Chương 45: Nắng sớm

Edit by Táoo ~

————————-

Vưu Thị Họa bị đói tỉnh, cô vừa mới gian nan mở mắt đã cảm thấy được nụ hôn nóng rực mềm mại rơi xuống.

"Em tỉnh rồi? Ăn chút gì rồi ngủ tiếp đi." Dung Giai buồn ngủ nghiêng người qua mở đèn đầu giường, ngữ khí vô cùng dịu dàng.

Anh cũng đã ngủ rồi nhưng bàn tay vẫn đặt trên hông thiếu nữ, chỉ sợ lúc Họa Họa tỉnh lại anh không biết.

Trên người vô cùng khó chịu, lúc ý thức Vưu Thị Hoạ chưa hoàn toàn tỉnh táo chỉ có duy nhất loại cảm giác đó.

Cô nhíu mày khởi động thân mình, Dung Giai lập tức lót một cái gối mềm ra phía sau cô để cô dựa cho thoải mái.

Ký ức sau khi mất đi ý thức truyền vào trong đầu, tiếng gầm nhẹ gợi cảm của thiếu niên, sức lực và tốc độ của anh, còn cả kɧoáı ©ảʍ khi chất dịch nóng bỏng bắn vào trong thân thể...

Khuôn mặt Vưu Thị Hoạ đỏ bừng.

"Sao không nói câu nào? Có phải hồi chiều anh làm em không thoải mái không?" Dung Giai vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, ý cười càng thêm sâu.

"Hừ, anh làm em đau muốn chết!" Vưu Thị Hoạ nghe ra giọng trêu chọc trong lời nói của anh, không cam lòng đáp lại.

Ý cười trên mặt Dung Giai như đông cứng, mẹ nó, trừ lần đầu tiên anh không có kinh nghiệm bắn sớm ra, không phải sau đó anh làm cô sung sướиɠ rồi sao, nghe lời này ai có thể nhịn nổi?

Dung Giai đột nhiên ngồi dậy, đè lên người cô, giọng nói âm trầm, "À, muốn được làm lần nữa đúng không?"

"Không muốn! Em đói bụng!" Vưu Thị Hoạ vội vàng né tránh ma trảo của anh, ngữ khí sợ hãi.

Đùa gì chứ, thêm một lần nữa chắc cô chết mất, trên người cô bây giờ đau như bị xe cán qua vậy!

Dung Giai rất muốn nhào lên người cô muốn làm gì thì làm, ôm hôn thân mật một chút thôi cũng được, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương vô cùng của cô lại không thể hạ nổi nhẫn tâm.

"Lại đây anh đút cháo cho ăn chút!" Dung Giai duỗi tay ôm lấy thiếu nữ đang tức giận vào trong ngực, "Chút nữa ăn xong rồi ngủ sớm, đã muộn rồi, ngày mai chúng ta cùng xin nghỉ học..."

"Vì sao chứ?" Vưu Thị Hoạ nghi hoặc chớp mắt, dựa đầu vào l*иg ngực trần trụi của anh giống như rất quen thuộc.

"Vì sao à?" Dung Giai cúi đầu nhìn cô, ánh mắt không che nổi ý cười, "Em cảm thấy ngày mai còn có thể dậy nổi sao?"

Vưu Thị Hoạ vừa nuốt xuống một ngụm cháo anh đút, sau khi nghe hiểu ám chỉ trong lời nói suýt chút nữa phun ra.

Cô đưa tay nhéo thịt mềm bên hông anh, ra vẻ giận giữ, "Câm miệng!"

Dung Giai nhìn khuôn mặt cô đỏ rực, đáy mắt là vẻ ngượng ngùng không thể che lấp, lại còn cố gắng ra vẻ hung dữ, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được hôn lên má cô một cái, chút đau đớn bên hông cũng bị xem nhẹ.

Đút cho tiểu bảo bối ăn xong, Dung Giai ăn sạch phần cháo còn thừa, cũng lười rửa bát mà chui vào chăn ôm lấy bảo bối của mình.

"Ngày mai bố mẹ em tới..." Vưu Thị Hoạ dụi mắt ngáp một cái, giọng nói thấp xuống, "Vết thương của anh cũng đã tốt hơn rồi, mau về nhà đi."

Dung Giai ngẩn người, sao anh lại đáng thương như vậy chứ, vừa mới được ăn thịt mà bố mẹ vợ đã trở lại? Anh vốn đã tính toán sau này sẽ ở chung với tiểu bảo bối thế nào, kết quả...

Thiếu nữ bên gối đã ngủ, tiếng hít thở đều đều, Dung Giai nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, bất đắc dĩ duỗi tay tắt đèn ngủ.

