Chương 49: Giúp đỡ

Edit by Táoo ~

————————-

Lúc lâu sau Vưu Thị Họa mới khôi phục lại ý trí.

Lúc này cô mới phản ứng lại mình vừa làm chuyện thẹn thùng tới mức nào, ngón tay vẫn đang cắm trong tiểu huyệt ngập nước, hai chân thon dài còn rộng mở, tiểu huyệt phấn nộn đối diện màn hình điên cuồng đóng mở ngậm chặt ngón tay cô, chất lỏng dọc theo tay mà rơi xuống thảm.

Trời ạ! Vưu Thị Họa vội rút ngón tay ra, thu hồi hai chân đang đặt trên bàn của mình, khom lưng nhặt lấy khăn tắm trên bàn che lấy cơ thể, sắc mặt đỏ bừng.

"Vưu Thị Họa..." Dung Giai hổn hển tới gần màn hình, giọng nói khàn khàn gọi tên cô, cũng không mặc lại quần áo, hai mắt híp lại, mồ hôi chảy xuống cánh mũi, gợi cảm không nói nên lời.

Thiếu nữ cúi đầu ừ một tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn khắp nơi không dám đối diện với anh.

"Ông đây lại cứng rồi." Thiếu niên nói từng câu từng chữ rõ ràng, nếu không phải nội dung không phù hợp với thiếu nhi, nghe còn tưởng anh đang nói chuyện gì nghiêm túc.

Vưu Thị Họa nghiến răng, tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, mở miệng định mắng lại nói không nên lời gì có tính công kích, còn mềm mại giống như làm nũng, "Anh là teddy sao?"

"Bà xã nói anh là gì thì anh là thứ đó." Dung Giai ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh tràn ngập ý cười, giọng nói còn mang vẻ kiêu ngạo.

"Hừ! Em muốn ngủ." Cao trào qua đi là cảm giác mệt mỏi vô cùng, Vưu Thị Họa ngáp một cái rồi vẫy tay với anh, "Ngủ ngon."

"Bảo bối mở cửa sổ cho gió vào đi, bây giờ trong phòng toàn là mùi vị da^ʍ mỹ của em, ngày mai bố mẹ vợ phát hiện thì làm sao?" Dung Giai tùy ý lau mồ hôi trên trán, giọng nói nghiêm túc.

Vưu Thị Họa ngáp một cái, cũng mặc kệ anh gọi linh tinh gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn cảm khái anh cẩn thận hơn mình.

Dung Giai thấy mí mắt cô sắp dính vào nhau tới nơi, dáng vẻ cố gắng mở to mắt tạm biệt anh vô cùng đáng yêu, giọng nói của anh cũng mang theo lưu luyến ôn nhu, "Đừng tắm rửa, đợi sáng mai rồi tắm, đi ngủ trước đi, bảo bối ngủ ngon."

Vưu Thị Họa gật đầu tắt video, mơ màng nhưng không quên lời Dung Giai dặn, mở cửa sổ thành một khe hở nhỏ để thổi bay mùi hương trong phòng, sau đó bò lên giường ngủ.

Ngoài cửa sổ là bầu trời sao sáng, cô gái trong phòng mang theo nụ cười đi ngủ, một đêm ngon giấc.

*

Cơm sáng là mẹ làm, bố cô còn đang ngủ bù, lệch múi giờ nên chưa rời giường ăn sáng.

Mẹ nấu cháo trứng gà và sữa bò, Vưu Thị Họa ăn hết một bát vẫn chưa đã.

Mẹ Vưu ngồi bên không ngừng gắp đồ ăn cho cô, ánh mắt tràn ngập thương tiếc, nhìn con gái trổ mã đến động lòng người vừa ngọt ngào vừa buồn bã, bà và bố Vưu thường đi công tác, lần này trở về cũng chỉ có vài ngày lại phải đi, lần sau gặp con gái cũng không biết là lúc nào...

"Mẹ ơi, con đi học đây, hôn một cái~" Vưu Thị Họa lau khô miệng hôn lên má trái của mẹ một cái rồi đeo cặp sách ra cửa, suy nghĩ gì đó trở về lại hôn lên má bên kia, "Nụ hôn này là của bố, mẹ giúp con chuyển tới nha~"

"Con nhóc này." Mẹ Vưu bị chọc cười, chút buồn bã cũng tan biến.

Vưu Thị Họa thấy mẹ cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này mới yên tâm tạm biệt.

Nói thật, cô chưa từng vì chuyện ở cùng bố mẹ thì ít xa cách thì nhiều mà oán trách bọn họ, sinh ra trong gia đình như vậy, cô cũng hiểu bố mẹ mình thật sự không dễ dàng chút nào.

