Chương 34: Chính là ghen tuông

Edit by Táoo ~

———————————

Thời gian thoáng chốc trôi qua, đảo mắt đã tới thứ bảy, chính là ngày thi loại.

Buổi sáng, Vưu Thị Họa tham gia thi vật lý, buổi chiều thi toán, cô vốn cho rằng mình sẽ rất hoảng loạn, không nghĩ tới lại vô cùng bình tĩnh, bảy phần cô đã ôn luyện kỹ càng, ba phần còn lại dựa vào cố gắng của bản thần. Giây cuối cùng ra khỏi phòng thi kia, cô có thể ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, biết bản thân có thể tham gia thi đấu bán kết.

Thời gian dài luyện tập như vậy, kết quả này cũng coi như có công đạo với mình.

Dung Giai đứng ngoài trường thi chờ cô, thấy cô ra mặt mày tươi rói đã biết cô nắm chắc phần thắng trong tay.

"Đi luôn?" Anh bước lên nhận lấy túi tài liệu trong tay Vưu Thị Họa, cũng không đợi cô trả lời lập tức khí thế hừng hực đi bắt xe, giống như sợ giây tiếp theo Vưu Thị Họa đổi ý vậy.

Vưu Thị Họa biết anh muốn tới bar, nhớ lại ước định mấy ngày trước giữa hai người, cũng không nhiều lời nữa chạy qua.

Ở đây bắt xe rất dễ, chưa tới năm phút hai người đã bắt được xe, ý cười nơi khóe mắt Dung Giai muốn ngừng cũng không được. Hai người ngồi song song ở ghế sau, Vưu Thị Họa cúi đầu chơi điện thoại, Dung Giai sấn lại cô cũng không chú ý, chờ Vưu Thị Họa phát hiện, anh đã kề sát bên người.

Vưu Thị Họa nhìn anh một cái, đưa tay đẩy ra xa, "Đừng dựa gần như vậy, nóng muốn chết."

Dung Giai vô tội nhìn cô một cái, yên lặng lui ra khoảng 1 cm, sau đó lại tiếp tục im lặng nhìn cô chăm chú.

Vưu Thị Họa trừng anh một cái, tức giận cúi đầu chơi điện thoại, đột nhiên thấy hoa mắt, di động đã bị người bên canh cướp mất.

Cô còn chưa kịp tức giận, sắc mặt thiếu niên bên cạnh đã ngày càng âm trầm.

"Không phải cậu nói muốn từ bỏ sao? Vì sao hình nền vẫn là cậu ta?"

Động tác cướp lại điện thoại của Vưu Thị Họa ngẩn ra, trầm mặc một hai giây vẫn cảm thấy mình không sai, hợp tình hợp lý lấy lại điện thoại, "Dù sao cũng cần quá trình chứ."

"Ha." Dung Giai cười lạnh một tiếng, ném điện thoại về trong tay cô, lui ra gần cửa sổ, cũng không nhìn cô nữa trực tiếp nhìn phong cảnh bên ngoài.

Vưu Thị Họa cầm điện thoại, trong lòng có chút phiền muộn, nhìn hình nền điện thoại một cái, rồi lại nhìn vị đại gia đang giận dỗi không thèm nhìn mình, có chút ấm ức rồi cũng quay đầu ra nhìn chằm chằm cửa sổ.

Rất nhanh đã tới Cửu Thiên, Vưu Thị Họa hầm hừ xuống xe lập tức đi trước, cũng không thèm quay đầu lại.

Cô nói muốn từ bỏ Quý Trạch Chi cũng không phải nói giỡn, là thật sự muốn buông xuống, theo đuổi một người lâu sẽ rất mệt, hơn nữa nếu Quý Trạch Chi đồng ý ở bên cô, người cậu thích cũng không phải là cô thật sự, chỉ là thích vẻ ngụy trang ôn nhu giả dối của cô mà thôi.

Nhưng tốt xấu gì cũng là tình cảm nghiêm túc, muốn buông bỏ cũng cần thời gian.

Hừ.

Dung Giai nhìn cô càng đi càng xa lập tức luống cuống, nhưng là anh ghen ghét mà thôi, cũng không phải muốn chọc tức cô.

Cũng may chân dài hơn người, đi vài bước là đuổi kịp, anh nhanh chóng tới bên cạnh cô, cẩn thận nhìn lén sắc mặt cô.

Vưu Thị Họa thấy dáng vẻ ngốc nghếch này lập tức nhớ tới husky trước đây nuôi trong nhà, y hệt dáng vẻ lúc nó cắn xé sofa, vừa đáng thương vừa buồn cười, chờ tới lúc anh nhìn lén cô lần thứ hai, cô lập tức quay đầu trừng anh một cái.

