Chương 30: Phòng tự học

Edit by Táoo ~

———————————

Cả tiết tự học sớm Vưu Thị Hoạ đã gặm đề vật lý đến trời đất u ám, bạn học bên cạnh đều đọc bài, chỉ có cô là viết đủ mọi loại công thức trên tờ nháp.

"Tớ thấy cậu sắp điên rồi." Vân Đoá đưa một viên kẹo tới bên cạnh cô, "Bảo bối đáng thương, ăn một viên kẹo nào."

Vưu Thị Hoạ há miệng, "Vị táo à? Lần sau tớ muốn vị dâu."

Vân Đoá xoa tóc cô, "Được thôi, tối nay các cậu phải ở lại học tiết tự học, muốn tớ ở lại cùng không?"

"Không cần không cần, cậu cứ về trước đi." Vưu Thị Hoạ cũng không ngẩng đầu lên trả lời, "Lúc ấy vừa muộn vừa nguy hiểm, nhà tớ gần còn đỡ."

"Ừm, nhưng mà Quý Trạch Chi có khả năng không tới đâu." Vân Đoá nằm bò lên bàn, nhìn sườn mặt tinh xảo của bạn thân, "Cậu ta và Dung Giai như là học thần, tất nhiên không cần tham gia thi loại, trực tiếp đi thi chung kết là được rồi."

Vưu Thị Hoạ gật đầu, giọng nói bình thản, "Tớ biết, không sao, nếu tối nay cậu ấy đi thì sao, nếu không đi, tớ cũng phải cố gắng, tớ còn muốn được chuyển tới lớp chất lượng cao."

Như vậy cũng tốt, thích một người ưu tú như vậy, bản thân cũng phải trở thành một người ưu tú. Vân Đoá đưa tay xoa tóc cô, sau đó cũng quay về chỗ, cô cũng muốn chăm chỉ học tập.

...

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Thiệu Động tìm thấy anh Giai của mình ở toilet đang õng à õng ẹo tạo giáng với đôi giày.

"Anh Giai, đây không phải size anh đeo mà." Thiệu Động nhíu mày nhìn Dung Giai đeo đôi giày màu mà anh ghét nhất tạo dáng đủ kiểu, "Em vừa thấy đây là size 43, anh đeo giày 43,5 mà?"

"Rất vừa vặn." Dung Giai đổi tư thế, lại cầm điện thoại chụp thêm vài kiểu.

Thiệu Động nhìn dáng vẻ điên cuồng này của anh, có là thằng ngu cũng biết ai tặng giày, nhìn người trước mắt vui mừng ra mặt, thực sự không đành lòng mà nói cho anh biết, chị dâu đưa giày không phải màu sắc anh thích, size giày cũng không hợp, cũng không phải quan tâm tới anh...

Dung Giai không biết bản thân đã trở thành đối tượng bị anh em thương cảm, click mở khung thoại với Vưu Thị Hoạ ra, gửi ảnh đẹp nhất qua cho cô, muốn nói gì khiến cô vui, nhưng lại chỉ có thể gửi một câu, "Rất thích."

Sau khi gửi thấy có chút cứng nhắc, lại nói tiếp thêm mấy câu.

Vưu Thị Hoạ cảm thấy điện thoại rung không ngừng, thì ra là Dung Giai gửi tin nhắn tới.

Đầu tiên là mấy bức ảnh chụp anh đeo giày, ngón tay giơ hình chữ V, sau đó lại thấy tin nhắn anh gửi tới.

"Rất thích."

"Màu sắc đôi này vừa độc đáo cá tính, số đo cũng vừa vặn, thông khí rất tốt, đeo vô cùng thoải mái."

Đầu tiên là mấy trương các góc độ quay chụp hắn ăn

Vưu Thị Hoạ buồn cười, cái gì vậy chứ? Cho nên bây giờ cô phải khen ngợi anh sao?

Nghĩ một chút, cô vẫn nhắn lại, "Ừm, thích thì tốt."

Dung Giai cầm điện thoại tra Baidu xem nên nói chuyện phiếm với nữ sinh mình thích thế nào, có đề xuất nên dùng emoji làm đối phương cảm thấy mình đáng yêu, anh lại tra xem emoji là gì mất hơn nửa ngày, chờ tới lúc hiểu ra, tin nhắn Vưu Thị Hoạ đã gửi tới.

Mẹ nó, mấy thứ đáng yêu ở đâu?

Dung Giai nhíu mày, nói không chừng cô thích thì sao?

Vài phút sau, Vưu Thị Hoạ nhìn Dung Giai gửi lại "(๑•ั็ω•็ั๑" không biết nên làm ra biểu tình gì, Dung Giai bị gì nhập sao???

Cô cũng không trả lời lại, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Dung Giai bên kia đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, mất mát quay về phòng học, emoji gì chứ, cút hết!

Học sinh tham gia thi không nhiều lắm, tập trung tại một phòng tầng ba tự học với nhau, trên bục giảng có đề thi mấy năm gần đây, không có thầy cô ở lớp, chỉ có mấy chục học sinh vùi đầu làm đề.

Lúc Vưu Thị Hoạ đi vào, liếc mắt thấy thân ảnh quen thuộc ngồi ở bàn ba, đĩnh bạt tuấn tú.

Bọn họ đến khá sớm, bên người và phía sau Quý Trạch Chi đều không có ai, Vưu Thị Hoạ do dự, cuối cùng cũng không có can đảm ngồi cạnh cậu, cô chọn vị trí phía sau, vậy thì ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy bài tập ra, tuy rằng không biết vì sao Quý Trạch Chi lại tới tự học, nhưng có thể nhìn thấy cậu, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Sự thật chứng minh, ngồi phía sau cậu, căn bản là học gì cũng không vào. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Vưu Thị Hoạ cầm bút ghé vào trên bàn, đầu óc trống rỗng, nghe thấy tiếng ngòi bút của thiếu niên phía trên loạt soạt trên giấy, khoé môi không nhịn được cong lên.

Âm thanh phía trước đột nhiên ngừng lại, Vưu Thị Hoạ cũng hồi phục tinh thần, sao vậy?

Quý Trạch Chi đặt bút trong tay sang một bên, tìm kiếm gì đó trong cặp sách, cuối cùng lại tìm không ra.

Tìm không thấy bút? Vưu Thị Hoạ nghĩ thầm.

Phòng học bên dưới cũng đã khoá, bây giờ cậu cũng không còn cách nào về lấy.

Nghĩ tới đây, cô lấy từ hộp bút lớn ra một cái bút, đưa tay chọc nhẹ lưng thiếu niên bên trên một cái.

Quý Trạch Chi quay đầu nhìn cô.

Quá, quá gần rồi, hô hấp của cậu như phả lên mặt cô, Vưu Thị Hoạ cũng không dám đối mặt với cậu, cúi đầu, giọng nói run rẩy đưa bút qua, "Dùng, dùng cái này đi."

Một giây, hai giây...

Không hề có động tĩnh, Vưu Thị Hoạ cảm thấy cả người lạnh băng, tay càng thêm run, cậu hình như rất ghét mình...

Giây tiếp theo, trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, "Cảm ơn." Giọng nói ấm áp của thiếu niên vang lên, giống như cơn gió mát thổi lên mặt biển, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Cậu xoay người sang chỗ khác, một lúc lâu sau, Vưu Thị Hoạ mới trấn tĩnh lại, bắt đầu làm bài.

"Ai nha, vừa rồi quên không nói đừng khách khí rồi." Trong lòng cô tự nhủ, thật là!