*

"Bảo bối~" Thiếu niên ngồi đợi cạnh bụi cỏ nhìn thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc, hai mắt sáng ngời chạy ra ôm lấy eo cô, cằm cọ cọ trên vai, giống như cún con làm nũng với chủ nhân mình.

Vưu Thị Họa bất đắc dĩ lấy tay anh xuống, thấy thần sắc bất mãn của Dung Giai lại nắm lấy ta anh dắt đi, lúc này anh mới vừa lòng.

"Đợi lâu chưa, ăn sáng chưa?" Vưu Thị Họa nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh, giọng nói không nhịn được mềm nhũn.

"Không lâu, anh ăn sáng rồi." Nghe ý tứ quan tâm của cô, khóe miệng Dung Giai không ngừng nhếch lên. Thật ra anh đã sớm tới rồi, lo lắng tối qua không có ai giúp cô rửa sạch thân thể, liệu cô có tự giác dậy sớm tắm rửa đi học được không, không nghĩ tới cô lại tỉnh giấc sớm hơn ngày thường.

Vưu Thị Họa gật đầu, cười ngọt ngào với anh, Dung Giai cúi đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, trái tim như sắp hòa tan.

Trời xanh mấy trắng gió nhẹ bay, trong không khí truyền tới hương hoa thơm ngát, buổi sáng vô cùng tốt đẹp.

Nếu có thể cứ như vậy nắm tay em đi trên đường, vậy thật tốt.

*

Lúc Vưu Thị Họa ngồi vào chỗ, trong mắt vẫn tràn ngập ý cười.

Vừa rồi ở cửa không chịu được sự lì lợm của Dung Giai phải hôn anh một cái, nhìn cả người anh vui sướиɠ nhộn nhạo trở về lớp, không hiểu sao tâm tình cô trở nên rất tốt.

"Này, khai mau, hôm qua cậu đi đâu, hả? Hai người còn cùng biến mất một ngày." Vân Đóa thấy sau khi cô vào phòng học vẫn cười không ngừng, nhịn không được tò mò.

"Làm chuyện vui sướиɠ." Vưu Thị Họa tủm tỉm lại gần, cố ý ái muội nói bên tai Vân Đóa.

"Hừ!" Vân Đóa liếc cô một cái, sau đó lại quay sang, "Cậu biết không, hôm qua Quý Trạch Chi và Tống Diệu cùng lớp đánh nhau một trận to."

"Quý Trạch Chi? Đánh nhau?" Vưu Thị Họa buông sách trong tay, có chút không thể tin nổi.

"Đúng vậy, nghe lớp đó nói Quý Trạch Chi xuống tay vô cùng mạnh, nhiều người cũng không cản nổi, mặt Tống Diệu toàn là máu, kinh động cả hiệu trưởn, bố Tống Diệu cũng tới, một hơi bắt Quý Trạch Chi phải nghỉ học."

"Sau đó thì sao?"

"Cậu ta còn có thể làm sao chứ, bố cậu ta cũng chỉ là một viên chức bình thường, không khom lưng nhận lỗi với gia đình Tống Diệu không được, tuy rằng cậu ta cũng bị thương, nhưng ai bảo gia cảnh không bằng người ta chứ, cuối cùng vẫn phải quay về, thật là..."

Sau đó Vân Đóa nói gì cô cũng không có tâm trạng nghe, trong đầu không tự chủ nhớ lại sáng sớm hôm đi thi nhìn thấy Quý Trạch Chi, an tĩnh lại lạnh lùng, khuôn mặt bị thường ngồi ven đường không chút biểu cảm, cả người tản ra dáng vẻ bi thương càng khiến trong lòng Vưu Thị Họa khó chịu.

Tống Diệu người này cô không quen biết, mặc dù cô mới chuyển trường tới không lâu nhưng cũng nghe thấy mọi người đồn đại rằng cậu ta là con người tự cao tự đại không coi ai ra gì, ỷ vào trong nhà có tiền nên ngang ngược, cô không ngu ngốc, suy nghĩ một chút đã có thể hiểu rõ chuyện gì.

Quý Trạch Chi... ánh mắt Vưu Thị Họa rũ xuống nhìn chằm chằm quyển sách thất thần, thiếu niên giống như cậu vốn nên giống Dung Giai, ở độ tuổi tốt nhất được mọi người ngưỡng mộ mà không phải vì gia cảnh chịu đựng sự bắt nạt của người khác.

"Họa Họa, cậu... muốn giúp cậu ta phải không?" Vân Đóa thấy bạn thân lâu không lên tiếng, nhịn không được nhíu mày hỏi.

Bây giờ và trước kia không giống nhau, bây giờ cô đã có Dung Giai, nếu ra tay giúp cậu ta trong lòng Dung Giai nhất định sẽ có khúc mắt, dù sao trước đây cô cũng từng thích Quý Trạch Chi.

Vưu Thị Họa trầm mặc suy xét.

Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi gật đầu.