Chương 31: Ông đây phải mượn hai cái bút!!

Edit by Táoo ~

———————————

Lúc Dung Giai về gần tới Cửu Thiên mới nhớ hôm nay có tiết tự học buổi tối, chờ lúc tài xế vội vàng đưa anh quay về trường, tiết tự học đã qua được 40 phút.

Mẹ nó! Cái này cũng có thể quên!

Anh ảo não đóng cửa xe chạy một mạch đến tầng ba, đứng trước cửa thở hổn hển một lát mới đẩy cửa đi vào.

Nhìn lướt qua phòng học, liếc mắt một cái đã thấy được bảo bối của mình, nhiều người như vậy, chỉ có cô là toả sáng, ngồi ở bàn thứ tư, ngoan ngoãn ghé vào bàn làm bài tập, tóc đen xinh đẹp thả xuống ở phía sau, vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn.

Nhưng có một chút chướng mắt, trái phải bên người cô đều có người ngồi, hơn nữa còn là hai nam sinh.

Dung Giai lập tức cảm thấy mình có chút ghen tức, tuy nói mấy cái bàn không phải ở cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng không phải là xa, phòng học rất lớn, mọi người ngồi tốp năm tốp ba, phía sau còn trống nhiều chỗ như vậy, hai người này cố tình ngồi cạnh người phụ nữ của anh? Yêu tinh này cũng thật là, ngồi không thôi cũng kéo được một đống đào hoa.

Anh bước nhanh đến bàn thứ tư, gõ xuống bàn nam sinh bên trái Vưu Thị Họa hai cái, cúi xuống dùng giọng không quá lớn nói một câu, "Tránh ra, tôi ngồi đây rồi."

Bốn mắt nhìn nhau, sau khi nam sinh thấy rõ sát thần trước mắt là ai, lập tức vội vàng thu dọn đồ đạc đổi chỗ.

Động tác cũng không nhỏ, rất nhiều bạn học sôi nổi quay đầu nhìn lại bao gồm cả Vưu Thị Họa.

Cô nhìn thấy Dung Giai vô cùng kinh ngạc, cũng không biết vì sao hai học thần này đột nhiên hôm nay lại tới tiết học bọn họ coi là không có ý nghĩa gì, hơn nữa, vị này lại một hai phải ngồi bên cạnh cô.

Dung Giai định thần ngồi xuống, trong mắt có ý uy hϊếp nhìn thoáng qua mấy người tò mò đang nhìn, mấy người kia lập tức rụt cổ cúi đầu, thu hồi tầm mắt không dám nhìn nhiều.

Để ý thấy ánh mắt của Vưu Thị Họa, anh thu hồi ánh mắt sắc bén, cười cười nhìn cô, lại gần thấp giọng nói, "Tôi không quen biết bọn họ, chỉ biết mỗi cậu."

Vưu Thị Họa miễn cưỡng cười một cái có lệ.

Trong phòng này, học sinh lớp ba cũng không ít đi?

Dung Giai cảm thấy mình không nên trắng trợn biểu hiện ra rằng mình tới nhìn cô, lúc muốn lấy sách ra xem mới phát hiện đến balo cũng không mang... thật xấu hổ.

"Haizz." Nghĩ nghĩ, anh quay sang nữ sinh đang làm bài bên cạnh gọi nhẹ một tiếng, chờ cô nghi hoặc nhìn mình, anh làm ra biểu tình ngượng ngùng, "Tôi quên mang đề rồi, có thể xem chung với cậu không?"

Vưu Thị Họa không cười nổi, đi tay không tới tự học?

"Trên bục giảng có đề và đáp án." Cô cố gắng khống chế ngữ khí của mình, ôn nhu nói.

"Đ... À, không phải, ý tôi là được." Dung Giai suýt chút nữa buột miệng nói bậy, lập tức sửa miệng, ra vẻ bừng tỉnh kinh hỉ đứng dậy lên bảng lấy đề.

Vưu Thị Họa tiếp tục cúi đầu làm bài, cô rất muốn tập trung tinh thần, nhưng hương bạc hà phía trên thỉnh thoảng lại xẹt qua chóp mũi khiến tinh thần cô đại loạn, một bài nhỏ cũng chưa giải xong.

Cô cầm bút, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn áo sơ mi trắng của Quý Trạch Chi đến xuất thần, lát nữa cô muốn đi cùng nam thần, ra khỏi phòng học hỏi Wechat của cậu, sau đó bọn họ có thể nói chuyện phiếm, nam thần sẽ biết cô, rồi sẽ thấy cô đáng yêu thế nào, sau đó... lại nhìn nam thần một cái... thật đẹp trai...

"Xoẹt!" Tiếng giấy xé bén nhọn từ bên cạnh truyền tới, ở trong phòng học yên tĩnh vô cùng chói tai, Vưu Thị Họa hoảng sợ theo bản năng nhìn sang.

