Chương 4: Gặp nhau

Edit by Táoo ~

-------------------------

Trong thang máy nhỏ hẹp, Vưu Thị Họa càng ngửi thấy rõ hương thơm bạc hà từ người cậu truyền tới, cô điên cuồng nhớ lại xem đây là hương nước hoa gì nhưng lại không thể nhớ ra.

Cô cẩn thận đứng trong một góc thang máy, sợ lưu lại ấn tượng gì không tốt với Quý Trạch Chi, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ mà dùng dư quang ngắm bóng dáng thiếu niên.

"Đinh" Thang máy rất nhanh đã xuống tầng một, Quý Trạch Chi và cô một trước một sau ra khỏi thang máy, bước chân thiếu niên rất dài, rất nhanh đã bỏ xa cô.

Không nghĩ tới Quý Trạch Chi từ đầu tới cuối cũng không liếc cô một cái, cô có thất vọng nhưng vẫn thở dài may mắn một cái, yên lặng nhìn cậu ra khỏi cửa tiểu khu.

Hai bên đường nhỏ là hai hàng cây liễu xanh tốt, hoa trong hồ đúng đợt nở rộ, bên cạnh còn có máy tập thể dục dành cho người già, cầu trượt xích đu cho trẻ nhỏ, thời tiết lúc này cũng nóng hơn, người bên ngoài ngày càng ít, người ở đình hóng gió cũng đã về nhà, bên ngoài vô cùng trống vắng.

Họ hàng cái gì chứ, Vưu Thị Họa âm thầm bĩu môi, trời nóng như vậy còn để cậu đi về một mình, bị cảm nắng thì sao? Đợi cô trở thành bạn gái cậu, nhất định không để cho cậu vất vả như vậy.

Bên ngoài cửa tiểu khu có ga tàu ngầm, ngồi hơn mười phút là tới một tiệm cắt tóc không tồi, Vưu Thị Họa đã từng làm ở đây vài lần. Hàn Vân Đóa biết cô muốn đi nhuộm đen, hưng phấn tới tìm cô.

Thời điểm Hàn Vân Đóa tới, Vưu Thị Họa đang nói chuyện với thợ làm tóc, thợ cắt tóc để một đầu xanh dương không tán đồng nhìn cô, dùng tiếng địa phương liều mạng khuyên bảo, "Em gái à, em vừa mới nhuộm tóc, cũng vừa mới uốn mà thôi, không thể mới một thời gian ngắn mà đã muốn duỗi tóc nhuộm đen lại được."

"Họa Họa, cậu vừa mới nhuộm tóc?" Hàn Vân Đóa chạy nhanh tới, "Người ta nói đúng, mới được có một thời gian ngắn như vậy không thể uốn hay nhuộm lại nữa, cậu còn muốn tóc mình không vậy?"

Vưu Thị Họa suy sụp vuốt tóc, ngữ khí ảm đạm, "Trường các cậu chỉ nghỉ hè có một tháng, tớ phải làm thế nào mới có thể thay đổi hình tượng đây, sớm biết đã không nhuộm rồi!"

Thợ cắt tóc một bên xen vào, "Em gái đừng nóng vội như vậy, tới lúc đó nhuộm hay uốn lại cũng tốt hơn lúc này."

Hàn Vân Đóa cảm ơn với anh ta xong lôi kéo Vưu Thị Họa ra ngoài, "Đi thôi, gọi mấy đứa kia tới chơi, mọi người đều rất nhớ cậu."

Vưu Thị Họa xoa tóc mình, gật đầu, "Đi thôi, chỗ cũ."

Cửu Thiên là hộp đêm lớn nhất ở thành phố Tân Hải, nằm ở trung tâm thành phố, ban ngày rất ít người, chỉ có vài người ở quầy bar uống rượu, lầu hai là KTV, lầu ba là khu trò chơi, lầu bốn có phòng nghỉ cho khách ở.

Vưu Thị Họa và Hàn Vân Đóa vừa lên lầu hai, mới đẩy cửa đã nghe "đoàng" một cái, sau đó giấy màu từ trên rơi xuống người cô khiến cô dở khóc dở cười.

Hàn Vân Đóa đi phía sau vài bước ôm bụng cười, thấy cô bị giấy rơi khắp người mới chậm rãi cùng cô vào trong.

Căn phòng rất lớn, không đều quanh quẩn tiếng nhạc "tôi ở đây chờ cậu quay về" đinh tai nhức óc. Trên bàn đặt một hàng rượu, đèn thủy tinh đủ loại màu sắc treo trên trần từ trái qua phải.

Trên sofa có năm sáu nữ sinh nhìn cô, bọn họ đều là bạn chơi cùng cô từ nhỏ, trừ Vưu Thị Họa, tất cả đều ở Tân Hải, hồi sơ trung, Vưu Thị Họa đi theo bố mẹ tới thủ đô, mấy người bọn họ còn ôm nhau khóc đến rối tinh rối mù, cũng may nghỉ hè và nghỉ đông Vưu Thị Họa đều trở về, bọn họ vẫn có thể gặp được nhau.