng mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, một trận gió thổi qua, mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.

Quân Mặc Sơ khẽ mở mắt, ánh sáng trên cao rọi qua cửa sổ, vừa lúc chiếu lên mặt nàng, ấm áp mà thoải mái.

Nàng có chút u mê nhìn bốn phía, lọt vào tầm mắt là bài trí đơn giản mà lại không mất đi vẻ thanh lịch quý giá.

Đây là đâu?

Quân Mặc Sơ cảm thấy toàn thân như bị xe tải đè lên, vô cùng đau nhức, nhất là ngực, có loại cảm giác nóng ran khó hiểu.

Quân Mặc Sơ lắc đầu, bước khỏi giường.

Hắc y nhân tối hôm qua đâu? Sao nàng lại ở đây?

"Tỉnh rồi?"

Một thanh âm quen thuộc dễ nghe vang lên.

Quân Mặc Sơ lập tức quay đầu lại, liền thấy Thanh Minh Dạ dựa người vào ghế quý phi, lười nhác nhìn nàng.

"Là ngươi?" Quân Mặc Sơ chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra hắn.

Vẻ ngoài nam nhân này quá mức tuấn mỹ, khí thế nhất cử nhất động lại quá đặc biệt, rất khó khiến người ta không thể không nhận ra hắn.

Hắn lạnh lùng, tà mị, hành vi lời nói đều toát lên vẻ lạnh lùng, thoạt nhìn cao quý không thể leo tới.

Nhất là ánh mắt của hắn, tựa như một hang động sâu không đáy, nháy mắt có thể hút linh hồn người ta vào.

"Sao ngươi lại ở đây?" Gương mặt Quân Mặc Sơ mang theo vẻ đề phòng, hoặc là nói, sao nàng lại ở đây, nơi này là nơi nào?

Đôi môi mỏng ấy rõ ràng hơi hơi cong lên, Thanh Minh Dạ mở miệng: "Là bản tôn đưa nàng tới nơi này."

Ngụ ý, nàng là do hắn đưa tới, đương nhiên hắn phải ở trong này rồi.

Chẳng lẽ là hắn cứu nàng?

Trong lòng Quân Mặc Sơ có hơi bất ngờ, "Ngươi đã cứu ta?"

"Đúng." Thanh Minh Dạ đứng dậy, đi đến bên người nàng, sâu trong đôi mắt đen mang theo vài phần trêu tức: "Nàng phải làm sao để báo đáp đây?"

Tuy rằng cảm thấy độ đáng tin trong lời nói của nam nhân này không quá cao, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã giúp mình.

Quân Mặc Sơ trầm mặc một lát, "Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ."

Có ân báo ân, nàng cũng không thích thiếu nhân tình người khác, nếu tương lai nam nhân này cần nàng giúp, nàng tuyệt đối sẽ không ngần ngại.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cần.

Với thân phận cùng thân thủ của hắn, có lẽ cơ hội này rất nhỏ.

Thanh Minh Dạ hơi nhướng mày: "Chỉ thế thôi?"

Quân Mặc Sơ ngừng một chút, "Bằng không ngươi muốn thế nào?" Nàng không tiền không thế, lấy cái gì báo đáp hắn?

"Không bằng..." Thanh Minh Dạ khom người về phía trước, hơi thở phả lên khuôn mặt thanh tú của nàng, giọng nói mang theo sự ngả ngớn mị hoặc, "Lấy thân báo đáp đi?"

Quân Mặc Sơ đặt tay lên vai hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự muốn làm thái giám đến vậy? Muốn ta thành toàn cho ngươi sao?"

"Nàng cảm thấy nàng thắng được ta?"

"Thì sao?" Quân Mặc Sơ thản nhiên nói: "Chỉ cần ta không chết, chắc chắn sẽ có một ngày mạnh hơn ngươi, trừ phi hiện tại ngươi muốn gϊếŧ ta."