Tờ đề trong tay Dung Giai đã biến thành giấy vụn, lạnh nhạt cười với cô, "Lỡ tay."

Không thể hiểu nổi! Cô thu hồi tầm mắt tiếp tục làm bài, suy nghĩ vừa rồi lại tiếp tục, nhưng vẫn chăm chú làm bài.

Dung Giai thấy cô rốt cuộc cũng nghiêm túc, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Con mẹ nó! Coi ông đây chết rồi sao?! Canh phòng nghiêm ngặt như vậy rồi còn không được! Vừa rồi anh nhìn cô lâu như vậy mà cô không phát hiện, chỉ nhìn tên tiểu bạch kiểm trước mặt chằm chằm, bảo sao lại ngồi chỗ này, phía trước là tên gian phu cô tâm tâm niệm niệm!

Dung Giai thực sự không vui, cảm thấy mình sắp điên rồi!

Chín rưỡi kết thúc tiết tự học, nhưng hơn chín giờ đã có vài bạn học thu thập đồ về trước.

Đề này bài khó... Vưu Thị Họa chống cằm suy nghĩ, trăm lần cũng không ra.

Đột nhiên, thiếu niên phía trước bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô cũng vội vàng làm theo, không muốn suy nghĩ nữa, Quý Trạch Chi dọn đồ rất nhanh, không chờ cô dọn hết, cậu đã đứng dậy.

Quý Trạch Chi đưa bút cho cô, giọng nói không lớn nói nói cảm ơn.

Vưu Thị Họa vươn tay nhận lấy chiếc bút hình con thỏ, buột miệng nói, "Không sao", lại cảm thấy không đúng lắm, lập tức sửa miệng, "Ý tôi là đừng khách khí."

Quý Trạch Chi gật đầu với cô, cầm lấy cặp sách ra khỏi phòng học.

Cô cũng không rảnh lo thứ khác, nhét đồ trên bàn vào cặp rồi đuổi theo.

"Quý Trạch Chi!" Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức gọi thiếu niên phía trước lại.

Cậu ta ngừng bước, xoay người nghi hoặc nhìn cô.

Hành lang có ánh đèn vàng ấm áp, chiếu trên khuôn mặt cậu nhu hòa hơn rất nhiều.

Có lẽ là ánh trăng giấu đi vẻ lạnh lùng quanh người cậu, Vưu Thị Họa nhéo lòng bàn tay, đi về phía trước, lúc cách cậu một bước, dừng lại ngẩng đầu.

Trong đôi mắt đen nhánh là ánh sáng lấp lánh mong đợi, "Thêm wechat được không?"

Giây thứ nhất trầm mặc. Không sao, để cậu ấy suy nghĩ một chút.

Giây thứ hai trầm mặc, vừa rồi nhận bút cậu ấy cũng suy nghĩ một lúc.

Giây thứ ba trầm mặc...

Trái tim cô dần trầm xuống, hành lang có gió thổi qua, lúc này Vưu Thị Họa mới cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo...

Giây thứ tư, thứ năm...

"Xin lỗi, không thể." Giọng nói thiếu niên vô cùng êm tai, nhẹ nhàng như ánh trăng vô cùng dễ nghe.

Cậu đi rồi.

Vưu Thị Họa ngây ngốc đứng tại chỗ, vừa rồi cô chào tạm biệt cậu sao? Hình như có nói một câu "Không sao, tạm biệt", còn vừa cười vừa nói.

Nhưng cô vẫn rất đau lòng.

"Này!" Giọng nói quen thuộc từ sau vang lên.

Vưu Thị Họa nhìn qua, thiếu niên dựa vào lan can, áo trắng quần đen, mày kiếm mắt tinh, vóc người cao lớn, là Dung Giai.

Cũng không biết anh đã đứng đây bao lâu, thấy được nhiều hay ít.

Dung Giai đi theo ngay sau cô, thấy cô chạy theo Quý Trạch Chi, anh lập tức nghiến răng nghiến lợi đi theo, cho nên chuyện vừa rồi xảy ra, anh xem đến vô cùng rõ ràng.

Trái tim Dung tiểu gia đây như uống giấm ngâm trăm năm vậy.

Anh muốn trực tiếp nói với cô, đồ ngốc này, cậu ta không thích cậu còn không nhìn ra, còn muốn nói cho cô biết, cô có nhìn thấy ông đây thích cậu như vậy không!

Nhưng đối diện với đôi mắt ngập nước của cô, anh lại buột miệng, "Vừa rồi tôi không có bút cũng không thích cậu cho tôi mượn?"

Anh tiến lên vài bước, đi tới bên người cô, cách cô rất gần, giơ tay là có thể ôm cô vào lòng, giọng nói mang theo cưỡng chế và ghen tuông, "Nhìn cái gì! Tạm mượn một cái bút, à không, hai cái! Đêm nay mượn về làm bài tập!"