Chương 1: Nỗi đau mất em trai

Mười lăm năm trước…

Gió hú xung quanh Lục Cẩn, đôi găng tay của anh giống như những mảnh thủy tinh khi anh nắm chặt cái xẻng, dùng hết sức lực ném nó xuống mặt đất đóng băng. Không khí lạnh như băng như một con dao xuyên qua da thịt và xuyên thẳng vào xương anh, nhưng mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn cảm thấy tê liệt và tâm trí dường như tách rời khỏi thực tế.

Lục Thừa Quang nhìn con trai đào mộ với vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến Lục Cẩn ớn lạnh thấu xương. Lòng căm thù trỗi dậy trong anh, sôi sục và cay đắng, vì chính cha anh là người đã đưa cả gia đình vào cuộc xung đột với gia tộc họ Hứa và kết quả, Lục Thời đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Cơn đau cào xé Lục Cẩn khi mắt anh chuyển sang chiếc túi đựng xác nơi người em song sinh của anh nằm lạnh như băng bên cạnh cái hố mà anh đang đào. Gần như không thể tin rằng hắn đã ra đi.

Cú sốc của cái chết khiến anh không còn cảm nhận được cái lạnh đau thấu xương. Dù vậy, Lục Thừa Quang vẫn bắt anh tự đào mộ cho người em trai song sinh của anh.

Bụng anh quặn lại khi những hình ảnh chỉ cách đây bốn giờ khi họ ngồi cùng nhau trên ghế sofa ăn bánh pizza được mua về, cả hai đang cầm điều khiển trò chơi như bao ngày. Không ai trong hai anh em nhận thức được nỗi kinh hoàng sẽ xảy ra với họ vài tiếng sau. Hầu hết những người của ông trùm khét tiếng Lục Thừa Quang đã chết hoặc không còn trung thành đầu quân cho kẻ thù.

Lục Cẩn ước mình có thể quay ngược thời gian và trở thành người đứng trên đường đi của viên đạn. Ít nhất thì anh sẽ không ở trong cảm giác lấp lửng khủng khϊếp này, cố gắng ngăn chặn nỗi đau mà anh biết sẽ xé nát anh nếu anh để nó xảy ra.

Làm thế nào mà Lục Thời có thể không còn tồn tại trên thế giới này?

Người bạn thân nhất của anh đã ra đi mãi mãi và anh không bao giờ có thể nói chuyện với thằng bé nữa. Cơ bắp của anh đau nhức khi anh trút nỗi đau và sự tức giận của mình xuống đất khi đào bới. Cổ họng anh nghẹn lại cảnh báo rằng anh không thể giữ được bình tĩnh, nhưng anh biết cha sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh khóc ngay bây giờ, mặc dù người em sinh đôi của anh đang nằm bất động cách đó vài bước chân.

“Con cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa, Lục Cẩn.” Ông ấy liếc nhìn chiếc Rolex hào nhoáng của mình, thở dài.”Con có muốn cả chúng ta bị bắt và chôn vui dưới đất như em trai con không?”

Anh lườm Lục Thừa Quang, lòng căm thù ngày càng sâu sắc, bởi vì ngay bây giờ đó là tất cả những gì anh muốn, được cùng em trai chấm dứt nỗi đau mất mát không thể nguôi ngoai mà anh không thể thoát ra được.

“Tại sao cha không từ bỏ vùng nước đục này rồi thoát khỏi đây?”

Lục Cẩn luôn biết rằng cuộc sống của họ đầy rẫy những nguy hiểm, vì cha anh là thủ lĩnh của mafia Ireland ở Ý, nhưng mãi đến hôm nay anh mới hiểu ra điều đó. Khi anh cố gắng gọi cho cảnh sát để thông báo vụ gϊếŧ người của Lục Thời, ông ta cúp máy và nói với anh rằng họ phải che đậy vụ việc và cảnh sát sẽ không giúp họ. Đó là bởi vì chính Lục Thừa Quang bị họ truy nã.

“Bởi vì ta đang mặc một bộ vest trị giá năm nghìn đô la và ta không có ý định dính bùn vào nó.”

Anh nghiến chặt hàm.

Làm sao ông ta có thể quan tâm đến bộ đồ đắt tiền khi một trong những đứa con trai của ông ta đang nằm trong túi đựng xác?