Nàng không biết nam nhân này rốt cuộc là ai, càng không biết mục đích hắn xuất hiện bên cạnh nàng là gì, thứ duy nhất nàng có thể khẳng định chính là nam nhân này tạm thời sẽ không uy hϊếp đến tính mạng của nàng, nếu không đêm qua hắn đã không cứu nàng, còn đưa nàng đến nơi này.

Với thân thủ của hắn, nếu thật sự có mục đích gì, nàng tự nhận hoàn toàn không có khả năng đánh trả.

Thanh Minh Dạ cong môi, nở nụ cười: "Tiểu nha đầu tuyệt tình, nàng có biết bao nhiêu người muốn lấy thân báo đáp bản tôn hay không, nàng thật sự không suy xét?"

Quân Mặc Sơ liếc hắn một cái, "Vậy để ta nhắc một lần nữa cho ngươi tỉnh, ta đối với ngươi, một chút hứng thú cũng không có."

"Vậy thì không xong rồi." Thanh Minh Dạ duỗi tay vỗ vỗ đầu của nàng, giọng điệu trầm thấp mà mê hoặc, "Du͙© vọиɠ chinh phục của nam nhân rất mạnh, nữ nhân càng không có hứng thú với hắn, hắn... càng muốn chinh phục!"

Quân Mặc Sơ thương hại liếc hắn một cái, quả nhiên nam nhân này bị bệnh, có khuynh hướng tự ngược nghiêm trọng!

Nàng lướt qua hắn, đi ra cửa.

"...Ánh mắt đó của nàng là thế nào?" Cái liếc mắt đầy ẩn ý vừa rồi làm hắn cảm thấy lạ, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Không có gì, ta chỉ xác định một chuyện mà thôi."

"Chuyện gì?"

Quân Mặc Sơ mở cửa phòng bước ra ngoài, giọng điệu không nóng không lạnh nhẹ nhàng vang lên: "Thế giới này không có bệnh viện tâm thần đúng là phiền phức, muốn tống người vào viện cũng không được."

Thanh Minh Dạ: "......"

Cái gì mà bệnh viện, hắn không hiểu, nhưng 'bệnh thần kinh' hắn vẫn hiểu.

Cho nên... nha đầu kia muốn nói hắn mắc bệnh thần kinh?!

Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Minh Dạ trầm xuống, muốn nói cái gì đó, trong lòng có phần bất đắc dĩ.

Nàng có biết hắn là ai không, cư nhiên dám nói hắn bị tâm thần...

Rõ ràng nàng mới là người thường xuyên nổi điên, gần xa ai cũng biết ─ tam tiểu thư phế vật Quân gia cơ mà!

Kinh đô Đại Vũ quốc là một thành thị phồn hoa, giữa trưa, người đến người đi trên đường rất tấp nập, Quân Mặc Sơ dừng lại trong chốc lát, cẩn thận nhớ lại một chút chuyện tối qua, phát hiện chỉ nhớ có mỗi hắc y nhân và nguồn nhiệt nóng bỏng kia, những cái khác đều không có ấn tượng.

Xiêm y của nàng tựa hồ cũng bị đổi, nàng là do nam nhân kia cứu, có lẽ xiêm y của nàng cũng do hắn đổi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Quân Mặc Sơ dâng lên một loại cảm giác quái dị.

Mặc kệ như thế nào, việc cấp bách là phải tìm Ninh Thanh Hà về.

Chẳng qua, Quân Mặc Sơ nghĩ thôi cũng biết Ninh Thanh Hà sẽ đi đâu, nhất định là quay về Quân gia.

Dựa vào sự hiểu biết về Ninh Thanh Hà trong trí nhớ của thân thể này, bà trở lại Quân gia nhất định sẽ đi tìm Quân gia chủ Quân Chấn Thiên giúp đỡ, kể lại chuyện hai người bị đuổi gϊếŧ.

Hiện tại cũng đã quá giữa trưa, nhưng không thấy người Quân gia đến tìm nàng, xem ra, Quân gia cũng không tính cứu nàng.

