Chương 17: Chờ hai người trở về nhận sai

Vẻ mặt Quân Chấn Thiên dịu đi một chút, "Thiến Nhi yên tâm, chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi, vi phụ đã sớm bỏ mặc nó, hừ, nó và mẫu thân nó đều giống nhau, phế vật."

Quân Thiến Thiến ôm lấy cánh tay hắn, "Đúng, phụ thân vẫn còn Thiến Nhi, có đại ca, còn có nương và tứ muội ngũ muội, chúng con nhất định sẽ luyện võ cho thật giỏi, khiến ánh sáng của Quân gia rộng mở."

Quân Chấn Thiên vui mừng vỗ vỗ đầu nữ nhi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng mẫu nữ Quân Mặc Sơ rời đi.

Thiến Nhi nói đúng, hành động và cử chỉ của Mặc Sơ đêm nay quả thật không giống bình thường, nói không chừng là lại phát bệnh, nếu không thì sao lại dám cãi hắn, còn dám động thủ với hắn?

Chờ nó tỉnh táo lại, không ngừng sẽ lập tức trở về cầu xin hắn đừng đuổi mình đi.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Quân Chấn Thiên tốt hơn không ít, giống như thấy trước cảnh mẫu nữ Quân Mặc Sơ từ rạng sáng đã chạy về Quân gia, đau khổ quỳ xuống cầu xin trước mặt hắn

一一一一一一一一一一一一一一一一一

Trời có chút lạnh, hai mẫu nữ Quân Mặc Sơ và Ninh Thanh Hà không hề mang theo bất kỳ thứ gì liền rời khỏi Quân gia.

Lại còn hơn rời đi nửa đêm, quả thật không phải hành động sáng suốt.

Ninh Thanh Hà do dự nửa ngày, cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Sơ Nhi, đêm nay con xúc động, mẫu nữ chúng ta hai người hai bàn tay trắng lại rời khỏi Quân gia, sau này....."

Giọng điệu Ninh Thanh Hà mang theo vẻ khó xử, theo bà thấy, hai nữ nhân hoàn toàn không có năng lực bảo vệ mình hơn nửa đêm đi ra ngoài, thậm chí còn rất nguy hiểm.

Đêm dần khuya, một cơn gió thổi qua, từng đợt khí lạnh xâm nhập vào cốt tủy.

Quân Mặc Sơ kéo kéo quần áo, "Nương, người có lạnh không?"

Nàng không trả lời câu hỏi của Ninh Thanh Hà, thời điểm mở miệng gọi vị phu nhân này là 'nương', nàng đã quyết định, đời này nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bà, cho dù hiện tại hai người không còn gì.

Mặc kệ là vì thay thân thể này báo ân hay là vì bà đã cho nàng một chút tình thân ấm áp.

"Nương không lạnh." Ninh Thanh Hà ngập ngừng một chút, "Sơ Nhi, nếu không, chúng ta trở về nhận sai với gia chủ, chúng ta..."

Ninh Thanh Hà còn chưa nói xong, Quân Mặc Sơ đã cắt ngang, "Trở về nhận sai? Nương, người cảm thấy bọn họ sẽ để chúng ta trở về nếu chúng ta nhận sai sao?"

"Nhất định sẽ, Sơ Nhi, chỉ cần ta nhận sai..."

"Phải nhận sai như thế nào? Là giống như người, quỳ xuống khẩn cầu hắn đừng đuổi chúng ta đi?"

"......"

Quân Mặc Sơ nói với điệu bộ cực kỳ châm chọc.

Nam nhân chỉ biết nghĩ cho mình như Quân Chấn Thiên, sao có thể gọi là phụ thân!

Nàng đưa mắt nhìn phụ nhân bên cạnh, đáy lòng có chút bất đắc dĩ, tính tình Ninh Thanh Hà như vậy, liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra tính cách bà yếu đuối, người có tính cách giống bà, phần lớn đều coi trượng phu như trời.

Trượng phu nói gì chính là cái ấy, một chút suy nghĩ tự chủ cũng không có.

Quân Mặc Sơ cảm thấy có hơi đau đầu, nàng phải thay đổi tính cách coi trượng phu như trời của "nương" mới được.

Ninh Thanh Hà không biết phải nói thế nào, vẫn cảm thấy hành động và lời nói của nữ nhi hôm nay đều rất khác trước.

Đương nhiên bà hy vọng Quân Mặc Sơ có thể quay về Quân gia, mẫu nữ hai người tuy không thể gặp mặt ở Quân gia, nhưng ít nhất Quân gia có thể giúp họ cả đời không phải lo ăn mặc, hiện tại rời khỏi Quân gia, hai nữ nhân yếu đuối như mẹ con bà có thể làm được gì!

Một cơn gió buốt thổi tới, con đường lạnh lùng mà yên tĩnh, không có lấy một người, Ninh Thanh Hà có chút sợ hãi giữ chặt tay nữ nhi.

"Sơ Nhi, hiện tại chúng ta... hiện tại có thể đi đâu?"

"Trước tiên phải tìm một chỗ đặt chân, chờ qua đêm nay, ngày mai sẽ nghĩ cách." Quân Mặc Sơ nói.

Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, tựa hồ không có chút lo lắng nào về những ngày sau này, vẻ mặt ung dung không khỏi khiến Ninh Thanh Hà có phần an tâm.