Dung Giai bị bắt gặp có chút ấm ức, quả nhiên không nên ăn giấm linh tinh.

Cũng may anh có thể nhìn ra Vưu Thị Họa không thật sự tức giận với mình, chuyện này cũng làm anh dễ chịu hơn chút.

Trước tiên chọn một vị trí tốt, vào cửa cũng không mang theo nhân viên gì, trực tiếp tới nơi mình đã chọn, rượu trái cây điểm tâm đã dọn xong, thậm chí còn một hộp kẹo cô thích ăn. Vưu Thị Họa thấy anh quen thuộc như tiến vào phòng khách trong nhà, lại nhìn trên bàn bày biện toàn đồ cô thích, có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này trời còn chưa tối, trong bar không nhiều người lắm, khá yên tĩnh.

Vưu Thị Họa lấy một ly cocktail, cầm lấy trái anh đào trang trí bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ nói với Dung Giai, "Cậu thích ăn gì cứ gọi đi, tôi mời."

Dung Giai lắc đầu, nhìn đôi môi ngậm quả anh đào của thiếu nữ, đáy mắt lóe lên một tia tối tăm không rõ.

Anh nâng một ly rượu màu hổ phách lên một hơi uống cạn, sau đó đẩy một ly màu lam nhạt tới cho cô, "Nếm thử đi, vị mới."

Vưu Thị Họa nâng lên nhấp một ngụm, vị bạc hà như nổ tung trong khoang miệng, kí©h thí©ɧ khiến cô nhíu mày, đặt lại lên bàn oàn giận, "Khó uống."

Dung Giai nhướn mày, "Không phải chứ?" Thuận tay cầm lấy cái ly của cô, môi chuẩn xác đặt ở trên vết son môi cô vừa để lại, ngửa đầu uống một ngụm, "Vẫn được mà."

Vưu Thị Họa bĩu môi, cũng không phát hiện động tác nhỏ của anh, cúi đầu tiếp tục uống nốt ly cocktail của mình.

"Tiểu Giai, mang bạn tới?" Một thanh âm vang lên ở phía sau Dung Giai, âm cuối còn mang theo hoa lệ khiến tay anh run lên, rượu suýt chút nữa đổ ra ngoài.

Anh đặt ly rượu lên bàn, quay đầu nhìn đôi mắt có ý trêu đùa kia, gượng cười, "Đúng vậy, anh."

Anh? Vưu Thị Họa nuốt xuống rượu trong miệng, nhìn theo tầm mắt Dung Giai, trước mắt là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, ngũ quan so với Dung Giai giống nhau đến sáu phần, trên cánh mũi cao thẳng là mắt kính vàng, văn nhã tuấn mỹ.

Thấy người kia nhìn về phía mình, cô mỉm cười, ánh mắt ngoan ngoãn hỏi thăm, "Em chào anh ạ."

"Chào em." Dung Khiêm vô cùng có hứng thú với cô gái này, hẳn đây chính là nữ sinh khiến em trai ngốc của anh ngày đêm nhớ thương sống chết lại không ăn vào miệng. Nữ sinh trước mắt ăn mặc đơn giản, áo ngắn tay quần sóoc, tóc buộc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, bảo sao câu sạch linh hồn Dung Giai đi rồi.

"Hai đứa cứ chơi thoải mái, kèo này anh bao." Dung Khiêm gật đầu với Vưu Thị Họa, sau đó xoay người lên trên.

"Hừ, gen nhà cậu cũng thật tốt."

"Nếu không, sinh một đứa?" Dung Giai đột nhiên sát lại phía cô, giọng nói mê hoặc.

"Được thôi, gọi chị dâu." Vưu Thị Họa tủm tỉm trêu chọc lại.

"Hừ, cậu đừng nhìn anh ấy nữa, không tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu." Dung Giai lại bắt đầu ghen tuông, thật sự cảm thấy anh trai mình phiền phức, tự nhiên lại xuất hiện ngay lúc này, còn bày ra dáng vẽ văn nhã bại hoại mê hoặc cô gái nhỏ của anh.

"Cậu thì tốt?" Vưu Thị Họa cười, "Tôi thấy cậu chính là ghen rồi!"

Dung Giai cũng không giận, nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, ngữ khí trầm thấp, "Ông đây có thể "làm" cậu gọi bố, cậu không tin thì thử xem?"

Tác giả:

Sau đó bọn họ thuê phòng trên tầng bốn làm chuyện yêu đương nào đó.

Kết quả, anh Giai vì dùng tay quá nhiều mà mới một giây đã bắn.

Hoạ Hoạ vô cùng tức giận, hai người chia tay.

Kết thúc! BE! Tung bông ~!!!

[Táoo]: .... 🙏🏻