Quân Mặc Sơ cười lạnh một tiếng, may mà nàng cũng không mong chờ gì.

"A, đây không phải là đồ ngốc Quân Mặc Sơ của Quân gia sao? Sao nàng ta lại ở đây?"

"Sáng nay nghe hạ nhân Quân gia nói, đồ ngốc này đêm qua đã bị đuổi khỏi gia môn."

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, bởi vì tối hôm qua đồ ngốc này lại nổi điên, lần này điên vô cùng, không chỉ lăng nhục Quân Thiến Thiến mà còn động thủ đánh Quân gia chủ, ngươi nghĩ xem, Quân gia chủ là ai. Đồ ngốc đó dám động thủ như vậy, Quân gia chủ không đánh chết nàng ta mà chỉ đuổi đi là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ lắm rồi."

"Ai biết được, nói không chừng lúc tỉnh lại, nhớ tới chuyện mình đã làm khi nổi điên, hối hận rồi chăng?"

"Các ngươi xem, nam tử bên người nàng ta là ai? Thoạt nhìn thật anh tuấn..."

Là người Quân gia, lại là mỹ nhân nước Đại Vũ, Quân Mặc Sơ cơ hồ là người mọi người trong thành đều biết, hơn nữa sau khi nàng bị khảo nghiệm ra là phế huyết mạch ngàn năm khó gặp, còn trở nên ngu dại, có thiên tài Quân Thiến Thiến đối lập lại càng khiến người trong thành nhớ kỹ Quân Mặc Sơ.

Hiện giờ nhìn thấy Quân Mặc Sơ, tất cả mọi người đều theo thói quen bắt đầu bàn tán.

Huống chi lúc này bên người Quân Mặc Sơ còn có Thanh Minh Dạ.

Thanh Minh Dạ là nam tử phi thường tuấn mỹ, từ người hắn phát ra hơi thở thượng vị giả như có như không càng làm người ta khó có thể bỏ qua, mọi người liền không khỏi buồn bực

Nam tử này thoạt nhìn thân phận và địa vị đều cực kỳ không đơn giản, rốt cuộc là ai? Vì sao lại đi theo phế vật Quân Mặc Sơ, quan hệ giữa hai người dường như cũng không tệ lắm...

Tiếng bàn tán từ từ thay đổi, mọi người đều đang đoán xem rốt cuộc Thanh Minh Dạ là ai.

Thanh Minh Dạ đều coi thường mọi thứ xung quanh, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, hắn chắp tay sau lưng, bước chân thong thả mà nhàn nhã, "Nàng không muốn biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Quân Mặc Sơ thản nhiên nhìn thoáng qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu bốn phía xung quanh, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía Thanh Minh Dạ, "Ta chỉ muốn biết, hắc y nhân kia đã chết chưa."

"Đã chết." Ngay cả tro cũng không còn, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

"Vậy thì không có gì để hỏi." Nếu hắc y nhân đã chết thì chuyện kế tiếp là chỉ cần tìm chủ nhân của hai hắc y nhân kia, có thể là Nam Cung Thần.

Thái độ giống như chuyện này không liên quan đến mình, nha đầu này thật lạnh lùng.

Thanh Minh Dạ cong cong môi mỏng, "Nha đầu, nàng có biết Càn Khôn Trụy không?"

"Có ăn hay xài được không?" Quân Mặc Sơ không hứng thú cho lắm, cất bước về phía Quân gia.

Phủ đệ Quân gia cực kỳ lớn, có vẻ như chiếm hơn phân nửa thành tây của hoàng cung, từ rất xa đã có thể nhìn thấy.

Trong lòng nàng lo lắng Ninh Thanh Hà có thể bị gì hay không.

Thấy thái độ hỏi cho có lệ của Quân Mặc Sơ, Thanh Minh Dạ có chút bất đắc dĩ, bảo vật nghịch thiên ấy là thứ tất cả mọi người đều tha thiết mơ ước, vào trong tay nàng, nàng một chút cũng không biết.