Mặc kệ, có khi bọn hoi cũng không ở lâu, chờ bọn họ đi anh lại quay lại ở với cô!

*

Sáng sớm, ngoài cửa tiếng chim hót ríu rít, ánh mắt trời chậm rãi chiếu vào trong phòng ngủ đánh thức người đang say giấc.

Lúc Dung Giai tỉnh lại, Vưu Thị Hoạ vẫn còn đang ngủ, xem ra hôm qua cô đã quá mệt mỏi. Thiếu nữ đưa lưng về phía anh ngủ ngon lành, tóc đen xoã trên gối, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời vô cùng toả sáng.

Anh cũng muốn ôm tiểu bảo bối ngủ thêm chốc lát, nhưng thật sự là ngủ không nổi, bởi vì... em trai nhỏ phía dưới của anh quá hưng phấn.

Không sai, có thể là do hôm qua mới khai trai, lần phản ứng này của anh so với bình thường mãnh liệt hơn rất nhiều.

Người mình yêu ngủ ngay bên cạnh, dụ hoặc này vô cùng lớn, Dung Giai thở hổn hển ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc chăn mỏng trên người cô ra.

Trên người Vưu Thị Hoạ chỉ bọc một lớp khăn tắm, tối qua Dung Giai tắm rửa giúp cô xong cũng không đổi áo ngủ, bọc khăn tắm để cô ngủ cả đêm.

Thân hình phập phồng quyến rũ theo hô hấp dưới ánh nắng, Dung Giai ngây ngốc nhìn cảnh đẹp trước mắt, dưới háng trướng đến phát đau.

Anh nuốt nước miếng, vươn tay lột bỏ khăn tắm mỏng manh, thân thể tuyệt mỹ lộ ra. Vưu Thị Hoạ nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại.

Dung Giai bất chấp tất cả tham lam nhìn cơ thể cô, trắng tinh không tì vết, dấu hôn ngày hôm qua đã biến mất, bảo sao hành vi lúc trước của anh không bị phát hiện, thì ra thân thể tiểu bảo bối của anh rất đặc thù, hôn một cái là có vết, nhưng không bao lâu sau sẽ biến mất...

Dung Giai nhìn da thịt trắng sáng dưới nắng của cô, tim đập càng lúc càng nhanh.

Anh gấp không chờ nổi vươn tay sờ lên, làn da mềm mại bóng loáng như tơ lụa, giống như sắp bị hoà tan dưới bàn tay nóng rực của anh...

Từ mắt cá chân tinh xảo đến đôi chân dài tinh tế, vòng eo thon thả...

"Anh phiền quá!" Suýt chút nữa chạm tới bộ ngực sữa, thiếu nữ anh đang ăn đậu hũ bị đánh thức.

Vưu Thị Hoạ hầm hừ ngồi dậy, trực tiếp dùng chân đạp thiếu niên chưa kịp phản ứng xuống mặt đất.

Dung Giai...

Cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Vưu Thị Hoạ xoa mái tóc đã rối tung nhìn về phía thiếu niên trần trụi ngã trên mặt đất.

Dung Giai ngây ngốc ngồi trên thảm, hai chân còn đang mở rộng ra, vật to lớn nào đó vẫn đang đứng thẳng, một chút cũng không mềm xuống.

Vưu Thị Hoạ bị anh làm ầm ĩ, bây giờ cũng đã tỉnh táo, lần đầu tiên cô nhìn rõ côn ŧᏂịŧ của anh như vậy, rất lớn, vừa xấu vừa đáng yêu.

Dù sao chuyện thân mật nhất cũng đã làm, bây giờ ngượng ngùng xoắn xít thì có ý gì chứ, cứ như vậy dứt khoát nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ lớn một cách thống khoái.

Lúc Dung Giai hồi phục tinh thần, thấy cô tò mò nhìn chằm chằm vật giữa hai chân không dứt, anh dứt khoát mở rộng hai chân cho cô nhìn, dù sao cũng là người của mình, huống hồ hôm qua anh còn vừa nhìn vừa nếm cánh hoa phấn nộn của cô không biết bao nhiêu lần...

Dung Giai khó chịu nghiến răng, hi vọng sau khi cô nhìn xong có thể làm anh sung sướиɠ một chút...

"Dung Giai, anh rất khó chịu à, nó cũng chảy nước rồi..." Vưu Thị Hoạ mở to mắt, ngữ khí vô tội.

Dung Giai gật đầu, anh đã khó chịu muốn chết, cho nên bảo bối, em nhìn xong rồi thì chúng ta làm chuyện khác đi...

Anh vừa định nói chuyện đã nghe thấy được giọng nói kích động của cô, "Vậy anh có thể tự xử cho em xem không?"